Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 250: Hiện thực · Cô phải cẩn thận




Edit: Niên

Beta: Dilys

Đúng vậy, cái thông báo người chơi kia không chỉ thông báo trên mỗi điện thoại mà còn phát cả thông báo toàn cầu, trò chơi sợ người chơi không nhìn thấy.

Chỉ là bọn họ không biết trò chơi sẽ cập nhật thêm những nội dung gì, nhưng có rất nhiều người suy đoán rằng có thể có liên quan đến phó bản tử vong.

Sau khi Ngân Tô ăn sáng xong, cô nhận được điện thoại của Giang Kỳ, anh ta nói thủ tục của cô đã hoàn tất, hỏi cô có cần anh ta đưa tới không.

Tốc độ làm việc này quả thực rất nhanh.

Ngân Tô vẫn hẹn gặp anh ta ở công viên như lần trước.

Lần này khi cô tới công viên, Giang Kỳ đã chờ ở đó.

“Đến lúc đó cô có thể trực tiếp đi báo cáo luôn.” Giang Kỳ đưa cho cô một túi tài liệu đã được dán kín.

“Học phí và tiền ăn ở đều đã được thanh toán hết. Nhưng trong đó có một phần tài liệu cô cần điền rồi gửi cho trường học hoặc là giao lại cho tôi cũng được.”

Ngân Tô cầm lấy túi tài liệu rồi nói: “Chút chuyện nhỏ này mà cũng phải cần đội trưởng Giang phải đích thân giao tới cho tôi luôn à?”

“Như vậy sẽ an toàn hơn.” Cô không phải người chơi bình thường, phân công để những người khác tiếp xúc với cô, để cô có thể yên tâm nhưng bọn họ thì lo lắng!

“Khương Dư Tuyết còn một phó bản tân thủ. Sau khi vượt qua phó bản, đạo cụ sẽ được gửi được đến cho cô thông qua phương thức gửi bán.”

“Không cần vội.”

“…” Đó đều là đạo cụ đặc biệt với đạo cụ cấp S. Anh ta cũng không biết là cô không thèm để ý đến chút đạo cụ này hay là do cô tin tưởng bọn họ sẽ không quỵt nợ nữa.

Giang Kỳ: “Cô đã thấy chuyện của 0681 chưa?”

“Rồi.”

Giang Kỳ lấy điện thoại ra, bấm vào một đoạn video rồi đưa cho cô: “Cô đã xem video này chưa?”

Ngân Tô liếc nhìn thì thấy đó là một video mới.

Trong video là một nam thanh niên có nét đặc trưng của phương Tây, tóc vàng, mắt xanh, gương mặt khôi ngô tuấn tú.

Nhìn khung cảnh bốn phía xung quanh thì có vẻ như nơi này là hiện trường một cuộc họp báo, ở đó có vô số nhà báo và truyền thông tụ tập.

Cậu ta nhìn vào camera với nụ cười vui tươi, rạng rỡ như ánh mặt trời: “Xin chào mọi người, tôi là Vessier cũng chính là người chơi 0681. Tôi tin rằng tối qua mọi người đã nghe nói đến tôi. Tôi rất vui vì được gặp mọi người theo cách này…”

Có vẻ như Vessier coi mình thành ngôi sao nổi tiếng, nhưng thực ra những gì cậu ta nói chẳng có chút tác dụng gì, chỉ là một số lời nói nhảm vô nghĩa bình thường, thậm chí cậu ta còn không hề đề cập gì đến phó bản tử vong.

Chỉ là trong vài phút cuối, cậu ta nhắc đến người chơi 0101.

“Mặc dù cô đã vượt phó bản tử vong trước tôi nhưng tôi tin chắc rằng tôi sẽ sớm bắt kịp cô. Cô phải cẩn thận đấy nha ~”

Video kết thúc tại đây.

“Cái này là mấy phút trước tôi mới nhận được, hiện tại chắc hẳn đã bắt đầu bùng nổ trên mạng rồi. Cái này chẳng khác gì thư khiêu chiến.”

Có người chơi thích cao ngạo phách lối nhưng cũng có người chơi thích khiêm tốn.

Rõ ràng Vessier này là kiểu người đằng trước.

Thân phận người chơi vượt qua phó bản tử vong sẽ mang lại cho cậu ta rất nhiều sự chú ý và lợi ích.

Nhưng nó cũng có nhược điểm, nếu thực lực không đủ mạnh, cậu ta cũng sẽ trở thành con mồi của người khác.

Có điều Vessier này gây ra động tĩnh lớn như vậy, mọi người đều biết chuyện này nên ước tính tạm thời sẽ không có ai động vào cậu ta.

Ngân Tô không tỏ vẻ gì hết: “Thứ đuổi theo tôi đều chết hết rồi.”

Giang Kỳ: “…”

Vậy nên thứ truy đuổi cô đều là quái vật sao? Cũng chỉ xứng dùng ‘thứ’ để hình dung!

Giang Kỳ cất điện thoại đi: “Có vẻ như sau này sẽ còn nhiều người chơi vượt qua được phó bản tử vong hơn, càng về sau sẽ ngày càng nguy hiểm. Cô phải cẩn thận đấy.”

Ngân Tô còn tưởng là anh ta sẽ nhắc đến chuyện phó bản tử vong nhiều hơn, không ngờ Giang Kỳ lại không hề nhắc đến, cũng không nói thêm gì, chỉ đứng dậy cáo từ rời đi.

Ngân Tô không rời đi ngay mà cô ngồi trong công viên suy nghĩ.

Ngoài cô ra, rốt cuộc có bao nhiêu người bị mắc kẹt trong phó bản đầu tiên?

Tại sao trò chơi lại nhốt bọn họ? Rốt cuộc BUG hay là có mục đích gì khác? Nếu có mục đích khác thì mục đích của trò chơi là gì?

***

***

Ngân Tô về đến nhà thì trông thấy Khang Mại đang ngồi xổm trước cửa nhà cô, dáng người anh ta cao lớn, lại đeo một sợi dây chuyền vàng to khủng thêm chiếc kính râm to, anh ta ngồi xổm trước cửa trông hệt như đám đòi nợ…

“Cuối cùng cô cũng về rồi.” Khang Mại đứng dậy, ra hiệu cho cô nhanh chóng mở cửa.

“…”

Ngân Tô mở cửa đi vào, trước tiên Khang Mại nhìn quanh phòng, không phát hiện có gì khả nghi mới bước vào, đóng cửa lại, ngồi xuống rót nước uống, hành động vô cùng lưu loát.

“0681 khiêu khích cô, cô định làm gì?”

“Cái gì mà làm gì?” Ngân Tô ngồi đối diện anh ta, bắt chéo chân, cười như không cười nói: “Hay là tôi cũng tổ chức một cuộc họp báo nhé?”

Khang Mại: “Ngu mới làm vậy.”

Ngân Tô: “Vậy anh còn hỏi tôi định làm gì.”

Khang Mại: “Cậu ta chỉ đích danh khiêu khích cô rồi kìa!”

Ngân Tô chỉ đoán rằng 0681 cũng bị mắc kẹt rất lâu trong trò chơi giống như cô, cô cũng không rõ lắm thực lực của người chơi này nhưng nếu có thể vượt qua phó bản tử vong thì hẳn thực lực của cậu ta cũng không kém.

“Chỉ cần cậu ta không chạy đến trước mặt tôi chửi bới thì sẽ bình yên vô sự thôi.”

“Bây giờ vẫn chưa thể đăng nhập vào trò chơi trên các máy chủ. Nếu cậu ta chạy đến trước mặt cô trong trò chơi rồi chỉ vào mặt cô mắng chửi thì cũng chưa tới nỗi nào. Nhưng trong thế giới hiện thực thì không chắc được…”

Dù sao giao thông hiện nay phát triển, cũng không có lệnh cấm đi lại giữa các quốc gia, chỉ là việc xuất nhập cảnh ngày càng chặt chẽ hơn mà thôi.

Nói không chừng người ta thực sự có thể chạy tới chỗ cô, chỉ vào mặt cô mắng đấy.

Ngân Tô nhếch môi cười: “Ai đến cũng đều là khách. Tôi sẽ tiếp đãi thật tốt những người bạn nhiệt tình hiếu khách nhất.”

Khang Mại: “…”

Khang Mại không nghe nổi mấy chữ nhiệt tình hiếu khách này, anh ta quả quyết thay đổi chủ đề.

“Đã tìm được thợ rèn rồi.”

“Nhanh như vậy đã tìm được rồi sao?” Ngân Tô nhướn mày: “Anh có chắc là dùng được không?”

Khang Mại bảo đảm với Ngân Tô: “Cô yên tâm, tôi có biện pháp khiến cô ấy nghe lời.”

Ngân Tô tin tưởng ông chủ Khang hẳn là có thể làm được chuyện này, “Đi, bây giờ đi gặp luôn được không?”

“Nếu muốn thì đi gặp luôn cũng được.”

Hai người ngay lập tức ăn nhịp với nhau.

***

***

Nửa giờ sau.

Ngân Tô nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, lại hỏi Khang Mại bên cạnh: “Kinh doanh nhỏ?”

“…” Khang Mại ho nhẹ một tiếng: “Tôi chỉ là người thu tiền cho thuê thôi, hahaha, đi thôi.”

Ngân Tô: “…” Thu tiền cho thuê giàu quá.

Ngân Tô theo Khang Mại đi vào, vừa tới cửa thì thấy có hai nhân viên bảo vệ mặc đồng phục an ninh đang đánh bài, Khang Mại bước vào, bọn họ chỉ liếc nhìn một cái, còn chẳng thèm nhìn thẳng. Ngược lại, khi nhìn thấy Ngân Tô thì có chút bất ngờ, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa cô với Khang Mại.

Một người trong số họ hỏi thẳng: “Ông chủ, anh đang yêu đương à?”

“Đừng con mẹ nó nói bậy!” Khang Mại sợ tới mức giận dữ hét lên: “Chơi bài của mấy người đi, hỏi ít thôi!”

Hai nhân viên bảo vệ nháy mắt với nhau nhưng lại rất ngoan ngoãn tiếp tục chơi bài.

Ở sảnh tòa nhà không có ai nên Khang Mại đưa cô lên tầng bằng thang máy.

“Hai người đó là người chơi à?”

“Ừ.” Khang Mại không phủ nhận mà trực tiếp thừa nhận.

Ngân Tô yên lặng dựng thẳng ngón cái lên với anh ta, cho người chơi đi trông cửa, ngang tàng.

Khang Mại hiểu ý của Ngân Tô, cũng có chút không nói nên lời, chính bản thân cô còn đang làm việc trong quán trà sữa đấy! Người ta làm bảo vệ thì sao?

“Tinh ——”

Cửa thang máy mở ra, rõ ràng tầng này có người, còn chưa bước ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng nói chuyện… Có chút ồn ào.

Chờ đến khi Ngân Tô bước ra ngoài, nhìn thấy trong phòng làm việc đầy người đang nói chuyện điện thoại thì cô hết sức kinh ngạc: “Anh còn bán hàng đa cấp luôn đấy à?

“…”

Khang Mại giải thích: “Coi như là người trung gian, lấy chút lợi lúc bán lại đồ trong trò chơi.”

Ngân Tô tặc lưỡi: “Cái hội đấu giá gì đó kia ấy, anh mở hả?”

“Tất nhiên là không phải rồi. Những gì tôi bán về cơ bản là hàng trong Cửa hàng.” Khang Mại nói: “Hội đấu giá Tư Thu Chi Thần thì chỉ đấu giá những đạo cụ là sản phẩm của bản sao. Người ta không nhận đạo cụ trong Cửa hàng, nghiệp vụ của họ khác tôi.”

Ngân Tô đã hiểu được đại khái.

Công hội Tư Thu Chi Thần chướng mắt đống đạo cụ trong Cửa hàng, khinh thường việc kinh doanh này.

Còn ông chủ Khang chủ yếu kinh doanh những sản phẩm này, hai bên hoàn toàn không có xung đột lợi ích, hơn nữa nhìn ông chủ Khang là biết công việc làm ăn này cũng khá thuận buồm xuôi gió.