Chào Anh, Thổ Hào!

Chương 84: Chiến tranh lạnh bắt đầu




Sáng ngày thứ hai, sau khi Trương Kỳ Kỳ rời giường phát hiện trong nhà chỉ còn lại có một mình cô." Ba mẹ đã đi làm rồi.

Trương Kỳ Kỳ vừa rửa mặt vừa dùng aipai.com xem phim Mỹ 'cách suy diễn cơ bản'.

Ban đêm dì cả của cô đến, cảm thấy trên người có chút lạnh, còn làm biếng, liền nấu một nồi cháo yến mạch, chuẩn bị uống chút cháo nóng ấm áp cả người.

Khi Tô Khả gọi điện thoại tới, Trương Kỳ Kỳ mắt xem phim Mỹ, tay cầm thìa quấy cháo yến mạch trong nồi.

Nghe chuông điện thoại di động, cô giảm lửa nhỏ, tạm dừng phim Mỹ, lúc này mới đứng dậy đi nghe.

Tô Khả đầu kia yên tĩnh cực kì, đại khái là ở văn phòng. Bởi vì quá yên tĩnh, giọng của anh lộ vẻ thanh tịnh mà linh hoạt kỳ ảo: "Kỳ Kỳ, chừng nào thì anh đi đón em?"

Trương Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút, lúc này mới nhớ mình đêm qua hẹn Tô Khả cùng nhau đi mua quà tặng cho Hồ Hiểu Đông và ba mẹ cô.

Cô trong lòng tính toán thời gian một chút, lúc này mới nói: "Buổi chiều anh có rảnh không?"

Tô Khả lập tức hỏi: "Buổi sáng muốn đi làm cái gì?"

Trương Kỳ Kỳ đàng hoàng nói: "Em phải đi chọn nguyên liệu cần dùng cho tiệm bánh mì."

Tô Khả trầm ngâm một lát, nói: "Em biết Bạch Hạc không?"

"Bạch Hạc sinh tiên?" Trương Kỳ Kỳ đã hiểu rõ ý tứ Tô Khả. Bạch Hạc sinh tiên là chuỗi siêu thị đắt đỏ nổi tiếng dưới danh nghĩa Tô Khả, độc quyền bán thực phẩm hữu cơ, thương phẩm nổi nổi tiếng nhất chính là sữa chua Bạch Hạc.

Tô Khả: "Ừ" một tiếng, nói: "Đây là lão Sở phụ trách, nói một tiếng với lão Sở, sau này nguyên liệu trong tiệm em đều do ông ấy đến cung cấp."

Trương Kỳ Kỳ mừng rỡ, vội nói: "Tô Khả, căn cứ theo giá bán buôn cho em được không?"

Tô Khả: ". . ." Anh phát hiện Trương Kỳ Kỳ căn bản không có ý thức được cô đã là vợ anh, sản nghiệp của anh thì một nửa đều là của cô.

Trương Kỳ Kỳ thấy Tô Khả trầm mặc, cho là anh không muốn hoặc là ngại phiền toái, trong lòng hơi hồi hộp một chút, ngập ngừng một hồi lúc này mới năn nỉ nói: "Em cũng coi như xây dựng thương hiệu cho Bạch Hạc các anh, rẻ hơn một chút đi!"

Lòng Tô Khả không khỏi có chút chua xót, có chút đau lòng -- thì ra vợ anh làm chút buôn bán cũng phải hạ mình như vậy . . .

Anh rầu rĩ nói: "Vậy em cho anh chỗ tốt gì?"

Trương Kỳ Kỳ: ". . . anh cút đi!" Cô hậm hực muốn cúp điện thoại.

Tô Khả vội nói: "Chủ yếu đều là trang viên ở núi Hiên Viên bên kia sản xuất, là lão Sở phụ trách. Em cần gì, viết danh sách cho lão Sở đều được, anh sẽ liên lạc với em."

Trương Kỳ Kỳ cảm thấy mỹ mãn: "Theo như bán buôn giá?"

Tô Khả cười: "Ừm."

Trương Kỳ Kỳ cúp điện thoại, cầm giấy bút bắt đầu tính toán số lượng các loại vật liệu cần thiết ban đầu cho mình mở tiệm.

Cô còn chưa có tính toán xong, điện thoại liền lại vang lên. Là lão Sở gọi tới.

Trương Kỳ Kỳ vừa mới nói câu "Chào ông", lão Sở liền vui tươi hớn hở nói: "Phu nhân, người có dặn dò gì, chỉ để ý nói với tôi là được!"

Nghe được lão Sở xưng hô "Phu nhân", Trương Kỳ Kỳ sững sờ chỉ chốc lát, lúc này mới nhớ tới "Phu nhân" là gọi cô, không khỏi cảm thấy là lạ.

Lão Sở ở bên kia tiếp tục nói: "Phu nhân, người báo tổng số lượng vật liệu cần thiết cho tôi biết là được rồi, cam đoan trước một giờ chiều đưa đến trong tiệm người!"

Nghe được lão Sở một câu tiếp một câu cứ gọi cô "Phu nhân", Trương Kỳ Kỳ đều muốn ê răng, cô vội nói: "Lão Sở ông quá khách khí rồi, gọi tôi tiểu Trương là được rồi!"

Lão Sở cười ha ha, nói "Dạ dạ dạ", nhưng kế tiếp vẫn không chịu gọi cô là "Tiểu Trương" .

Cuối cùng Trương Kỳ Kỳ và lão Sở thỏa thuận đưa vật liệu đến tiệm cô trước tết Nguyên Đán một ngày.

Sau khi để điện thoại di động xuống, Trương Kỳ Kỳ bắt đầu ngẩn người.

Cô phát hiện lão Sở này đúng là một nhân tài, làm việc rất có trật tự, hiểu biết cũng rất nhiều, có chừng có mực, giao tiếp với ông ta quả thực là làm cho người như gió xuân ấm áp.

Một người tinh khôn như vậy, nhưng đối với mình nịnh nọt như thế, bất quá là bởi vì Tô Khả.

Nghĩ tới đây, trong lòng Trương Kỳ Kỳ có một loại cảm giác nói không ra lời, chua chua ngọt ngọt , đây sợ là cảm giác được chồng mình yêu sủng đi!

Trong lòng cô vui thích, vừa dùng di động đọc tiểu thuyết còn chưa đọc xong, vừa ăn cháo, rất nhanh liền qua một giờ.

Tô Khả hết bận chuyện của mình liền gọi điện thoại cho Trương Kỳ Kỳ, hẹn đi đón cô.

Đến cửa tiểu khu, Tô Khả gọi điện thoại cho Trương Kỳ Kỳ xuống lầu.

Sau khi cúp điện thoại, Trương Kỳ Kỳ lúc này mới phát hiện pin điện thoại chỉ còn lại có 6%. Cô sợ Tô Khả sốt ruột chờ, đành phải vội vàng tắt điện thoại ra cửa.

Tô Khả lái xe, rõ ràng cảm giác được khi đôi mắt Trương Kỳ Kỳ ngồi ghế cạnh tài xế nhìn anh dường như mang theo sùng bái.

Loại cảm giác này làm cho Tô Khả cảm nhận được cả người bay bổng, thoải mái không nói ra được, đến nỗi anh đều có chút phóng túng chính mình.

Ở một cửa hàng thời trang nam, Trương Kỳ Kỳ nhìn trên người người mẫu mặc áo sơ mi trắng in hoa văn màu xanh, nghĩ thầm: áo sơ mi này đàn ông mặc quá nữ tính đi, mặc dù là áo sơmi kiểu dáng nam, cô cũng có thể mua để mặc với quần jean.

Tô Khả ở một bên thấy cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn áo sơmi kiểu dáng nam này, cho là cô định mua cho Hồ Hiểu Đông làm quà sinh nhật, nhớ tới Trương Kỳ Kỳ cho tới bây giờ không có mua quà gì cho mình, trong lòng không chỉ có chua chát, nhịn không được lạnh lùng nói: "Bất nam bất nữ mới mặc áo sơmi như thế!"

Trương Kỳ Kỳ: ". . ." Những lời này thật là không xuôi tai, cô bất nam bất nữ chỗ nào chứ?

Cô liếc Tô Khả, quyết định xem phân thượng anh đối tốt với mình như vậy, nên tha thứ anh một lần.

Trương Kỳ Kỳ tiếp tục đi dạo, Tô Khả nhàn nhã đi theo phía sau cô.

Lại đi vào một cửa hàng thời trang nam, Trương Kỳ Kỳ rất nhanh lại coi trọng một cái áo jacket màu xanh đậm, định mua cho ba ba mặc.

Cô bất quá chỉ là hỏi người bán một câu "Có 185 hay không", Tô Khả nhớ tới vóc người trung đẳng của Hồ Hiểu Đông, lại ở một bên chua xót nói: "Chỉ bằng dáng người thấp tè của cậu ta, em cho rằng cậu ta có thể mặc số lớn như vậy?"

Trương Kỳ Kỳ vốn đang trong kỳ cũng có chút táo bạo dễ nóng giận, Tô Khả lại càng không ngừng kích thích cô, cô sắp nổi giận rồi đó nha.

Cố gắng đè nén phẫn nộ xuống, Trương Kỳ Kỳ cười lớn hỏi người bán: "Có 185 không? Có thì cầm một cái ra cho tôi xem một chút đi!"

Người bán vừa đưa một cái cho Trương Kỳ Kỳ, Tô Khả liền bỉ ổi ở bên cạnh lẩm bẩm một câu: "Hàng rẻ tiền như vậy, cậu ta cũng mặc đi ra ngoài. . ."

Trương Kỳ Kỳ: ". . ."

Người bán vốn đang không ngừng nhìn lén Tô Khả, lúc này cũng có chút há hốc mồm, không thể tin được soái ca lại có thể nói ra lời não tàn như vậy .

Trương Kỳ Kỳ tức giận đến đôi mắt cũng tròn, hận hận nhìn Tô Khả.

Tô Khả vô tội mở trừng hai mắt, lông mi dày lộ ra đôi mắt đen láy, lại có chút ngây thơ và đáng yêu.

Trương Kỳ Kỳ há to miệng, cuối cùng cảm thấy đẳng cấp của mình và Tô Khả không giống nhau, hai bên thật sự là không có lời nào để nói, liền cúi đầu liền xông ra ngoài.

Đợi Tô Khả chạy đi tìm, Trương Kỳ Kỳ sớm đã chui vào trong dòng người không biết đi đâu.

Tô Khả lòng như lửa đốt, vội gọi điện thoại cho Trương Kỳ Kỳ, lại phát hiện di động Trương Kỳ Kỳ đã tắt điện thoại.

Anh ghét nhất không gọi được điện thoại cho Trương Kỳ Kỳ, ngay cả gọi mấy lần đều là "số điện thoại anh gọi đã tắt", tức giận đến mức Tô Khả sắp phát điên, thiếu chút nữa là ném điện thoại di động đi luôn.

Từ cửa hàng thời trang nam đi ra, Trương Kỳ Kỳ đi thẳng đến một cửa hàng nhãn hiệu khác, chọn cho ba ba một cái áo jacket, sau khi chọn một cái quần bò và một đôi giày, liền đi thẳng đến khu vực thời trang nữ lầu bốn, mua cho mẹ cái áo lông, sau đó cầm theo bao lớn bao nhỏ bắt xe là về nhà, về phần Tô Khả đáng giận kia, cô mới không thèm để ý đến an đâu!

Sau khi về đến nhà, Trương Kỳ Kỳ uống xong một ly trà, lúc này mới nhớ tới điện thoại còn đang hết pin, liền lấy ra bắt đầu nạp điện.

Sau khi bắt đầu nạp điện, cô nhớ tới Tô Khả bị mình vứt lại cửa hàng, trong lòng không khỏi có chút hối hận.

Trương Kỳ Kỳ là loại người sau khi phát sinh những loại chuyện thế này thì luôn luôn tìm nguyên nhân trên người mình trước. Sau một phen suy nghĩ, cô cảm thấy Tô Khả hôm nay tuy có chút đáng ghét, nhưng mình cũng có chút quá nóng nảy.

Sững sờ trong chốc lát, cô ấn nút mở máy (power button), trong tiềm thức hi vọng Tô Khả gọi điện thoại nhận sai, cho cô một bậc thang xuống đài.

Điện thoại cả buổi trưa cũng không có vang lên.

Sau khi làm xong cơm trưa, Trương Kỳ Kỳ còn đặc biệt nhìn nhìn, phát hiện một cuộc gọi nhỡ cũng không có.

Cô cầm di động, im lặng lo lắng có nên gọi điện thoại cho Tô Khả trước hay không.

Sau khi suy nghĩ liên tục, Trương Kỳ Kỳ để điện thoại di dộng xuống, bắt đầu giặt quần áo dọn dẹp nhà.

Tô Khả từ năm mười bảy tuổi bắt đầu đi theo ba ba buôn bán, hai mươi mốt tuổi đã nhận lấy phần lớn sinh ý của gia tộc.

Cá tính anh vốn mạnh mẽ, được người nịnh nọt đã quen, cho tới bây giờ không ai dám làm trái anh, cũng có chút tư thế thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, đến nỗi ngay cả cha mẹ anh cũng không dám sờ nghịch lân của anh, luôn nhường cho anh.

Sau khi bị Trương Kỳ Kỳ vứt ở cửa hàng, Tô Khả suýt bị Trương Kỳ Kỳ cho làm tức chết, Kim Giai Lương Trần Hiểu Tĩnh cùng mấy vệ sĩ vây quanh anh đang tức giận đến xanh mặt, cũng không biết như thế nào cho phải.

Đúng lúc này, điện thoại di động Tô Khả vang lên.

Tô Khả tưởng là Trương Kỳ Kỳ gọi tới nhận sai, liền cố ý căng thẳng mười giây đồng hồ mới nhấn nghe.

Đáng tiếc không phải Trương Kỳ Kỳ gọi tới.

Là một người hồ bằng cẩu hữu Lương Thiện Nhiên của anh gọi tới.

Lương Thiện Nhiên làm tổng đại lý các thương hiệu rượu nổi tiếng của tỉnh H, chỗ của anh ta luôn có thể lấy được đủ loại rượu tốt.

Lần này Lương Thiện Nhiên được một ít rượu ngon, liền gọi điện thoại mời đám hồ bằng cẩu hữu Tô Khả Phương Chính Dương đến uống rượu với nhau.

Tô Khả trong lòng lạnh lẽo suy nghĩ tới Trương Kỳ Kỳ, mang theo Kim Giai Lương cùng đám vệ sĩ đi tìm Lương Thiện Nhiên uống rượu.

Trương Kỳ Kỳ trong nhà bận rộn, không để cho mình một khắc nhàn rỗi, bởi vì một khi rảnh rỗi cô liền không tự chủ được nghĩ tới Tô Khả, nghĩ đến Tô Khả quật cường và đáng ghét cô cũng có chút muốn khóc.

Giặt quần áo lại bắt đầu lau chùi, lau xong lại bắt đầu lau bàn, sau đó lại bắt đầu tưới hoa, liên tục dọn dẹp trong nhà sáng sủa sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi cô lúc này mới bỏ qua.

Thật sự là quá mệt mỏi, Trương Kỳ Kỳ liền nằm trên giường, lặng yên suy nghĩ.

Bởi vì dì cả đến, cô cả người khó chịu, đầu óc cũng dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt.

Trương Kỳ Kỳ càng nghĩ càng thương tâm, cuối cùng hạ quyết tâm, nếu như Tô Khả không chủ động để ý đến cô, cô cũng sẽ không để ý đến Tô Khả.