Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 196: Đại sảnh Streamer 2




“…”

Dứt lời, xung quanh ắng lặng, đối phương vẫn không đưa ra hồi đáp.

Ôn Giản Ngôn cũng không để ý.

Hắn ngáp một cái, lười biếng nằm trở lại giường, nhàn nhã nhắm mắt trong bóng đêm.

Không sao, hắn có kiên nhẫn chờ đợi.

Một đêm yên giấc.

Sau một đêm nghỉ ngơi, Ôn Giản Ngôn thức dậy cảm thấy cơ thể tràn trề năng lượng.

Hắn mở ứng dụng Ác Mộng.

Sau khi phó bản [Viện điều dưỡng Bình An] kết thúc, hắn thẳng tay tắt hệ thống thông báo và chưa nghe xong tất cả phần thưởng, hiện tại mới có cơ hội nhìn kỹ thành tích và tích phân của mình.

Rõ ràng trong khoảng thời gian trước khi phòng livestream của hắn bị ngắn kết nối, số lượng người xem trực tuyến trong buổi livestream tăng vọt đến một con số kinh khủng, vì vậy sau khi kết thúc phó bản, cấp độ streamer của hắn nhảy vọt lên hai cấp, từ cấp B lên cấp A!

Phải biết rằng, cấp bậc của streamer Ác Mộng chỉ có thể tăng dựa vào tích phân đến từ khán giả trực tuyến, phần thưởng từ khán giả không được tính. Cho nên streamer có thể đạt tới cấp này phải có kinh nghiệm vượt ải phong phú, hơn nữa tích lũy được lượng khán giả ổn định, hầu hết bọn họ đều là đội trưởng cốt cán của các công hội lớn.

Một tân binh đến cả công hội cũng không có như hắn lại đạt tới cấp độ này sau năm phó bản, tốc độ thăng cấp thực sự kinh khủng đến cực điểm.

Đáng sợ hơn là, tổng số tích phân hiện tại của hắn.

Trong phó bản trước, phần thưởng đến từ khán giả xem livestream cộng thêm thu nhập cao mà “Vương Miện Kép” mang lại, cho dù bị khấu trừ % vì cấp bậc tăng lên, bị khấu trừ 20% vì hệ thống khốn nạn thì con số cuối cùng thu được cũng cao đáng sợ, trực tiếp đẩy Ôn Giản Ngôn lên đầu bảng xếp hạng.

Xếp thứ 34 trong danh sách tổng thể streamer Ác Mộng.

Đằng trước đằng sau hắn đều là những nhân vật máu mặt của các công hội lớn, sau tên mỗi người đều treo một hàng cúp vàng lấp lánh, thoạt nhìn vô cùng oai phong. Chỉ có vị trí 34 là vác một cái chân dung xám xịt kèm theo chuỗi tên loạn mã, phần cúp để trống, có vẻ vô cùng lạc quẻ giữa đám cao thủ.

Tân binh bất ngờ xuất hiện trong top 50 bảng xếp hạng đã thu hút sự chú ý của hầu hết streamer.

Diễn đàn đang sôi sục.

“Số 34 này là ai? Trông hắn cũng quá chói mắt trên bảng xếp hạng… Có phải là cao thủ nào thay tên đổi họ rồi thay cả ảnh đại diện và cúp không?”

“Không phải đấy chứ? Tôi lướt một vòng thấy các vị trí trước không thay đổi, cũng không thiếu mất người nào.”

“Tìm ra rồi, là một tân binh! Mọi người còn nhớ tân binh đánh được rất nhiều thành tích Bạch Kim hồi trước chứ? Lúc ấy công hội chúng tôi còn gửi thư mời cho hắn, và đây chính là ảnh avatar hắn dùng.”

“Đờ mờ, thế mà lại là tân binh mạnh nhất kia?! Mới qua bao lâu… Bỗng nhiên nhảy xa như vậy, hắn mạnh kinh khủng thế à?”

“Rốt cuộc hắn bị công hội nào đào đi vậy? Tôi không nhìn thấy thông tin trên trang chủ, tất cả đều trống rỗng.”

“Chuyện này tôi không rõ lắm… Nhưng tôi đoán chắc là vài công hội đứng đầu? Công hội bình thường sao đủ trấn áp nhân vật trâu bò giống hắn.”

Sau khi tắt diễn đàn, Ôn Giản Ngôn không liên lạc ngay với Luce.

Hắn mở bảng xếp hạng công hội công khai, kéo thanh tiến độ ra sau, kiên nhẫn tìm một phương thức liên lạc trong số đó, rồi dùng tài khoản của mình gửi tin nhắn cho đối phương.

Hiển nhiên lúc này, tên tuổi của hắn đã trở nên vang dội, đối phương nhanh chóng hồi âm.

Nhìn tin nhắn bên kia gửi tới, Ôn Giản Ngôn nhếch môi bật dậy khỏi giường.

Bên ngoài, Quý Quan và Tô Thành đang ăn sáng, trao đổi thông tin phó bản mình trải qua.

Sau khi Ôn Giản Ngôn tiến vào phó bản tìm Tô Thành, Quý Quan cũng nhanh chóng đến thời hạn phải vào livestream, vì thế cậu ta đành vào phó bản một mình.

Bởi vì không có Ôn Giản Ngôn – chuyên gia tạo độ khó – cho nên lần này Quý Quan tiến vào phó bản có độ khó bình thường.

Mặc dù vẫn cửu tử nhất sinh, nhưng chí ít vẫn sống sót ra ngoài.

Quý Quan cảm thấy vô cùng kiêu ngạo về điều này, nhưng sau khi nghe Tô Thành miêu tả phó bản họ trải qua, cậu ta bỗng rơi vào đả kích.

“Á đù, phó bản cấp A…?!”

Mặc dù Tô Thành không hề nói kỹ, nhưng dựa theo nội dung anh tiết lộ, Quý Quan vẫn cảm nhận được mức độ nguy hiểm kinh khủng của toàn phó bản.

Đúng là cấm kỵ khắp nơi, sát khí đầy rẫy.

Cùng với kế hoạch Tạo Thần cuối cùng có liên quan mật thiết đến cấu trúc sâu xa của toàn phó bản, quả thực không phải kết cục mà con người có thể chơi!

Cho dù chỉ nghe thôi Quý Quan cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Cậu ta nhịn không được hỏi:

“Vậy nên việc anh tiến vào phó bản này có liên quan tới Thần Dụ?”

Tô Thành đanh mặt đáp: “Chỉ e là vậy.”

“Shhh…”

Quý Quan nhịn không được hít sâu một hơi.

Cho dù bản thân không nhạy cảm với sự tồn tại của công hội, thế nhưng cậu ta vẫn nhận thức được nguy hiểm có thể mang lại khi đối đầu với công hội số một Ác Mộng.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Ôn Giản Ngôn bước ra từ trong, tinh thần tràn trề khí thế đến mức không giống như người hoàn thành liên tiếp hai trận livestream cấp khó.

Hắn bước nhanh đến bàn ăn, cầm một mẩu bánh mì nhét vào miệng, lúng búng chào hỏi:

“Chào buổi sáng.”

Tô Thành sửng sốt nhìn Ôn Giản Ngôn:

“Tóc của cậu…?”

Trong phó là màu trắng bạc, bây giờ lại biến về màu đen bình thường, điều này khiến Tô Thành nhất thời không quen.

“Đúng vậy, sau khi trở lại không gian hệ thống nó dần biến về màu cũ.” Ôn Giản Ngôn nhún vai, tỏ vẻ rất hài lòng về điều này.

Đây đúng là chuyện tốt cho hắn.

Dù sao quả đầu trắng bạc có độ nhận diện quá cao, bất kể không gian hệ thống hay là tiến vào phó bản, mặc dù không biết sau này sẽ phát sinh thêm chuyện gì không, nhưng cá nhân Ôn Giản Ngôn chân thành hy vọng nó có thể giữ nguyên màu đen khiêm tốn.

Quý Quan bên cạnh tỏ vẻ thất vọng:

“Hả… Gì vậy? Hoá ra chỉ là tạm thời thôi sao?”



Ngày hôm qua cậu ta đã phát hiện màu tóc thay đổi của Ôn Giản Ngôn. Bởi vì lúc ấy nóng lòng quan tâm đến tình hình Tô Thành, chưa kịp hỏi han thì Ôn Giản Ngôn đã chuồn mất, bây giờ thấy hắn đã quay về nguyên trạng, điều này khiến cho Quý Quan vô cùng thất vọng.

“Tôi còn tưởng rằng cuối cùng cậu cũng có mắt thẩm mỹ, tóc trắng lúc trước mới đẹp làm sao!”

Cậu ta buồn bã lắc đầu.

“…”

Ôn Giản Ngôn thoáng khựng lại nhìn Quý Quan.

Ánh mắt hắn chậm rãi chuyển lên đầu, thẳng cho đến khi Quý Quan cảm thấy có chút không thoải mái: “Cậu, cậu nhìn gì thế? Có chuyện gì sao?”

“Không có gì.” Ôn Giản Ngôn lắc đầu, thôi không nhìn quả đầu mào gà bắt mắt của Quý Quan, chậm rãi nói: “Tôi chỉ cảm thấy anh và người nào đó rất có tiếng nói chung.”

…Ít nhất là về sở thích tóc tai.

Quý Quan: “?”

Thấy vẻ mặt ngu ngơ của cậu ta, Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn Tô Thành, vẫy tay nói: “Đi thôi, anh đi ra ngoài với tôi một chuyến.”

Tô Thành sửng sốt chốc lát, chợt nhớ tới cuộc đối thoại hôm qua giữa hắn và Luce, lộ ra vẻ mặt giật mình:

“Hả, cùng cậu đi gặp Luce và những người khác sao?”

Bất ngờ là, Ôn Giản Ngôn lại lắc đầu: “Không, trước đó còn một việc khác phải làm.”

Lần này Tô Thành cũng ngây người: “Hả?”

“Anh quên rồi sao? Bây giờ tôi là hội trưởng công hội tương lai của anh.” Chàng trai mỉm cười khoát tay: “Đương nhiên phải có công hội trước đã.”

Tô Thành: “…”

À, đúng rồi, anh quên mất chuyện này.

Quý Quan đứng cạnh nhịn không được nói: “Nhưng mà, gần đây Ác Mộng hình như không đấu giá tư cách thành lập công hội nhỉ? Tôi không thấy thông báo nào giống vậy…”

Trong Ác Mộng, việc thành lập công hội nghiêm ngặt hơn nhiều so với tưởng tượng.

Muốn thành lập công hội nhất định phải có tư cách thành lập.

Có hai cách để đủ điều kiện.

Một phần nhỏ tư cách thành lập có thể thu hoạch thông qua nhiệm vụ hoặc thành tựu. Nhưng độ khan hiếm và ngẫu nhiên của những nhiệm vụ ấy cực cao, rất ít streamer có thể nhận được và hoàn thành.

Ngoài ra còn một cách khác.

Thỉnh thoảng Ác Mộng sẽ cung cấp một lượng nhỏ tư cách thành lập và tổ chức đấu giá trên toàn server, người nào trả giá cao sẽ giành chiến thắng.

Một số streamer trong diễn đoàn suy đoán, có lẽ Ác Mộng dựa vào số lượng công hội hiện có để cung cấp tư cách thành lập. Nếu tốc độ streamer chầu các cụ quá nhanh, công hội bị tiêu vong quá nhiều thì Ác Mộng mới đưa ra số lượng tư cách thành lập công hội nhất định. Còn nếu số lượng công hội luôn duy trì ổn định, nó sẽ kiểm soát sự tăng trưởng số lượng công hội.

Hay nói cách khác, chỉ có thể thử vận may.

“Đúng là không có.” Ôn Giản Ngôn đáp bâng quơ.

Quý Quan sửng sốt: “Vậy…”

“Cho dù đấu giá thì tôi cũng không tham gia.” Ôn Giản Ngôn nháy mắt, lộ ra vẻ mặt vô tội: “Tôi nghèo vãi luôn.”

Hai người: “…”

Tuy nhiên theo góc độ nào đó, Ôn Giản Ngôn nói rất đúng.

Phần lớn tư cách thành lập công hội đều bị công hội hàng đầu đấu giá thành công, sau đó bán đi với giá cao hơn.

Hầu như không streamer riêng lẻ nào có thể cướp được chúng trong buổi đấu giá.

Những công hội lớn này có ít nhất bốn năm công hội ngầm, thông qua việc bòn rút phúc lợi để nuôi dưỡng thành viên trong hội mình. Đây cũng chính là lý do vì sao nhiều người muốn chen chân vào mấy công hội đứng đầu, tiến vào trong đó cũng đồng nghĩa với việc nhận được phần thưởng cao gấp mấy lần so với đơn độc chiến đấu.

Vậy nên, để làm lung lạc nhiều kẻ có tiềm lực, các công hội lớn cũng sẽ dốc hết sức mình để tranh đoạt nhiều tư cách thành lập hơn.

…Thậm chí sẵn sàng chơi vài trò bẩn.

Phải biết rằng trong Ác Mộng, ngoại trừ thiên phú và đạo cụ ràng buộc của streamer ra, hết thảy đều giao dịch được.

“Ý của cậu là…” Quý Quan hiểu ra: “Cậu chuẩn bị mua công hội?”

Ôn Giản Ngôn: “Ừ.”

Tô Thành nhíu mày: “Bên kia nguyện ý?”

Những người sẵn sàng bán chắc chắn đã bán khi công hội lớn ngỏ lời đề nghị, không muốn bán thì làm kiểu gì cũng không bán.

“Không.” Ôn Giản Ngôn mỉm cười.

Hắn lắc điện thoại di động: “Không bán, vừa rồi người ta đã từ chối tôi.”

Tô Thành: “…Cậu báo giá bao nhiêu?”

Ôn Giản Ngôn: “100 tích phân.”

Tô Thành và Quý Quan im bặt.

Sau khoảng thời gian câm nín ngắn ngủi, cuối cùng Tô Thành cũng không nhịn được, chậm rãi mở miệng nói: “Này… cậu có biết mình đang nói gì không?”

Nghe cứ như kiểu bị thần kinh ấy.

“Đương nhiên biết rồi.”

Vừa nói, Ôn Giản Ngôn đã mặc xong quần áo đi ra cửa.

Hắn quay đầu Tô Thành, nhướng mày: “Cho nên, đi không?”

Tô Thành: “…”

Tôi đúng là tin cậu cái cứt.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn thở dài, đứng dậy rồi bất đắc dĩ đi theo.

*



Chẳng mấy mà cả hai đã đến công hội mục tiêu.

Tô Thành ngẩng đầu nhìn trụ sở công hội tầm thường đối diện… Đây chính là công hội Ôn Giản Ngôn ngắm trúng?

Anh ta lén mở điện thoại tìm kiếm.

Tuy rằng thứ hạng công hội không cao, nhưng với tư cách là một công hội nhỏ độc lập thì vị trí này đã đủ cao, cũng coi như một ngôi sao mới nổi.

Tô Thành quay đầu nhìn sườn mặt Ôn Giản Ngôn, muốn nói lại thôi.

Mặc dù anh ta không muốn dùng từ “mơ tưởng hão huyền” để hình dung ý tưởng của Ôn Giản Ngôn, nhưng ngoài nó ra thì không còn từ nào hợp hơn cả.

Ngay lúc Tô Thành rối rắm, Ôn Giản Ngôn đã thản nhiên tiến lên phía trước.

Hắn nâng tay gõ cửa, kiên nhẫn chờ đợi.

Chẳng bao lâu, cánh cửa mở ra, một thành viên của công hội xuất hiện trước cửa.

“Xin chào.” Ôn Giản Ngôn nở nụ cười thân thiết, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh, nhìn qua vô cùng chân thành: “Tôi là thành viên mới của mọi người.”

Đối phương sửng sốt: “Hình như công hội chúng tôi không tuyển người…”

“Tôi được tuyển dụng đặc biệt.”

Ôn Giản Giản Ngôn nháy mắt: “Hội trưởng công hội các anh cho tôi chức vị đặc biệt.”

Dứt lời, hắn mở màn hình điện thoại di động ra, để lộ giao diện cá nhân của mình.

Hạng 34 trong bảng tổng thể

Người mới mạnh nhất nóng bỏng tay, toả sáng trên khắp diễn đàn.

“!!!”

Thành viên giật mình, trên mặt lộ vẻ mê man hoài nghi.

Hội trưởng nhà mình trâu bò thế à? Không ngờ đến cả người này cũng tuyển được?

Tô Thành: “…”

Anh ta quyết định giữ mồm giữ miệng.

Rất nhanh, cả hai được cẩn trọng chào đón vào công hội.

Khác với tưởng tượng, quy mô của công hội này không lớn, cho dù cộng thêm người vừa mở cửa thì bên trong chỉ có tổng cộng hai thành viên thường trú.

Ôn Giản Ngôn vừa uống trà vừa ngắm nhìn xung quanh, khuôn mặt tỏ vẻ hài lòng… cứ như đang nhìn văn phòng riêng tương lai của mình.

Tô Thành nhìn chằm chằm cốc trà trong tay, vẻ mặt không yên lòng, hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức.

Tiêu rồi.

Cứ cảm thấy sắp bị đánh bờm đầu rồi tống cổ ra ngoài.

“Khi nào hội trưởng các anh trở về?”

Ôn Giản Ngôn nhìn thành viên vừa rồi.

Đối phương giật mình, vội vàng đáp: “Tôi đã thông báo cho hội trưởng, hội trưởng nói anh ấy lập tức về liền… Nhưng hội trưởng chúng tôi nói anh ấy không…”

Hắn ta cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động của mình, khuôn mặt lộ vẻ mê man, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “Anh ấy cho cậu chức đặc biệt gì?”

Tim Tô Thành như ngừng đập.

Không bất ngờ chút nào, Ôn Giản Ngôn thản nhiên đáp: “Hội trưởng mới của các anh.”

Thành viên: “…”

Tô Thành: “…”

Anh chậm rãi đặt tách trà về bàn.

Rồi xong, sắp bị tống cổ ra ngoài.

Nháy mắt, bầu không khí khắp phòng đều thay đổi, thành viên công hội đối diện mang theo địch ý: “Xin lỗi, công hội chúng tôi sẽ không bán, mời cậu đi cho.”

Ngay khi bầu không khí đang bế tắc, bên ngoài bỗng có tiếng mở cửa.

Nghe tiếng bước chân, hai người kia lập tức phấn chấn:

“Hội trưởng, anh đã về rồi, có thằng không biết lượng sức…”

Sau khi nhìn thấy người, Trần Mặc chợt dừng bước, khuôn mặt vô cảm trước giờ bỗng hiện lên tia kinh ngạc.

“…Là cậu sao?”

“!” Thành viên sửng sốt.

Chờ đã, sao mọi chuyện xảy ra lại không như mình tưởng?

Tô Thành trợn trừng mắt chằm chằm nhìn khuôn mặt quen thuộc mình từng thấy trong phó bản [Tiểu khu An Khang], cũng bị doạ cho sửng sốt.

Chờ đã, là anh ta sao?

Người này chính là đồng đội tạm thời của họ khi đó, Trần Mặc!

Lúc ấy Trần Mặc cùng các thành viên trong công hội mình tiến vào phó bản. Giai đoạn đầu hành động cùng bọn họ, đoạn giữa bất ngờ tách ra, đến khi gặp lại đối phương đã bị đồng đội của mình đâm lén, bị ném vào thế giới gương chờ chết.

Sau đó Ôn Giản Ngôn đồng hóa anh ta thành tín đồ Tà Linh cùng trận doanh.

Về phần sau này hai người lại xảy ra chuyện gì, Tô Thành cũng không rõ lắm.

Ôn Giản Ngôn là người duy nhất bình tĩnh trong phòng.

Hắn nhẹ nhàng đặt tách trà sứ trắng trong tay xuống bàn, hắng nhẹ một tiếng, cười tủm tỉm, quen thuộc vẫy tay:

“Đã lâu không gặp, tín đồ của tôi.”

Hết chương 196