Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 251: Hiện thực · Không gian rèn đúc




Edit: Niên

Beta: Dilys

Đi qua khu bán hàng đa cấp… Không phải, khu làm việc, lại đi qua một cánh cửa có nhận dạng khuôn mặt, bên trong yên tĩnh lại.

Khang Mại dẫn theo Ngân Tô tiến vào một phòng làm việc, sai người đi gọi thợ rèn tới.

Chẳng mấy chốc đã có người gõ cửa phòng làm việc, một nữ sinh mặc váy hồng nhạt đứng ở cửa, hai tay chắp trước người, cẩn thận nhìn vào bên trong văn phòng: “Ông chủ, anh gọi tôi ạ?”

Khang Mại gật đầu, ra hiệu cô ấy đi vào.

Cô gái trông vô cùng đoan trang, xinh đẹp, mái tóc vàng dài hơi xoăn thả sau lưng, ngay cả phụ kiện tóc cũng màu hồng, cả người cô ấy như được đưa qua một bộ lọc, toát ra hơi thở của một thiếu nữ xuân thì.

Trông cô ấy không giống thợ rèn mà càng giống như một nàng công chúa hơn.

“Bồ Thính Xuân, trước kia là thành viên công hội ‘Tri Thiên Hạ’, khả năng rèn đúc cũng không tệ lắm.” Khang Mại giới thiệu cho Ngân Tô nhưng không có ý giới thiệu Ngân Tô với Bồ Thính Xuân.

“Mấy ngày nay ở đây đã quen chưa?”

Bồ Thính Xuân liên tục gật đầu: “Nơi này rất tốt, tôi rất thích.”

“Thích là tốt rồi, cần gì cứ nói với trợ lý của cô, cô ấy sẽ giúp cô.”

“Được.”

“Ngồi đi.”

Bồ Thính Xuân cẩn thận kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện Ngân Tô, cô ấy lặng lẽ liếc nhìn Ngân Tô một cái, sau đó vội vàng cúi đầu, cẩn thận dè dặt trông có chút đáng yêu.

“Ông chủ tìm tôi là cần tôi làm gì sao?”

Khang Mại kéo chiếc ghế bên cạnh Ngân Tô ra ngồi xuống, “Liên quan tới việc thăng cấp đạo cụ, Thính Xuân cô biết được bao nhiêu?”

Nhắc tới vấn đề chuyên ngành, Bồ Thính Xuân lập tức ngẩng đầu lên “Thăng cấp? Đạo cụ chưa hoàn thiện sao?”

Khang Mại: “Không phải, đạo cụ bình thường.”

Bồ Thính Xuân nhìn Khang Mại, lại cẩn thận nhìn Ngân Tô, dùng từ thận trọng: “Trước mắt trên thị trường, chỉ có thông tin về việc thăng cấp đạo cụ chưa hoàn thiện chứ chưa từng nghe nói có người chơi nào có thể nâng cấp đạo cụ bình thường”

Khang Mại ra hiệu Ngân Tô: “Hôm nay cô ấy là cố chủ, việc cô cần làm là thăng cấp đạo cụ, cô không cần giấu giếm gì hết, chỉ cần nói ra tất cả những gì cô biết là được.”

Ánh mắt Bồ Thính Xuân lại rơi vào trên người cô gái trông chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi kia.

Theo hiểu biết của cô mấy ngày nay, Khang Mại không đích thân dẫn khách… Chứ đừng nói là trực tiếp đưa khách hàng đến đây.

Trong tòa nhà này chẳng có bao nhiêu người làm việc nghiêm túc, phần lớn đều là người chơi được ông chủ Khang bố trí ở đây, nói đây là căn cứ của ông chủ Khang cũng không quá lời.

Bồ Thính Xuân do dự, lên tiếng: “Quả thực có thể thăng cấp đạo cụ nhưng tôi vẫn không tìm được biện pháp thăng cấp chúng. Diễn đàn trò chơi với những người chơi khác chỉ biết rằng đạo cụ chưa hoàn thiện có thể thăng cấp chứ không biết những đạo cụ khác cũng có thể thăng cấp.”

Mọi người đều biết thợ rèn có hai năng lực, một là sửa chữa đạo cụ, hai là luyện đạo cụ.

Nhưng cô ấy vẫn còn năng lực thứ ba.

Cô ấy có thể cảm nhận rõ được sự tồn tại của năng lực thứ ba đó nhưng cô ấy không biết đó là gì, cũng như làm cách nào để sử dụng nó.

Cô ấy vẫn luôn tìm hiểu về năng lực đó nhưng lần nào cô ấy cũng bị nhắc là thiếu đạo cụ chủ chốt.

Nhưng đạo cụ then chốt đó là gì thì Bồ Thính Xuân hoàn toàn không biết.

Bồ Thính Xuân nói xong liền nhìn Khang Mại: “Ông chủ, tôi cũng không biết tôi có thể giúp được gì không…”

Ngân Tô vẫn luôn im lặng mỉm cười nói: “Bây giờ cô có thể thử được không?”

Hồ Thính Xuân chớp chớp mắt: “Hả?”

Ngân Tô lấy ống thép và viên tinh thạch không thuộc tính ra đặt lên chính giữa bàn: “Thử đi?”

Bồ Thính Xuân trợn tròn mắt nhìn ống thép bình thường với viên đá đen thui kia: “Đây là đạo cụ?”

“Ừ, không giống sao?”

“…”

Trước tiên không bàn đến vẻ ngoài đơn giản của hai đạo cụ này.

Làm thế nào mà cô ấy có thể mang đạo cụ vào thế giới thực được vậy?

Đương nhiên cũng không phải là hoàn toàn không thể mang đạo cụ tới thế giới thực, chỉ là việc đó rất khó.

Như Cục Cấm Kỵ, họ có khả năng mang “trái phép” đạo cụ tới thế giới thực.

Cũng có một số công hội có năng lực tương tự nhưng đều có những hạn chế cực kỳ mạnh mẽ nên số lượng đạo cụ ở thế giới thực không nhiều.

Bị Ngân Tô và ông chủ Khang nhìn chăm chú, Bồ Thính Xuân không còn cách nào khác ngoài việc đưa tay cầm hai đạo cụ kia lên.

Vừa chạm vào ống thép, cô ấy lập tức cảm nhận được một cơn rét lạnh thấu xương, loại cảm giác này chắc chắn là đạo cụ không thể ghi ngờ.

Nhưng viên đá kia lại chẳng có cảm giác gì đặc biệt hết, chỉ giống như một viên đá bình thường không thể bình thường hơn.

Bồ Thính Xuân một tay cầm đồ, nói với Khang Mại và Ngân Tô: “Tôi cần phải vào không gian rèn đúc, hai người có muốn vào không?”

Không gian rèn đúc là không gian phụ trợ của thợ rèn, kích thước của không gian có liên quan đến thực lực của thợ rèn.

Không gian này chỉ có thể đặt những vật phẩm liên quan đến rèn, những thứ khác sẽ bị không gian này bài xích, vậy nên nó không giống với những không gian lưu trữ khác.

Đạo cụ không thể xuất hiện ở thế giới thực, nên thế giới thực không thể sửa chữa và rèn đạo cụ.

Nhưng không gian rèn đúc không bị hạn chế, chỉ cần thợ rèn đồng ý và không gian có thể chứa được thì hoàn toàn có thể mời người chơi khác vào.

Ngân Tô vô cùng tích cực với việc mở mang kiến thức như này.

Khang Mại đương nhiên cũng phải đi.

***

***

Không gian rèn đúc của Bồ Thính Xuân không lớn lắm, chỉ khoảng 10 mét vuông, hai bên đặt hai chiếc bàn, trên đó có rất nhiều công cụ khó hiểu.

Trên bức tường bên phải có một lỗ hình vuông, bên trong là một thứ chất lỏng giống nham thạch đang ùng ục sủi bọt.  

Nhưng không gian xung quanh hoàn toàn không hề có cảm giác nóng bức mà nhiệt độ vô cùng ổn định rất thoải mái.

“Cô có chắc chắn muốn tôi thử không?” Bồ Thính Xuân lại nhìn về phía Ngân Tô: “Tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì …”  

Ngân Tô hào phóng nói: “Không sao, cứ thử đi. Có vấn đề tôi cũng không trách cô đâu.”

“…Được rồi.”

Bồ Thính Xuân cầm ống thép nhắm mắt lại, dù nhắm mắt lại nhưng số liệu cụ thể của đạo cụ vẫn trực tiếp hiện lên trong đầu cô ấy.

Cô ấy trông thấy có một cột được đánh dấu ‘SS’ thì đột ngột mở mắt ra, đạo cụ vốn chẳng nặng mấy trên tay cô ấy bỗng trở nên vô cùng nặng nề.

Cô ấy chưa bao giờ được tiếp xúc với đạo cụ cấp SS!!

Khang Mại: “Sao vậy?”

“Chuyện này…” Bồ Thính Xuân vừa nói ra một âm tiết liền ngậm miệng lại, lắc đầu ra hiệu không sao cả.

Nguyên tắc sống đầu tiên của thợ rèn là phải kín lặng.

Có thể đạo cụ cấp SS quá cao, thực lực của cô ấy không đủ nên chỉ có thể nhìn thấy một số thông tin cơ bản.

Bồ Thính Xuân yên lặng thở phào nhẹ nhõm, đạo cụ cấp bậc cao như này lại không phải của mình thì tốt nhất là biết càng ít thông tin càng tốt, đỡ cho bị diệt khẩu.

Năng lực thứ ba tuy không thể sử dụng nhưng cô ấy đã quen thuộc với nó từ lâu.

Nhưng lần này cô ấy không nhận được lời nhắc thiếu đạo cụ quan trọng mà thay vào đó cô ấy nhìn thấy một số điểm sáng kỳ lạ…

***

***

Bồ Thính Xuân trông giống như lão tăng nhập thiền, hoàn toàn bất động.

Ngân Tô: “Cô ấy tin tưởng anh quá nhỉ.”

“Công hội trước đó của cô ấy đối xử với cô ấy không tốt lắm. Họ dùng cô ấy như thể dùng tài nguyên vậy, áp bức, kiểm soát cô ấy. Sức chiến đấu của thợ rèn không cao. Muốn sống sót vượt qua phó bản, cô ấy cần sự bảo vệ của người khác, mà cô ấy trốn cũng không thoát được nên chẳng còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận những điều khoản bất công đó.”

Nếu cô ấy ở trong công hội Đồng tâm hiệp lực thì danh tiếng của cô sẽ không kém hơn những thợ rèn kia.”

“Vậy anh đưa cô ấy ra kiểu gì vậy?”

Giọng điệu của Khang Mại rõ ràng là không phải mới phát hiện ra có người như Bồ Thính Xuân, có lẽ anh ta đã biết cô ấy từ lâu rồi.

Chỉ là trước kia lợi ích không đủ để anh ta đưa ra quyết định cứu cô ấy.