Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 142: Thôn Vĩnh Sinh (32)




Edit: Fang

Beta: Qing

Ngân Tô đứng dậy, những mặt người kia tản ra. Lúc này, Bạch Lương Dịch mới nhìn rõ những người này đều mặc đồ cưới, là những cô dâu đó…

Nhóm cô dâu có chút không cam lòng, không muốn bỏ qua món điểm tâm được dâng tận miệng. Nhưng nhìn thấy Ngân Tô, hai chữ báo thù lại nhảy ra, đè lại khát vọng muốn ‘ăn’ của bọn họ.

“Sao anh lại đi từ dưới nước lên?” Ngân Tô quay lại bên chỗ bia đá: “Dọa người lắm đó.”

“…”

Anh ta cũng không muốn đi từ dưới nước lên! Hơn nữa trông cô làm gì có dáng vẻ bị doạ!!

Trước đó anh ta bò một hồi trong hang động thì phát hiện chỉ có tên mập và Trương Dương, mà Trương Dương đã đi về phía một lối đi khác, chớp mắt liền biến mất rồi.

Tên mập hùng hổ đi theo, anh ta không đợi được người chơi ở phía sau, cũng chỉ có thể đi theo hướng Trương Dương biến mất.

Sau đó thì bị quái vật đánh úp.

Số lượng quái vật nhiều và hung tàn, anh ta bị đuổi theo chạy khắp nơi, cuối cùng còn gặp phải Trương Dương toàn thân đẫm máu nằm trên đất không di chuyển được.

Trương Dương nói là tên mập làm, đương nhiên Bạch Lương Dịch sẽ không dễ tin, anh ta cũng không định cứu Trương Dương, nhưng cho dù anh ta đi về hướng nào, cuối cùng đều sẽ trở về chỗ Trương Dương.

Bạch Lương Dịch liền muốn gi ết chết Trương Dương, quả thực anh ta cũng ra tay rồi, thậm chí Trương Dương còn không phản kháng.

Nhưng đợi anh ta về chỗ đó một lần nữa, phát hiện người nằm trên đất là tên mập.

Không dễ gì anh ta mới tóm được Trương Dương, ai ngờ thực lực Trương Dương bạo phát, trong lúc đánh nhau anh ta rơi vào một cái hố, đợi tỉnh lại thì nhìn thấy… một vòng mặt người.

Không chết trong tay NPC, xém chút bị dọa chết.

Ngay từ ban đầu Trương Dương đã không có ý tốt, về sau hắn lên kế hoạch gi ết chết bọn họ cũng là bình thường.

Dù sao của hồi môn chính là vật chết.

Ngân Tô tỏ vẻ đồng tình với cảnh ngộ của Bạch Lương Dịch: “Thế Trương Dương đâu?”

“Không biết.” Lúc đó Trương Dương cũng bị anh ta làm bị thương không nhẹ, nhưng mà sống hay chết, anh ta không biết.

Bạch Lương Dịch nói xong cảnh ngộ của mình, phát hiện bia đá trước mặt Ngân Tô có chút quen mắt, trong lòng nảy lên: “Cô đang làm cái gì?”

“Rửa bia.”

“…”

Cô luôn làm một số chuyện khiến người khác không thể hiểu nổi.





Ngân Tô lợi dụng cung điện di chuyển bia đá đến nơi bằng phẳng, lại xê dịch rương gỗ qua, dùng đèn pin chiếu vào tên trên bia đá: “Tên mọi người là gì?”

Cô dâu nhìn Ngân Tô lắc đầu: “Không nhớ nữa.”

“…”

Cô không bỏ cuộc nhìn cô dâu bên cạnh, cô dâu đó cũng lắc đầu.

Ánh mắt Ngân Tô lia qua mặt của nhóm cô dâu, vẻ mờ mịt trên mặt bọn họ không giống giả vờ.

Bọn họ thật sự không nhớ mình tên gì nữa.

Cũng đúng, ngay cả nhà mình cũng không nhớ nữa, chỉ nhớ đến thù hận khắc cốt ghi tâm kia.

Ngân Tô nhìn hơn trăm cái tên rơi vào trầm mặc, chẳng lẽ phải xóa hết toàn bộ?

Ngân Tô không nghĩ ra có đạo cụ gì có thể dùng, cảm thấy công trình này có hơi lớn.

Giây tiếp theo, Ngân Tô nghĩ tới kĩ năng.

【Cô dâu ·?】

【Cô dâu · Trương Tiểu Phân】

【Cô dâu ·?】

【Cô dâu · Tiền Đa】

Ngân Tô: “??”

Sao có cái hiển thị cái không hiển thị vậy?

Ngân Tô cau mày suy tư chốc lát, phát hiện tên được hiển thị đều là cô dâu vừa mới nhìn qua trên bia đá, có ấn tượng.

Thế là cô lại tỉ mỉ xem tên trên bia đá một lượt rồi sử dụng kĩ năng một lần nữa.

Quả nhiên, lần này toàn bộ tên được hiển thị.

Đẳng cấp kĩ năng không đủ thì nội dung không được hiển thị, với trường hợp cô nhìn qua hoặc biết nội dung liên quan… Kĩ năng mới có thể hiển thị.

Ngân Tô không nghiên cứu thêm về kĩ năng, làm chuyện chính trước.

Lúc Ngân Tô xóa cái tên đầu tiên đi, ngay lập tức liền cảm thấy sức mạnh trên người cô dâu đó bạo phát, dường như áo cưới u ám nặng trĩu cũng trở nên tươi tắn.

Cô dâu cảm thấy càng rõ ràng hơn Ngân Tô, cô ta nhìn chằm chằm hai tay có móng tay quá dài, gương mặt lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.

Cô ta không cảm nhận được cảm giác ràng buộc hồi trước, trong cơ thể tràn đầy sức mạnh, bây giờ cô ta cảm thấy mình có thể cùng Ngân Tô đánh…

“Có thể chọn ra con mắt của cô chưa?” Ngân Tô cười hỏi cô ta.

Cô dâu bất giác run rẩy một cái, tâm trí vô tình nghĩ lại tình trạng thê thảm của người bạn vừa mới chết.

Hiển nhiên cô dâu hiểu được mềm nắn rắn buông lập tức áp chế sự kích động muốn động thủ, ngoan ngoãn đi về phía rương gỗ, quan sát bình thủy tinh bên trong, lần này cô ta rất dễ dàng cảm nhận được mắt của mình ở đâu trong cái bình thủy tinh.

Cô dâu mở nắp bình, lấy ra con mắt thuộc về mình, nhét con mắt vào trong hốc mắt giống như nhét quả cầu thủy tinh vậy.

Xác định cách này có hiệu quả, Ngân Tô lại xóa từng cái tên còn lại.

Mỗi cô dâu đều tìm được mắt của mình từ trong rương gỗ, sau khi con mắt được nhét vào hốc mắt thì trông bọn họ có vẻ không còn đáng sợ như vậy nữa.

Ngân Tô lại thử xóa tên cô dâu không ở đây, thử xem xem những cô dâu sắp biến mất có thể xuất hiện hay không.

Thí nghiệm chứng minh —— Không thể.

Ngân Tô từ bỏ thí nghiệm, vỗ tay thu hút sự chú ý của nhóm cô dâu đang kích động vì khôi phục sức mạnh, khóe miệng cong hình vòng cung xinh đẹp: “Các chị gái, bây giờ tôi đưa mọi người đi báo thù thôi!”

“Hi hi hi, giết sạch bọn họ!!” Nhóm cô dâu rất hưởng ứng phối hợp.





Bạch Lương Dịch chống một cái gậy gỗ, đi theo sau Ngân Tô và nhóm cô dâu quái vật, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Ngân Tô ôm con mèo đen đi đầutiên, hoàn toàn không tự cảm thấy mình là người chơi, rất giống một ác bá phách lối dẫn binh ra trận.

Lợi dụng NPC là thao tác rất thường thấy, nhưng không thể tin NPC, suy nghĩ của bọn họ có thể thay đổi, có lẽ một giây trước cảm thấy bạn nói có lý, một giây sau lại muốn giết bạn, còn không đáng tin bằng khế ước tinh thần gì đó.

Nhập bọn với NPC chính là nhảy múa trên lưỡi dao, một khi không cẩn thận thì sẽ lật xe.

Một số người chơi to gan và có thực lực cũng trà trộn vào trong đội ngũ NPC để nghe ngóng tin tức hoặc chia rẽ quan hệ giữa các NPC.

Nhưng người hiểu sâu biết rộng như Bạch Lương Dịch vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, người chơi dẫn NPC khí thế mạnh mẽ đi tìm phiền phức…

Khiến người ta rất hoài nghi, rốt cuộc ai là người chơi, ai là NPC.

Bạch Lương Dịch nhìn hướng cô đi, suy đoán cô đã biết chuyện nhà thờ tổ. Nhưng bọn họ còn chưa đến nhà thờ tổ thì nhìn thấy mấy thôn dân mặc quần áo màu trắng giơ bó đuốc, trên người choàng lụa đỏ đi tới bên này.

Hai bên oan gia ngõ hẹp gặp nhau trên con đường trong thôn.

Ngân Tô trông thấy bọn họ là con mắt sáng lên, có cảm giác toàn bộ không phí công sức.

Mà thôn dân sững sờ trước, sau đó nhìn thấy nhóm cô dâu ở đằng sau Ngân Tô, trên mặt lập tức trở nên tái mét.

“A…” Dưới ánh mắt kinh hoàng ở đối diện Ngân Tô cười lên: “Trùng hợp thật, đang tìm mọi người đây, không ngờ mọi người đến tiếp đón chúng tôi.”

Tiếng cười của cô gái trong trẻo, lại giống như gai nhọn đâm vào đáy lòng bọn họ, sự sợ hãi sinh sôi từ từ trong bóng tối, bó đuốc sáng rực cũng không có cách nào xua đuổi sự ớn lạnh khắp người.

“Sao bọn họ lại xuất hiện cùng nhau…” Có thôn dân muốn lùi về phía sau: “Bọn họ tới để giết chúng ta.”

“Đừng sợ, bọn họ không có cách để tới gần chúng ta.” Một thôn dân khác túm lấy thôn dân định lùi về sau, lớn giọng thét một câu.

Tuy nhóm cô dâu nóng nảy, nhưng quả thực không dám tiến lên phía trước, chỉ dùng ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm bọn họ.

Tầm mắt Ngân Tô rơi vào lụa đỏ choàng trên người bọn họ, chậc một tiếng, cúi đầu bắt đầu lục lọi cung điện.