Chào Em, Bảo Bối!

Chào Em, Bảo Bối! - Chương 18: Mình chính là thiên tài




Mọi người.....

một đám chết lặng.

Sau đó dường như nghĩ đến những gì Đoạn Kế Hâm từng nói đến trong box chat, mọi người nhịn không được quay đầu nhìn về hướng của Đoạn Kế Hâm.

Đoạn Kế Hâm cảm thấy có lỗi, không khỏi cúi đầu xuống thấp, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của chính mình.

Ai biết rằng chỉ như vậy liền chứng thực danh phận nhà tiên tri của hắn đâu, hơn nữa ngay trong đêm liền giết một con sói? (*)

(*) cái này tác giả nói về trò ma sói.

Ai da, thời buổi này nhà tiên tri cũng không phải là dễ làm đầu.

Chỉ là nhìn vào phản ứng của mọi người, Vương Văn Nhạn càng tức giận hơn, cô dùng sức đập mạnh vào bàn: "Các người đây là cho tôi xem cái gì vậy! Cả một lớp không ai thuộc bài, hiện tại tôi giao nhiệm vụ cũng không chịu khó lắng nghe cho tốt! Cái lớp này toàn là một đám học sinh hư hỏng cả thôi!"

Mọi người trong lớp cúi đầu im lặng, không dám nhìn xung quanh.

Thỉnh thoảng sẽ có vài bạn học nhìn nhau, nhưng cũng đều rơi vào trạng thái giận mà không dám nói.

Có cách nào nữa đâu, ai bảo nữ ma đầu là giáo viên còn bọn họ là học sinh chứ? 

Vương Văn Nhạn nổi giận với bọn họ, ngoại trừ việc im lặng tiếp nhận hình phạt thì còn có thể nói gì nữa?

.....

Một thanh âm chậm rãi, có thể nói là không đồng điệu với bầu không khí trong lớp lúc này vang lên.

"Thưa cô, người làm như vậy, có phải hay không có chút không hợp lý?"

Vương Văn Nhạn dừng lại, sau đó nhìn về phía phát ra âm thanh.

Lục Trạch biếng nhác mà đứng lên, dường như cũng không mấy để ý đến việc Vương Văn Nhạn đang tức giận.

Hắn thậm chí còn nhìn thẳng vào Vương Văn Nhạn, sau đó cong môi, không chút để ý cười cười: "Cô làm như vậy có phải là một hình thức xử phạt về thể xác hay không? Em không nghĩ là nó sẽ thích hợp đâu, thưa cô."

Vương Văn Nhạn chống hai tay lên bục giảng, khi tức giận lên đến đỉnh điểm, cô mới bình tĩnh lại một chút, không đáp mà hỏi lại: "Cho nên học sinh Lục Trạch, em nghĩ phương pháp nào sẽ tốt hơn đây? Hay là để cô mặc kệ các em tự mình hủy hoại tiền đồ, không có thành tích trong kì thi? Bằng không, tôi là giáo viên lại không có tư cách giao nhiệm vụ cho các cô các cậu, kết quả thì đó cũng là một loại nhục hình đối với tôi mà thôi, phải không?"

Không khí trong lớp học đã gần như đông cứng.

Học sinh bình thường bị giáo viên nhìn chằm chằm như vậy sớm đã chịu không nổi, nhưng Lục Trạch một chút phản ứng cũng không có.

Vẫn là thái độ nhàn nhạt, như thể hoàn toàn không có chút áp lực nào cả.

"Vậy, bọn em phải làm đến mức độ nào để vừa lòng cô đây?" LụcTrạch cười nói.

Vương Văn Nhạn không nói gì.

Trong phòng học yên tĩnh hồi lâu, Vương Văn Nhạn mới mở miệng nói: "Nếu có một học sinh có thể đọc thuộc lòng nguyên văn niên đại lịch sử, tôi sẽ miễn hình phạt lần này. Còn nếu không có ai làm được, các em nghiêm túc chép lại ba lần cho tôi, nộp trước khi đến tiết học tiếp theo."

Cả lớp im lặng, không ai nói gì.

Yêu cầu của Vương Văn Nhạn quả thực có điểm làm khó người khác.

Cho dù tùy tiện chọn một học sinh ban văn đi nữa cũng không thể nào thuật lại niên đại lịch sử theo yêu cầu của cô ấy, huống chi lại là một lớp ban tự nhiên.

Nhưng.....

Vương Văn Nhạn đứng trên bục giảng cười nhạo một tiếng.

Mọi người trong lớp kiểu tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, hai chúng ta nhìn nhau.

"Thế nào? Đừng nói là tôi không cho các em cơ hội chứ?" Vương Văn Nhạn có vẻ đắc ý, "Tôi đã cố hết sức mà châm chước cho các em, nhưng là các em không thực hiện được yêu cầu của tôi. Lục Trạch, em có chuyện gì tốt đẹp muốn nói nữa không?"

Biết Vương Văn Nhạn hiện tại đang cố ý làm quá chuyện này lên, nhưng mọi người vẫn là nghiến răng nghiến lợi không thể nói được lời nào.

Trong lớp quả thật có rất nhiều bạn học vừa đẹp người vừa có trí nhớ tốt, nhưng cái dạng như này bọn họ có thường động đến đâu, ngày thường thơ cổ cùng từ vựng đã đủ để họ đọc thuộc lòng mệt ngất rồi, ở đâu còn có người sẽ dành nhiều thời gian cho cái việc ghi nhớ cái gọi là niên đại lịch sử này chứ?

Không ít người trong lòng tự lượng sức.

Để cho bọn họ đọc ra niên đại lịch sử thì có thể, nhưng mà chính xác từng năm từng triều đại từng mốc thời gian thì quả thực là.....

Không ổn cho lắm.

Vương Văn Nhạn chắc chắn sẽ không chịu đâu.

.....

"Thưa cô, em có thể thử được không?" Một giọng nữ yếu ớt phá tan bầu không khí nặng nề.

Mọi người đều vừa mừng mừng sợ nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Giang Niên cắn môi dưới, sắc mặt rối rắm lộ ra một chút lo lắng, từ từ đưa tay lên.

Vương Văn Nhạn nheo mắt, giống như không ngờ rằng sẽ có một người giơ tay muốn thử một lần.

Cô khoanh tay trước ngực: "Có người muốn thử một lần cũng không phải không được, nhưng tôi nói trước, tiết lịch sử của tôi không phải là lúc để các em dũng cảm, nếu em làm không tốt, cả lớp sẽ bởi vì sai lầm của em mà thêm một lần sao chép. Đừng tăng thêm gánh nặng cho các bạn cùng lớp của em chứ."

Nếu như nói vừa rồi khi nghe nói có người muốn thử một lần, mọi người đều là tâm tình vừa mừng vừa sợ, thì hiện tại sau khi nghe những lời của Vương Văn Nhạn, tâm tình của mọi người liền trở nên kinh hãi.

Vừa rồi vẫn là ba lần, nếu Giang Niên thử không không thành công, liền sẽ thành bốn lần.....

Rủi ro quá lớn.

Niên đại lịch sử dài như vậy, nhiều hơn một lần sao chép cũng là một điều rất kinh khủng.

Hơn nữa, về mặt xác suất để Giang Niên đọc ra hoàn chỉnh khiến Vương Văn Nhạn không thể bắt được lỗi là quá nhỏ.

Nhỏ đến mức gần như không thể.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau.

Khổng Mạn Mạn ngồi trước Hàn Sơ Dạ quay đầu nhìn về phía Giang Niên đang đứng, lắc đầu với cô ý bảo Giang Niên đừng cố gắng.

Trong lớp cũng nổi lên không ít tranh luận.

"Đừng có thử, tôi nghĩ Giang Niên đọc không được đâu."

"Đúng vậy, nếu Giang Niên đọc không được, không phải chúng ta đều phải bị phạt theo sao? Tôi thấy ba lần là đã đủ nhiều, nếu thêm một lần nữa chắc tôi sẽ điên mất."

"Nguy hiểm quá lớn, tôi không đảm đương nổi đâu....."

Giang Niên đứng, không ít người hướng cô lắc đầu, muốn cô ngồi xuống chấp nhận hình phạt ba lần của Vương Văn Nhạn.

Cô cắn cắn môi dưới, cũng có chút chần chờ.

Thật ra, cô cũng không đủ tin tưởng vào bản thân lắm, cố thu hết can đảm đứng lên chỉ muốn thử một chút mà thôi.

Nghĩ rằng nếu có thể giúp được mọi người miễn được ba lần sao chép kia, cô sẽ cảm thấy rất vui vẻ.

Niên đại lịch sử đó, trước đây vì có hứng thú với nó nên đã đọc thuộc qua rồi, nhưng cũng không phải gần đây, hơn nữa mỗi lần lo lắng đầu óc cô liền trống rỗng, Giang Niên cũng không nghĩ rằng mình có thể đọc lại hoàn toàn.

Chỉ là.....

Giang Niên cúi thấp đầu, im lặng một lúc

Chính mình cảm nhận được loại cảm giác không được mọi người tin tưởng có chút khiến cô khó chịu.

Mặc dù biết rõ rằng mọi người không muốn mạo hiểm gánh vác thêm một lần sao chép mà thôi, Giang Niên vẫn là cảm thấy.....

Trong lòng không vui.

Nói như thế nào nhỉ, Giang Niên cảm thấy một trong những tật xấu của mình chính là thường ra vẻ, hơn nữa còn biết rõ là chính mình đang làm ra vẻ, nhưng cô lại không thể thay đổi được tâm trạng không vui của mình.

Giống như vừa rồi.

Cô thực sự đã lấy hết can đảm mới dám đứng lên.

..... Giang Niên có chút nói không rõ lắm.

Cô cười gượng, sau đó ngồi xuống.

Hạ Giang Dương quay đầu lại, nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô gái, không biết từ đâu lại thấy cảm động: "Hay là, Giang Niên, cậu thử xem sao?"

Giang Niên sửng sốt.

Hạ Gia Dương cũng đứng lên: "Tôi thân là lớp trưởng, lúc này tôi muốn đếm nguyện vọng của mọi người. Nếu ai bằng lòng để Giang Niên thử đọc niên đại xin hãy giơ tay lên, không muốn mạo hiểm gánh vác thêm một lần sao chép thì không cần hành động gì, chúng ta biểu quyết."

Nói xong, Hạ Gia Dương mới lại nhìn về Vương Văn Nhạn trên bục giảng: "Thưa cô, bọn em làm vậy cô sẽ không phiền chứ?"

Vương Văn Nhạn cười lạnh: "Tùy các em thôi, chỉ là có đọc hay không các em mau chóng quyết định đi, đừng làm trễ giờ lên lớp của tôi."

Hạ Gia Dương lễ phép gật đầu.

Sau đó hướng về phía mọi người nói: "Được rồi, mọi người có thể biểu quyết ngay bây giờ."

Giang Niên đột nhiên có chút lo lắng.

Cô theo bản năng nhìn về phía Lục Trạch ở hàng cuối cùng, mặc dù cô cũng không biết bản năng này ở đâu ra.

Ngay khi Hạ Gia Dương nói xong, Lục Trạch đã giơ tay lên.

Đầu tiên, không chút do dự.

Tạ Minh giơ tay, Hàn Sơ Dạ giơ tay, Thi Vũ giơ tay, Đoạn Kế Hâm giơ tay, Triệu Tâm Di giơ tay.....

- --

Sau này, Giang Niên vẫn thường nghĩ về ngày hôm đó.

Cô lại cảm thấy bản thân mình không hề ra vẻ.

Cảm giác được người khác tin tưởng rất tuyệt vời.

Cái cảm giác mọi người nguyện ý gánh vác một rủi ro lớn, đem niềm tin đặt trên người mình cảm giác thích vô cùng.

Cô thật sự rất thích.

Toàn bộ quá trình biểu quyết cũng không quá lâu, nhưng Giang Niên vẫn đứng ở đó, cảm thấy mỗi một giây trôi qua dài như cả một năm.

Hạ Gia Dương nhanh chóng kiểm tra số lượng người giơ tay, sau đó cười nói: "Có 16 bạn học ủng hộ Giang Niên, tỉ lệ đã quá phân nửa, chúng ta nguyện ý cùng nhau gánh vác nguy hiểm."

......Nói đến cũng hơi buồn cười.

Sao chép niên đại lịch sử có thể là một việc nhỏ mà sau này sẽ không nhớ đến, nhưng khi Hạ Gia Dương nói điều này, liền tạo ra cảm giác hùng vĩ bất khuất.

Giang Niên trong lòng chùng xuống.

Cô hít một hơi thật sâu, một lần nữa lấy hết can đảm.

Chậm rãi mở miệng.

"Cảm ơn mọi người nguyện ý tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng."

Cô nhắm mắt, nỗ lực ép bản thận bình tĩnh lại, không sao hết, cô có thể làm được.

Giang Niên chậm rãi hướng về phía Vương Văn Nhạn cười cười, sau đó mở miệng: "Xã hội Trung Quốc có thể bắt nguồn từ xã hội nguyên thủy: khoảng bốn triệu năm trước, loài bướm Ramah vượn đã sống ở lưu vực của sông Vân Nam..... "

truyện chỉ được đăng tải tại wattpad và wordpress của Boomtini.

  

  / ********************** /

"Rồi sao nữa?" Khương Thi Lam tò mò hỏi Giang Niên, "Cho nên cậu đã đọc thuộc lòng cái niên đại dài cả sớ đó à?"

Giang Niên đắc ý mà nhướn mày: "Đương nhiên rồi! Mình là ai chứ, mình là Giang Niên mà!"

Mặc dù lúc đọc ra có vài chỗ còn bị vấp, thậm chí còn có vài năm không dám nói ra cụ thể, nhưng mà cuối cùng cô cũng đã đọc được đến cuối cùng.

Cô gái nhớ đến kỳ tích hôm nay của mình, thẳng lưng một chút, trong mắt hiện lên ý cười: "Là mình, mình cứu mọi người khỏi ba lần sao chép niên đại lịch sử."

Khương Thi Lam tấm tắc khen: "Niên Niên của mình thật là lợi hại, lúc trước mình đã bảo cậu chọn ban văn đi rồi mà. Giáo viên lịch sử có phải bị sốc lắm đúng không?"

Giang Niên ngẩng đầu cười cười: "Còn hơn cả sốc ấy chứ, hẳn là cảm thấy mình chính là thiên tài đi."