Editor: Boomtini
Chương 17
Lúc Giang Niên nhìn thấy ID của Lục Trạch không khỏi ngẩn ngơ.
Mãn nhãn sao trời.....
Cô lấy tay chọt chọt vài lần vào ID, sau đó lắc lắc đầu, out ra, lại nhìn qua ID của mình.....
Không sai.
Quả thực là "Sao trời"
Vậy "Mãn nhãn sao trời" của Lục Trạch..... là có ý tứ gì?
Mặc dù biết rằng có lẽ mình đang nghĩ nhiều, nhưng Giang Niên vẫn không nhịn được cảm thấy.....
Một loại cảm giác không nói nên lời
Tựa như trong lòng có chút ngọt ngào, nhưng cũng có chút chua xót.
Cô cắn chặt môi dưới, đang chuẩn bị gượng ép bản thân không được nghĩ nhiều nữa thì thấy thông báo tin nhắn từ QQ.
- ---- là avatar màu đen.
Giang Niên bị dọa thì suýt đem điện thoại ném văng ra ngoài.
Cô nhanh chóng ổn định tâm trạng, vỗ nhẹ ngực để xoa dịu bản thân, sau đó nuốt nuốt nước bọt, click mở tin nhắn.
【 Lục Trạch: Chiều nay khi về nhà tôi thấy cậu cho mèo ăn ở trên đường, cậu thích mèo sao?】
Mèo?!
Giang Niên lại hoảng hồn một lần nữa.
Không phải, chuyện gì đang xảy ra với cô vậy, sao cô có thể dễ dàng bị dọa như vậy chứ huhuuuu.
Cảm giác trái tim nhỏ không thể kìm nén được nữa, Giang Niên ổn định lại một chút trước khi trả lời: "A cũng không phải đâu..... Tôi không biết là mình có thích hay không, nhưng mà cảm thấy nó khá xinh đẹp. À, cậu cũng gặp qua con mèo này rồi mà, đúng không? Hôm trước ở quán mì nó cũng ở đó."
Lục Trạch nhìn thấy cô cho mèo ăn?
Nhưng cô cũng không có thấy Lục Trạch ở đi qua mà? Giang Niên có chút bối rối.
Hay do lúc cho mèo ăn cô chú tâm quá nên không để ý có người đi ngang qua?
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, Giang Niên nhịn không được có chút ngượng ngùng
Đôi khi cô thật sự sẽ không quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh.....
Đang nghĩ ngợi lung tung, Giang Niên đã thấy Lục Trạch trả lời.
"Uh, tôi nhớ con mèo đó, đúng là khá xinh đẹp. Có vẻ nó rất thích cậu thì phải, tôi nhìn thấy nó hai lần, lần nào cũng đều ở cùng với cậu."
Giang Niên tiện đó cùng Lục Trạch tán gẫu một chút về mèo nhỏ.
Một lát sau thoát ra, xem tin nhắn của nhóm lớp, đã 99+.
Mọi người cứ tùy chuyện mà nói, nghĩ chuyện gì tám chuyện đó, lúc thì bóng rổ, lúc thì game, lúc thì là bài tập về nhà, rồi bài kiểm tra hàng tháng,.....
Nhưng đều có một điểm chung, giống như mặc kệ đang nói về cái gì luôn có người nhắc đến Lục Trạch, sau đó cũng có người liều mạng @Lục Trạch để hắn vào đó tán gẫu vài câu, nhưng Lục Trạch từ đầu đến cuối vẫn không có xuất hiện.
[Lớp mười chín の thanh niên bất tử - Hạ Gia Dương: Mọi người đừng @Lục Trạch nữa, tối thứ sáu nào A Trạch cũng chơi với mèo hết á. Tôi cùng Tạ Minh còn chưa lôi được hắn ra ngoài đâu, hắn càng sẽ không cùng mọi người tán gẫu ]
[Lớp mười chín の thanh niên bất tử - Tạ Minh: Đúng vậy, tôi có thể làm chứng. tối thứ sáu nào A Trạch cũng chìm trong thế giới của riêng mình, chẳng qua là chơi với mèo thôi, mèo Bubu nhà Lục Trạch thực sự rất đẹp đó! Tôi thích lắm luôn, nhưng mà Bubu chẳng có tình người gì cả, trước nay đều không có cho tôi sờ, chỉ cùng A Trạch thân cận thôi đó, ôiiiiii.]
[Lớp mười chín の thanh niên bất tử - Khổng Mạn Mạn: Thật không?! Nhà Lục Trạch vậy mà nuôi mèo nha, tôi thật sự muốn @Lục Trạch cầu hắn cho xem mèo. Thật đáng tiếc, Lục Trạch sao lại không nói chuyện gì hết vậy, không phải hắn không nghịch điện thoại đấy chứ?]
.....
Giang Niên: "....."
Vậy, người cùng cô nói chuyện nãy giờ là quỷ hả?
Bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, Giang Niên vội vàng liếc mắt nhìn ánh đèn ở cửa sổ bên ngoài, sau đó thầm mắng bản thân không có tiền đồ.
Cô chính là thiếu niên gương mẫu, được giáo dục theo chủ nghĩa Mác ở thế kỉ 21. Sao cô lại có thể tin những thứ như quỷ thần kia chứ!
Lại lần nữa vỗ vỗ trái tim nhỏ, Giang Niên ngập ngừng hỏi Lục Trạch: "Này, tôi thấy mọi người trong nhóm lớp đều nói về cậu, sao cậu lại không xuất hiện thế?"
Lần này phải một lúc sau Lục Trạch mới trả lời, là voice, hơn nữa chỉ có một giây.
Thành thật mà nói, Giang Niên thường ngày cùng người khác nói chuyện trên QQ ghét nhất là kiểu gửi voice qua. Cho nên nếu có người gửi voice, cô sẽ chuyển nó thành văn bản, hoặc cô sẽ nói với bên kia rằng cô không đeo tai nghe, trên cơ bản không thể nghe giọng nói của người khác.
Nhưng không biết vì cái gì, hiện tại nhìn thấy Lục Trạch gửi voice qua, Giang Niên không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Cô thực sự rất thích giọng nói của Lục Trạch.....
Cô quả nhiên là một người có tiêu chuẩn kép màaaaaa.
truyện chỉ được đăng tải tại wattpad và wordpress của Boomtini.
Một phần thì cảm thấy tội lỗi vì sự tiêu chuẩn kép của bản thân, nhưng bên còn lại không khỏi vui vui vẻ vẻ khi có thể nghe thấy giọng của Lục Trạch.
Trước khi nhấn vào, Giang Niên không nhận được thầm suy đoán--- một giây thì có thể phát ra cái gì đây ta?
Hít một hơi thật sâu, Giang Niên nhấn vào tin nhắn thoại.
Vẫn là giọng điệu thong thả, nhàn nhã của nam sinh, thanh âm có hơi chút khàn khàn, sau khi trải qua xử lý bằng sóng điện tử, nó cũng không hẳn là giống hoàn toàn với giọng nói của Lục Trạch, nhưng khi nghe cũng rất hay.
Một giây cũng thật ngắn, cũng chỉ có ngắn ngủn vài từ
"Tôi không thích."
Giang Niên một hồi lâu không hoàn hồn, sau đó mới ý thức được, Lục Trạch là trả lời câu hỏi phía trước của cô- vì sao lại không xuất hiện trong nhóm lớp.
À, ra là không thích.
Giang Niên chống cằm nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, ngây người tự hỏi ----
Vậy cô có thể nghĩ rằng, đối với cô thì không phải là không thích không, lúc Lục Trạch cùng cô nói chuyện ấy.....
/ **************** /
Dù không biết đến tột cùng ở nơi nào nhận được niềm vui từ Lục Trạch, nhưng hai ngày cuối tuần Giang Niên trải qua rất vui vẻ.
Cũng không biết vì cái gì, đôi khi ngẩn ngơ cô sẽ nghĩ về Lục Trạch.
Sau đó lại vào xem lịch sử trò chuyện cùng Lục Trạch.
Nhìn Nhin, Giang Niên không nhịn được cảm thất buồn cười.
Lướt lướt lịch sử trò chuyện, Giang Niên bắt đầu suy đoán, Lục Trạch cùng cô nói chuyện, hẳn là vì thấy cô cho mèo ăn hôm nọ đi?
Có thể là vì Lục Trạch cũng nuôi mèo, cho nên mới đề cập đến với cô?
Đúng rồi, khẳng định là như vậy.
Giang Niên vui vẻ với suy nghĩ của mình, mèo nhỏ quả là ngôi sao may mắn.
Kỳ thật thì giữa ngày bình thường và ngày cuối tuần cũng không khác nhau quá lớn.
Giang Niên thường sẽ ngủ nướng vào sáng thứ bảy, vào buổi trưa thì cô sẽ rủ Khương Thi Lam cùng nhau học bài hoặc đi dạo phố, sau đó giải quyết bữa trưa bên ngoài.
Nhưng cuối tuần này Khương Thi Lam về nhà ông bà nên không có cách nào đi chơi được. Hôm nay bố mẹ lại tăng ca, không có ở nhà, Giang Niên nấu ăn cũng không tính là giỏi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên ra ngoài, cô thu dọn một ít sách vở vào cặp sách, định ăn tùy tiện gì đó bên ngoài rồi đến thư viện thành phố học bài.
Đeo tai nghe vào, Giang niên ngồi trên tàu điện ngầm đọc tin nhắn trên QQ.
Nhóm lớp hôm nay cũng không có 99+ nhanh như vậy, Giang Niên tùy tiện lướt lướt một chút.
[ Lớp mười chín の thanh niên bất tử - Đoạn Kế Hâm: Cả nhà yêu ơi, tối hôm qua tôi gặp ác mộng đó ]
Đã cùng lớp với nhau một thời gian rồi nên mọi người đều rõ ràng tính cách của Đoạn Kế Hâm.
Vì vậy nên lúc này không có ai trả lời hắn.
Đoạn Kế Hâm tiếp tục ủy khuất nhắn tiếp.
[ Lớp mười chín の thanh niên bất tử - Đoạn Kế Hâm: Tôi mơ thấy cô giáo lịch sử đó, thực sự, nữ ma đầu sẽ gọi một người trong lớp để trả bài trong tiết đến, sau đó người kia không trả lời được, xong rồi nữ ma đầu liền cho cả lớp chép sách của hai tiết lịch sử vừa rồi. Các cậu nói đi, không phải ác mộng thì là gì!!! ]
Lần này rốt cuộc cũng có người trả lời.
[ Lớp mười chín の thanh niên bất tử – Trương Trạch Vũ: này người anh em, có phải cậu lo lắng quá rồi không? Thành thật mà nói, tôi chưa từng học qua nữ ma đầu, nhưng mà liệu cổ có làm đến mức kinh khủng đó không vậy? Tôi như nào cũng không tin đâu, mà ngộ ghê đó, có phải cậu thật sự gặp ác mộng không đấy! ]
[ Lớp mười chín の thanh niên bất tử – Tạ Minh: Trạch Vũ, cậu cũng chính là không hề hay biết tí gì về nữ ma đầu rồi đó, so với những gì cậu nghĩ thì cổ còn đáng sợ gấp vạn lần! Nhưng mà tôi cũng cảm thấy giấc mộng lần này cũng hơi quá, không thể nào là vậy đâu mà, không thể nàooo. Dù sao cũng mới khai giảng một hai tuần thôi, không có khả năng cổ sẽ làm ra chuyện khủng khiếp vậy đâu.]
.....
Giang Niên đọc tin nhắn trong nhóm lớp, tâm trạng cũng không khỏi theo đó mà phập phồng lo lắng.
Cô hoàn toàn không biết tí gì về Vương Văn Nhạn, cho nên cũng sẽ không biết Vương Văn Nhạn có thể làm gì.
Nhưng nghe bọn họ bàn luận, cô nghĩ cũng khá là đáng sợ.
..... Nhưng mà chuyện đó sẽ không xảy ra đâu, đúng không?
.....
Định luật Murphy thực sự không lừa dối chúng ta (*)
(*)Định luật Murphy: "Nếu có hai hay nhiều cách để làm một việc gì thì một trong các tình huống có thể đi đến thảm họa thì sự việc thường xảy ra theo chiều hướng đó"
(hiểu đơn giản là nếu 99% hên 1% xui thì sự việc thường rơi vào 1% xui đó:>)
Trong tiết lịch sử của sáng thứ sáu tuần thứ hai, trong đầu Giang Niên tràn đầy ý nghĩ này, định luật Murphy sẽ không sai đâu.
Tốt lắm, hiện tại chuyện đó đã xảy ra rồi.
Ngay khi chuông vào lớp vang lên, Vương Văn Nhạn liền đúng giờ dẫm lên tiếng chuông bước vào lớp học.
Sắc mặt cô nghiêm túc không chút biểu cảm.
Cô nhìn qua một lượt các thành viên trong lớp, sau đó đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi: "Mọi người về nhà có xem lại nội dung tiết trước tôi đã giảng không?"
..... Trong lớp không ai trả lời.
Sắc mặt Vương Văn Nhạn trở nên nghiêm túc hơn.
Cô lại lần nữa dùng ánh mắt sắc bén nhìn qua mọi người, sau đó lật danh sách lớp trong tay ra, nhìn thoáng qua sau đó trực tiếp gọi tên: "Trương Trạch Vũ!"
Tốt lắm, người mới hôm trước còn bảo Đoạn Kế Hâm lo lắng quá mức nay chỉ muốn tìm hố chui xuống, đúng là "luật tự vả" không chừa một ai.
Đoạn Kế Hâm lúc này tâm trạng hẳn là: "anh em, đưa tao cây mic"
Trương Trạch Vũ vẻ mặt sầu muộn đứng lên, thanh âm run rẩy: "..... Vâng!"
Vương Văn Nhạn khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng vào Trương Trạch Vũ nói: "Hãy đọc lại niên đại lịch sử mà tôi đã giảng ở tiết trước, từ đầu đến cuối không sót một năm"
Trương Trạch Vũ trong nháy mắt mặt không còn chút huyết sắc.
Sao hắn có thể nhớ hết được chứ, huhuuuu.
Chính vì không thể nhớ nổi những năm tháng lộn xộn đó nên hắn nhất quyết chọn khoa học tự nhiên dù học không tốt môn sinh cho lắm.
Hiện tại bảo hắn đột nhiên thuật lại toàn bô niên đại lịch sử, đây không phải là làm khó cho hắn sao?
Trương Trạch Vũ ấp úng: "..... đầu tiên, sớm nhất là công xã nguyên thủy, đại khái là liên minh thủ lĩnh giữa các bộ lạc, được gọi là Ngũ Đế....."
Vương Văn Nhạn vẫn không biểu cảm như cũ: "Ngũ Đế là ai? Công xã nguyên thủy đại khái là năm nào?"
"Ngũ Đế?", Trương Trạch Vũ liều mạng nhớ lại, "Huỳnh Đế, Chuyên Húc, Nghiêu, Thuấn, Vũ?"
Chính hắn cũng không chắc về câu trả lời của bản thân mình, cuối cùng dứt khoác dùng dấu chấm hỏi cuối câu.
Vương Văn Nhạn vừa nghe thấy từ "Vũ", sắc mặt liền khó coi đến cực điểm.
"Cái này mà em còn không nhớ, để tôi xem em có thể đạt được bao nhiêu điểm trong kì thi!", Vương Văn Nhạn nổi giận đùng đùng, "Cả lớp, chép lại toàn bộ niên đại lịch sử tiết trước ba lần, thứ sáu tuần sau trước khi đến tiết nộp lại cho tôi."