Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 141: Thôn Vĩnh Sinh (31)




Edit: Fang

Beta: Qing

Nhóm cô dâu bị kích động, nhao nhao nhớ lại mắt mình không còn nữa, dần dần trở nên nóng nảy.

“Mắt của tôi… Bọn họ đều đáng chết, đáng chết… Tôi phải giết bọn họ, giết tất cả mọi người!!”

“Mắt của tôi, trả mắt cho tôi!!”

Ngân Tô vội vàng đẩy rương về phía trước bọn họ: “Mắt của mọi người đều ở đây, tôi tìm về giúp mọi người rồi, đừng gào nữa.”

Khi cái rương tới gần, dường như nhóm cô dâu cảm nhận được gì đó, tâm trạng nóng nảy dần dần được xoa dịu.

Mãi mới có cô dâu lên tiếng: “Cô… muốn trả mắt cho chúng tôi?”

“Đương nhiên, giúp mọi người có được cơ thể hoàn chỉnh là một chuyện rất ý nghĩa.” Ngân Tô tỏ ý bọn họ có thể tìm mắt của mình.

Nhóm cô dâu xúc động, trên mặt lộ rõ sự hưng phấn. Nhưng nhóm cô dâu ‘nhìn chằm chằm’ rương gỗ mãi vẫn chưa hành động, hồi lâu mới có cô dâu khẽ nói: “Không tìm thấy, chúng tôi không nhận ra cái nào là của chúng tôi.”

“???” Rất nhanh Ngân Tô đưa ra một biện pháp: “Thử từng cái một đi.”

Phiền phức một chút mà thôi, nhưng có hiệu quả.

Nhóm cô dâu lại lắc đầu: “Không được. Sức mạnh của chúng tôi bị phong ấn rồi, cho dù thử cũng không thử ra cái nào là của chúng tôi.”

Ngân Tô: “…”

Ngân Tô nhìn thử vị trí của bia đá, cau mày: “Không phải tôi đào bia đá ra rồi sao.” Sao sức mạnh vẫn bị phong ấn?

“Là tên được khắc trên bia đá.” Cô dâu oán hận nói: “Chỉ có xoá tên của chúng tôi đi, sức mạnh bị phong ấn của chúng tôi mới hoàn toàn mất hiệu lực.”

“Không thể đập vỡ bia đá?”

“Không thể, buộc phải xóa đi.”

“…” Trò chơi cứ thích thiết kế kiểu phân đoạn lằng nhằng này.

Hết lần này tới lần khác bắt bạn làm theo, không thì không còn cách khác!!

Đáng ghét!!

Ngân Tô thử cạo sạch toàn bộ cùng lúc, nhưng độ cứng của bia đá vượt quá tưởng tượng của cô.



Mười phút sau, Ngân Tô thả bia đá vào dòng suối, những cô dâu kia đứng thành một hàng bên cạnh cô.

Ngân Tô vừa chà bia đá vừa tán gẫu với bọn họ: “Mắt của mọi người bị thôn dân móc?”

Nhắc đến việc này, tâm trạng nhóm cô dâu liền bắt đầu kích động, ồn ào kêu lên: “Giết bọn họ, giết bọn họ!”

Ngân Tô hiếm khi tốt bụng an ủi: “Được được được, muốn giết cũng phải đợi một lát nữa, mọi người trả lời câu hỏi của tôi trước, như vậy tôi có thể giúp đỡ mọi người báo thù dễ hơn nha.”

Ngân Tô nhấn mạnh hai chữ ‘báo thù’.

Được Ngân Tô vỗ về, nhóm cô dâu kích động dần bình tĩnh lại: “Trước khi xuất giá bọn họ sẽ móc mắt của chúng tôi xuống.”

“Tại sao?”

Một cô dâu khác cười gằn: “Còn có thể tại sao, là để cho chúng tôi không tìm được đường về nhà, dễ dàng cho đám ma quỷ ăn máu thịt chúng tôi kê cao gối ngủ mà trải qua một năm.”

Đáy lòng Ngân Tô hồi hộp, quả nhiên là…

Ngân Tô ép ý nghĩ dưới đáy lòng xuống, khó hiểu hỏi: “Không phải Vĩnh Sinh sao? Sao mỗi năm vẫn phải gả một lần vậy?”

“Vĩnh Sinh? Ha ha ha… Vĩnh Sinh… Vĩnh Sinh cái gì… Là lời nguyền! Đây là lời nguyền!!” Gương mặt của cô dâu trả lời toàn là máu, dáng vẻ điên cuồng nghiến răng nghiến lợi quả là dọa người.

“Được được được, lời nguyền, cô đừng kích động.” Động một cái là gào, tai cũng sắp điếc rồi.

Cô dâu: “…”

Ngân Tô đợi bọn họ không gào nữa, tiếp tục hỏi: “Cho nên chính vì lời nguyền này, mỗi năm thôn dân buộc phải chọn một cô dâu xuất giá, nếu không cả thôn sẽ gặp họa đúng không?”

Nhóm cô dâu gật đầu.

Cả thôn bị nguyền rủa, vì mạng sống của bản thân, mỗi năm các thôn dân sẽ dâng hiến một cô dâu. Hơn nữa, để cho cô dâu không báo thù thôn dân liền móc mắt của bọn họ xuống, dùng bia đá trấn áp ở lối vào thôn.

Những cô dâu này nói vài ngày trước hôn lễ mỗi năm, sức mạnh trấn áp bọn họ sẽ yếu đi, nên bọn họ có thể ra ngoài.

“Nhưng trước đây tôi nhìn thấy có người đứng ở cửa nhà thôn dân, bọn họ tìm thấy đường thế nào vậy?”

Có cô dâu cười khanh khách, âm thanh đó phối hợp với tiếng suối chảy, bay tới bên tai Ngân Tô: “Đương nhiên là tìm bừa, nói không chừng lại tìm thấy nhà của chúng tôi đó.”

Ngân Tô: “…”

Được thôi, tập thể là đại gia đình, nhà ai cũng là nhà.

“Thế sao chỉ có mấy người, những người khác đâu?” Nếu những con mắt này đều thuộc về cô dâu, vậy ít nhất có hơn trăm người.

“Thời gian quá lâu… Bọn họ sắp biến mất rồi.”

Cô dâu nói thời gian bọn họ bị phong ấn càng lâu thì sức mạnh ràng buộc bọn họ càng mạnh, cuối cùng bọn họ sẽ hoàn toàn biến mất.

Những cô dâu sắp biến mất không thể xuất hiện.

Hơn nữa cho dù có thể xuất hiện cũng không làm hại nổi thôn dân, vì thôn dân sẽ treo đầy lụa đỏ ngoài cửa, bọn họ không vào được.

Nên bọn họ sẽ đi dạo trong thôn, tìm người đêm không về nhà.

Thôn dân biết sẽ có nguy hiểm, hiển nhiên sẽ không ra ngoài, thế nửa đêm còn ai lượn lờ lung tung bên ngoài đây?

“…” Cuối cùng là người chơi gánh chịu tất cả.

Ngân Tô cao giọng nói: “Các chị gái đừng lo lắng, lát nữa tôi sẽ đưa mọi người đi báo thù.”

Có lẽ hai chữ ‘báo thù’ rất dễ nghe, nhóm cô dâu cười hi hi: “Giết bọn họ, giết bọn họ…”

Ngân Tô nghe cô dâu nói đi nói lại ‘giết bọn họ’ ở bên cạnh, phiền muộn chà bia đá.

Vết máu lâu năm trên bia đá rất khó rửa, Ngân Tô chà tới mức tay cũng mỏi nhừ, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ chữ trên bia đá.

Đều là tên…

Tên chi chít chằng chịt.

Ngân Tô vừa tính hỏi tên bọn họ, đột nhiên nhóm cô dâu bên cạnh đồng loạt nhìn vào trong nước suối, trên mặt lộ ra khát vọng tham lam, thậm chí Ngân Tô nhìn thấy động tác nuốt nước miếng của bọn họ, dường như nhìn thấy điểm tâm mĩ vị gì đó.

“???”

Ngân Tô nhìn theo tầm mắt của bọn họ, lờ mờ trông thấy trong nước có thứ trôi giạt xuống theo dòng nước.

Ngân Tô cầm đèn pin chiếu qua, là con người, có chút giống Bạch Lương Dịch…

“Rầm ——”

Người đang trôi nổi không có động tĩnh đột nhiên chìm xuống dưới nước… Chính xác mà nói là bị thứ gì đó kéo xuống nước.

Ngày đầu tiên Ngân Tô tới đã biết trong nước suối có người bạn phi nhân loại, cô để ánh sáng đèn pin dừng lại vị trí Bạch Lương Dịch chìm xuống, chỉ nhìn thấy mấy bong bóng nổi lên.

“Đáng tiếc.” Ngân Tô thu ánh sáng đèn pin về, vừa chiếu vào bên chân, một cái bóng đen sì sì từ dưới đáy nhô lên, bàn tay trắng bệch túm lấy tảng đá cạnh chân cô.

“!!!”

Ngân Tô lùi về sau hai bước, rút ống thép đập xuống.





“Khụ khụ khụ…” Bạch Lương Dịch bị người ta ‘nhìn’ làm cho tỉnh, đột ngột ho khan, nhổ ra mấy ngụm nước liền.

Tầm nhìn mơ hồ dần dần rõ ràng, đập ngay vào mắt là mấy gương mặt nhợt nhạt, bao vây thành một vòng trên đỉnh đầu anh ta, hốc mắt tối om ‘nhìn’ anh ta, cảm giác áp bức kì dị như núi Thái Sơn đ è xuống Bạch Lương Dịch.

Bạch Lương Dịch có cảm giác bọn họ muốn ‘ăn cơm’, mà anh ta chính là cơm đó.

Toàn thân Bạch Lương Dịch ướt đẫm chỉ cảm thấy tay chân lạnh cóng, đầu óc trống rỗng nhất thời, sự hoang mang nổi lên trong lòng, chẳng lẽ anh ta phải chết trong phó bản này?

Tuy nhiên ý nghĩ này còn chưa xoay chuyển xong thì phát hiện bên cạnh có một người ngồi xổm, hình dáng mơ hồ hiện ra sự quen thuộc, Bạch Lương Dịch thăm dò gọi thành tiếng: “Lộ Dao?”

Ngân Tô cười một cái, không biết là cảm thán hay khen ngợi: “Mệnh anh lớn thật.”

Bạch Lương Dịch: “…” Cứ coi như cô đang khen mình đi.

Bạch Lương Dịch nuốt nước bọt, ra hiệu một vòng mặt người trên đỉnh đầu: “Đây là… chuyện gì vậy.”

“Ồ, các chị gái muốn nhìn anh một chút.”

“???”

Sao cô gọi chị gái với quái vật phó bản luôn rồi!?

Hơn nữa cô chắc chắn bọn họ không phải đang chuẩn bị lấy chúng ta làm bữa ăn chính?