Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 197: Đại sảnh Streamer 3




“…”

Các thành viên công hội đã thủ sẵn tư thế đuổi người bỗng trơ mắt nhìn hội trưởng nhà mình bày dáng vẻ thoạt nhìn như lạnh nhạt, song lại cực kỳ quen thuộc, mời streamer trông có vẻ không coi ai ra gì kia vào văn phòng.

Chỉ nghe thấy cạch một tiếng, cửa phòng đóng chặt.

Chỉ còn đại sảnh công hội tĩnh mịch.

Các thành viên công hội đứng ngơ ngác tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm: Chờ đã, chuyện gì vậy?

Tô Thành ngồi bên cạnh bưng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm. Tựa hồ sau khi nhìn thấy người tới, cơ thể căng chặt và tay chân luống cuống của anh bỗng trở lại bình thường.

Uống cũng ngon phết.

Anh nhìn thành viên công hội vẫn đang ngơ ngác, tốt bụng nhắc nhở:

“Không sao, về sau sẽ quen thôi.”

“Hả? Quen với cái gì?”

Thành viên công hội sửng sốt chốc lát, nhất thời chưa kịp định thần.

“Hành vi của hội trưởng mới.” Tô Thành nói.

“?!”

Nghe xong lời Tô Thành nói, hai người tức đến quắc mắt.

Mặt mũi hai đứa chúng mày cũng dày gớm nhỉ?!

Mọi chuyện còn chưa ra ngô ra khoai mà tụi mày đã ngang như giao dịch hoàn thành?!

*

Ôn Giản Ngôn bước vào văn phòng và nhìn xung quanh.

Diện tích nơi này tuy nhỏ nhưng rất gọn gàng, có một cảm giác nghiêm túc tỉ mỉ, rất giống phong cách của Trần Mặc.

“Đã lâu không gặp.”

Trần Mặc nhìn Ôn Giản Ngôn, đáy mắt mang theo một tia kinh ngạc và dò xét: “Không ngờ người mới xếp hạng 34 lại là cậu.”

Nghĩ về những lời phỏng đoán và tin đồn trên diễn đàn, anh ta hỏi:

“…Tân binh mạnh nhất?”

“Ừm.” Ôn Giản Ngôn dứt khoát gật đầu.

“Cho nên…” Trần Mặc nhẩm tính trong lòng, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc: “Phó bản Tiểu khu An Khang là phó bản thứ mấy của cậu?”

“Phó bản thứ ba.” Ôn Giản Ngôn suy nghĩ chốc lát rồi đáp.

Mặc dù đã có chuẩn bị, nhưng khi nghe thấy chính chủ đứng trước mặt thừa nhận suy đoán của mình, Trần Mặc vẫn cảm thấy rất sốc.

Anh ta cả kinh.

Trong phó bản “Tiểu khu An Khang”, phải nói rằng Ôn Giản Ngôn đã để lại cho anh ta ấn tượng sâu sắc.

Bất kể là khi ngụy trang trà trộn vào phó bản ban đầu, hay là cảnh cuối lấy một địch nhiều, tất cả đều quá đáng sợ, hoàn toàn không giống phong cách tân binh chỉ trải qua hai phó bản chơi được.

Phải biết trong phó bản kia, đối phương gần như chỉ dùng sức mạnh của một mình mình lật ngược thế cờ.

Ánh mắt Trần Mặc dừng trên người Ôn Giản Ngôn, biểu tình có chút phức tạp.

Chàng trai đối diện có khuôn mặt tuấn tú, trên môi luôn nở một nụ cười nhạt nhẹ nhàng, thoạt nhìn vừa lạ vừa quen.

Hầu hết streamer trong Ác Mộng đều rất hay quên.

Chỉ khi quen với quên lãng thì họ mới có thể sống sót qua các phó bản kinh dị không có điểm dừng, cho đến khi họ quên hết cảm xúc, quên đi nỗi sợ, trở thành một con thú hoang chỉ biết sống.

Sau tiểu khu An Khang, Trần Mặc lại trải qua hai phó bản, một phó bản đơn và một phó bản nhóm.

Trần Mặc vốn tưởng những ký ức xưa kia đã phai nhạt từ lâu, nhưng khi mở cửa công hội đi vào, khi nhìn thấy gương mặt đối phương, tất cả ký ức giống như thủy triều ập vào mặt anh.

Hình ảnh quá khứ như có sinh mệnh, hiện lên trước mắt một cách sống động, tất cả như thể vừa mới xảy ra khiến anh ta phải sững sờ.

“…”

Trần Mặc hít sâu một hơi, giương mắt nhìn chàng thanh niên đối diện.

Nếu là người khác mà không phải hắn, mặc kệ hôm nay người đến trả giá bao nhiêu Trần Mặc đều sẽ dứt khoát từ chối.



Tuy nhiên Ôn Giản Ngôn thì khác.

Hắn không chỉ có ơn cứu mạng anh ta, mà cuối cùng còn trao cho anh quyền xử trí kẻ phản bội…

Anh ta là người ân oán rõ ràng.

“Vậy nên người liên lạc với tôi trên app muốn thu mua công hội là cậu?” Trần Mặc tỏ vẻ nghi hoặc: “Vì sao?”

Dựa theo biểu hiện xuất sắc hiện tại của Ôn Giản Ngôn, nhất định hắn sẽ thu hút được sự chú ý của toàn Ác Mộng. Và với cái đà hiện tại của hắn, muốn gia nhập bất kỳ công hội nào ở bất kỳ trình độ nào đều dễ như trở bàn tay.

Để chiêu mộ nhân tài, những công hội lớn nhất định sẽ hứa hẹn mang đến phúc lợi cho tân binh, thậm chí là địa vị mà streamer bình thường không tưởng tượng nổi, bọn họ cũng sẽ tập trung nguồn lực của toàn công hội để bồi dưỡng hắn. Gia nhập công hội sẽ mang lại nhiều lợi ích hơn so với việc thu mua một công hội nhỏ mới nổi, hơn nữa còn là một công hội nhỏ gần như sụp đổ sau khi trải qua vài phó bản…

Khi kẻ phản bội biến mất và nhận ra việc thu mua là vô vọng, một vài công hội lớn ngấp nghé trước đó bắt đầu chèn ép bọn họ một cách trắng trợn.

Các thành viên có tiềm lực trong công hội đều bị đào đi, bọn họ bị vây công trong phó bản tiếp theo, tổn thất nặng nề.

…Vương Hàm Vũ.

Vừa nhớ tới tên này, Trần Mặc bất giác mím môi.

Đây là đồng đội kiêm người anh em luôn sát cánh cùng anh ta kể từ sau khi tiến vào Ác Mộng, nhưng cuối cùng lại lựa chọn kết cục khó coi như vậy…

Mặc dù chưa từng nhắc tới, thế nhưng ảnh hưởng và tác động của chuyện này vẫn chưa tiêu tan với anh.

“Đạo bất đồng bất tương vi mưu.” Ôn Giản Ngôn nói.

Những công hội đó, dù lớn hay nhỏ thì đều đã quen với việc làm cá cảnh ở Ác Mộng, có thể đánh nhau vỡ đầu chỉ vì giành giật chút thức ăn ít ỏi cho cá.

Song Ôn Giản Ngôn không giống họ.

Hắn sẵn sàng đập vỡ bể cá cảnh ấy.

Tuy nhiên, đám Vân Bích Lam Văn Nhã khác hoàn toàn với Trần Mặc.

…Và Ôn Giản Ngôn biết chính xác mình nên dùng lời nào khi đối mặt với người nào.

Hắn ngước mắt lên, thong thả mở lời:

“Hình thức công hội không quan trọng, thành viên trong công hội mới quan trọng, đúng chứ?”

Ôn Giản Ngôn nhìn Trần Mặc chằm chằm, một hội trưởng đang vật lộn chống đỡ dưới sự áp bức của nhiều công hội: “Không phải bởi vì không muốn công hội trở thành cái bóng của công hội khác, cho nên ngay từ đầu anh đã không định bán công hội sao?”

“…!”

Nghe vậy, Trần Mặc lập tức sửng sốt, vô thức mím chặt môi.

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

Ôn Giản Ngôn tiến lên một bước, không chớp mắt nhìn chăm chú Trần Mặc cách đó không xa, ánh mắt thâm thuý như thể nhìn thấu tất cả: “Thứ tôi cần không phải một công hội có thứ hạng cao, tài nguyên dồi dào, bồi dưỡng thành viên thành những cỗ máy kiếm tích phân giỏi, bất chấp bóc lột các công hội ngầm, coi mạng người như củi đốt.”

“Tất nhiên, cũng có một vài công hội tung cành ô liu cho tôi.” Ôn Giản Ngôn nhún vai, nói bằng giọng điệu hời hợt: “Nhưng những gì họ cần không phải đồng đội, mà là một công cụ.”

“Hơn nữa có một điều anh nhầm rồi, tôi cũng không muốn mua lại công hội của anh.” Ôn Giản Ngôn nháy mắt với anh ta, mỉm cười: “Tôi thật sự đến ứng tuyển.”

“Tất cả những gì tôi cần là một cái tên dùng để cạnh tranh với các công hội lớn khác. So với cướp đoạt, tôi vẫn thích gia nhập hơn.”

Ôn Giản Ngôn nhìn Trần Mặc chăm chú, khóe môi luôn nở nụ cười: “Cho nên anh có thể tiếp tục điều hành công hội theo cách ban đầu, tất cả vẫn giống như trước không có thay đổi.”

Trần Mặc đột nhiên bừng tỉnh.

Không biết vì sao, trong đầu anh ta bỗng loé lên khung cảnh kết thúc phó bản.

Tiểu khu An Khang.

Vũng lầy ô uế tuyệt vọng, sự lưỡng lự giằng xé bên bờ vực của sự sụp đổ và điên loạn, cùng với Đấng Cứu Thế yếu ớt tinh khôi mê hoặc lòng người, xé toạc những đám mây mù đen tối.

“Có tôi, công hội của anh sẽ không trở thành cái bóng của công hội lớn nào.”

Giọng của chàng trai ôn hoà không cảm xúc, nhưng đáy mắt hắn lại tràn ngập kích động, gần như cuồng vọng tự tin, mang theo mị lực đáng sợ khiến người ta bất giác khuất phục.

“Bạn của anh sẽ trở thành bạn của tôi.”

Hắn vươn tay cứu những kẻ đau khổ…

Kẻ nào tin sẽ được cứu.

*

Cuộc đàm phán nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.

Bên ngoài phòng làm việc, hai thành viên công hội đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng quét mắt nhìn cửa văn phòng đóng chặt. Tuy nhiên Tô Thành cũng đang ngồi chờ bên ngoài lại thoải mái hơn nhiều.



Anh đã uống mấy chén trà, thậm chí còn đánh chén một đĩa đồ tráng miệng trong khi uống.

Khi các thành viên công hội lo lắng đến cực điểm, cuối cùng cánh cửa văn phòng cũng mở ra.

Hai người kia lập tức đứng phắt dậy.

Theo cánh cửa rộng mở, Ôn Giản Ngôn và Trần Mặc lần lượt đi ra ngoài.

Khác với tưởng tượng, thoạt nhìn hội trưởng của họ không tức giận cũng không thờ ơ, hoàn toàn khác với thời điểm các công hội khác ngỏ lời thu mua…

Hai thành viên sửng sốt chốc lát. Bọn họ nhìn nhau, lộ vẻ kinh ngạc khó hiểu.

Tuy nhiên tin tốt duy nhất là, dường như Ôn Giản Ngôn cũng không ở lại lâu. Hắn vẫy tay với Tô Thành bên cạnh, cười tủm tỉm nói:

“Đi thôi.”

Tô Thành phủi vụn bánh ngọt trên tay rồi đứng dậy.

Phải thừa nhận rằng tay nghề Quý Quan tốt hơn, tuy nhiên bánh ở nơi này ăn cũng được.

Thấy hai người Ôn Giản Ngôn ra ngoài, hai thành viên thở phào nhẹ nhõm… Xem ra hội trưởng vẫn đuổi tên không biết trời cao đất dày kia đi, không sao cả.

Trước khi bước qua ngưỡng cửa, Ôn Giản Ngôn quay đầu vẫy tay với Trần Mặc: “Ba ngày sau gặp lại.”

“!?”

Hai thành viên há hốc mồm.

Chờ đã? Ba ngày sau gặp lại?

Tại sao ba ngày sau phải gặp hắn?!

Dưới ánh mắt khó tin của hai người, hội trưởng Trần Mặc của họ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ không bị thái độ vô cùng thân thiết của đối phương chọc giận.

Phút chốc, trước mắt bọn họ tối sầm.

…Cứ luôn cảm thấy linh cảm không tốt nào đó sẽ ứng nghiệm.

Sau khi rời khỏi công hội, Tô Thành nhìn Ôn Giản Ngôn, hỏi câu hỏi mà hai người vừa rồi muốn hỏi nhưng không hỏi được: “Ba ngày sau? Ba ngày sau cậu sẽ làm gì?”

Ôn Giản Ngôn mở điện thoại di động, bắt đầu liên lạc với mấy thành viên tương lai của mình, cũng không ngẩng đầu mà đáp: “Làm thủ tục chuyển nhượng cho đồng đội mới của chúng ta, thuận tiện triển khai hoạt động củng cố tinh thần đồng đội.”

“Vậy nên, cậu thành công rồi?”

Ôn Giản Ngôn chớp mắt: “Cũng có thể hiểu như vậy.”

…Quả nhiên.

Khóe miệng Tô Thành giật giật.

Không hề bất ngờ, quả nhiên tên này lại dựa vào tài lừa gạt để đạt mục đích.

Anh hỏi: “Thế cuối cùng cậu tốn bao nhiêu tích phân?”

Ôn Giản Ngôn đáp: “Không tốn.”

Tô Thành sửng sốt: “Hả?”

“Họ trả tích phân để thuê tôi làm hội trưởng.” Ôn Giản Ngôn đáp nhẹ hẫng: “Tôi không muốn nhiều, chỉ lấy 100 tích thôi.”

Tô Thành: “…”

Anh vốn tưởng rằng Ôn Giản Ngôn ra giá 100 tích phân để thu mua công hội đã quá lắm rồi, không ngờ hắn chẳng những không tốn xu nào mà còn kiếm được 100 tích phân từ tay người ta.

Không chừng người bên kia còn thấy hời quá ấy chứ.

“À đúng rồi.”

Ôn Giản Ngôn như nghĩ tới cái gì đó, hắn ngẩng đầu nở nụ cười vui vẻ: “Hơn nữa tôi còn có phó hội trưởng không cần lương, có thể hỗ trợ xử lý thủ tục giấy tờ, nhân phẩm cũng khá tốt.”

Tô Thành: “…”

Ha, hiểu rồi.

Là cu-li miễn phí có kinh nghiệm quản lý công hội phải không?

Editor có lời muốn nói:

Merry chít-mệt, chúc mọi người Giáng Sinh an lành

Hết chương 197