Chàng Thơ Cương Thi

Chương 3: Hút hồn




Tác giả: Thâm Hải Tiên Sinh

Trung - Việt: Linh Thần

---

Tôi thổi thổi bát mấy lần, cúi đầu uống hai ngụm, cảm thấy hơi ấm lan ra trong dạ dày, vừa định ngước lên nói cảm ơn đã bị biểu cảm của cô gái ấy dọa hết hồn.

Cô ấy nhìn tôi ngẩn ngơ, miệng sắp ngoác đến tận mang tai.

"Alang, anh đẹp thật, tôi chưa từng thấy ai đẹp hơn alang."

Tôi thoáng sững sờ, cô gái trong núi này thật sự giản đơn táo bạo, chẳng thấy ngượng chút nào, nhưng tôi cũng không muốn trêu hoa ghẹo nguyệt ở nơi này.

Huống chi tôi vốn không thích con gái.

Tôi cười khách sáo với cô ấy: "Cảm ơn."

Dường như nhớ đến gì đó, cô quái lại bĩu môi, hai mắt tối đi: "Đáng tiếc aba nói anh là thần..."

"Leng keng", bất chợt có tiếng chuông truyền đến từ ngoài cửa.

"Marceau, tự oa*, mau dẫn alang nhỏ kia ra ngoài cho bọn tôi xem nào!"

"A, đến ngay!" Thì ra cô ấy tên là Marceau.

"Tự oa?" Tôi hỏi, từ này không có trong phạm vi nghe hiểu của tôi.

"Chúng ta, cùng..." Cô gái làm động tác ăn cơm, chỉ chỉ một áo khoác cổ chéo lông màu lam sẫm hơi bạc màu treo trên vách tường: "Đó là của aba tôi, bên ngoài lạnh, alang, anh mặc vào đi đừng để lạnh."

Cửa gỗ bị đẩy ra, ánh mặt trời len lỏi vào trong, chiếu sáng đến mức tôi không mở mắt ra được, tôi đưa tay lên, ngón tay ửng màu đỏ.

Thích ứng một lúc tôi mới có thể thấy rõ cảnh bên ngoài. Lúc này trời đã chạng vạng, tôi bỏ tay xuống, nhìn thấy bên trên biển rừng nơi xa xôi kia, những ngọn núi tuyết lộ giữa ánh chiều tà vàng cam hệt như tiên cảnh thần cung. Trong lòng không khỏi chấn động. Không biết vì sao khi nhìn tuyết đọng trên đỉnh núi tuyết, suy nghĩ hỗn loạn u ám không cách nào xua đi được trong gần một năm nay cũng lắng lại một cách kỳ diệu.

Gió núi rét lạnh cuối tháng mười phả vào mặt, len vào cổ áo, tôi rùng mình hoàn hồn, mò mẫm eo tìm kiếm đai lưng siết nó chặt lại.

"Alang! Đến đây ăn đi!"

Tiếng Marceau truyền đến từ cách đó không xa, tôi nhìn về phía cô ấy, chỉ thấy một nhóm người ngồi quanh bếp lò và một đống lửa, giả trẻ gái trai đủ cả.

Tôi không thích chốn đông vui, nhưng cảnh tượng này khiến tôi cảm thấy vừa hòa thuận vừa đẹp đẽ, nhen nhóm kích động vẽ tranh đã lâu chẳng ghé thăm. Chỉ tiếc nơi này không có dụng cụ vẽ, tôi dùng ngón tay chà sát lòng bàn tay đến nóng lên, đợi lát hỏi Marceau thử, có lẽ có thể tìm nguyên liệu.

Nghĩ vậy, tôi gần như chẳng thể đợi thêm giây phút nào, sải bước đến chỗ bọn họ.

Vốn dĩ bọn họ vừa nói vừa cười, lúc tôi đến gần họ lại im lặng, quay sang nhìn về phía tôi. Giờ tôi mới chú ý mấy người dân trên núi này giống với Marceau, dưới mắt là quầng thâm đen, rõ ràng khiến hai mắt vừa to vừa vô thần, tuy biêt bọn họ không có ý xấu nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy tôi cảm thấy sởn da gà, với lại cũng hơi lúng túng.

"Xin chào, tôi... tự giới thiệu một chút, tôi tên Tần Nhiễm, là người thành Giang Thành, là họa sĩ, đang vào núi thì bị tai nạn xe, là aba Marceau cứu tôi."

"Biết, biết, cậu chính là alang Luvsan cứu về." Một thôn dân lớn tuổi cầm tẩu thuốc trong tay cười nói, vỗ vỗ đệm nỉ trống bên cạnh: "Nào, ngồi đây đi, đợi cậu ăn tối đó."

Tôi hơi mất tự nhiên gãi gãi kẽ tay, nửa quỳ trên đệm nỉ theo bọn họ, cười gật đầu chào hỏi với bọn họ. Nhưng không biết vì sao, lúc tôi quỳ xuống, mấy thôn dân lớn tuổi đều cúi đầu xuống thấp hơn chút, dường như không dám nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt cũng hơi lảng tránh, tôi thầm cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng thấy mấy người trẻ tuổi cởi mở cười với tôi, một cậu chàng tầm mười sáu mười bảy nhiệt tình nhất, lộ ra hai cai răng khểnh, bẻ một cái chân trên người dê nướng trên giá bếp đưa cho tôi: "Alang, anh ăn đi, khách, ăn đồ ngon nhất."

"Vô lễ, ngu ngốc!" Một người đàn ông trung niên bên cạnh vỗ thật mạnh lên mu bàn tay thiếu niên nọ, suýt nữa chân dê cũng rơi xuống đất theo, lại bị ông ta giật lấy, dâng hai tay đến trước mặt tôi, cười he he, trên gương mặt đen nhẻm lộ ra một hàm răng trắng: "Alang nhỏ, cậu ăn, ăn đi."

Thầm cảm thấy bọn họ thật sự khách sáo với mình quá rồi, tôi hết sức lo sợ nhận lấy bằng hai tay, thấy người dân xung quanh đều nhìn tôi đăm đăm, tôi vội cắn một miếng đùi dê, khen lấy khen để như miệng bôi mỡ mới thấy bọn họ lộ ra nét người cùng nhau ăn uống.

Bầu không khí hơi kỳ lạ bị cuốn sạch trong thoáng chốc, tâm trạng tôi cũng thả lỏng hơn nhiều. Lúc trò chuyện, tôi biết được bộ tộc của họ tên là "Na Xá", bao nhiêu đời vẫn luôn sống ở sâu trong dãy núi Suvaga này. Nghe tôi kể về nơi của mình, mấy người trẻ tuổi đều lộ ra vẻ tò mò, ánh mắt chàng thiếu niên răng khểnh đưa chân dê cho cậu sáng lên: "Alang, anh nói nữa đi, tôi muốn nghe chuyện trong thành phố của anh, thế nào, có phải rất nhiều chỗ đẹp, rất vui không..."

"Sebon!" Người đàn ông trung niên bên cạnh xụ mặt, khẽ quát một tiếng.

"Mọi người chưa từng ra ngoài sao? Chưa từng vào thành phố?" Tôi lại nhớ đến người tài xế lái xe tải kia, muốn hỏi, nhưng nhớ đến cảnh cáo của Marceau nên không dám.

Mấy người trẻ tuổi đều lắc đầu, nhưng sợ phạm phải điều cấm gì đó nên không dám hỏi tôi nữa. Trong thoáng chốc bầu không khí rơi vào khoảng lặng lúng túng, chỉ có ông cụ bên cạnh cầu tẩu thuốc gõ gõ mặt đất, khẽ ho một tiếng: "Ăn, ăn thôi, lát nữa mấy người Sebon dẫn alang nhỏ đi dạo, săn chút thịt về cho cậu ấy bồi dưỡng."

"À thì..." Tôi cười cười: "Cảm ơn ông, tuy tôi rất vui khi có thể chơi ở chỗ mọi người, nhưng tôi hôn mê mấy ngày rồi, phải liên lạc với người nhà để bọn họ không lo lắng. Chỗ tộc trưởng... có điện thoại không?"

Ông cụ lắc đầu, biểu cảm hơi hoang mang, dường như không biết điện thoại là gì.

Nơi này thật sự đã sống trong xã hội nguyên thủy ư. Tôi thầm cảm thán, hỏi tiếp: "Thế tôi về thành phố sớm một chút, có thể phiền ông tìm người dẫn đường không? Tôi không rành đường trong núi..."

"Phải đợi Du Quan nhậm chức đã." Ông cụ rít một hơi thuộc, chậm rãi nói: "Alang nhỏ, đừng lo, đợi tộc trưởng về, trước tiên cậu cứ dưỡng sức rồi tính."

Nói mấy câu này cứ như muốn đợi mình dưỡng sức xong rồi ăn thịt vậy. Tôi bị chính những suy nghĩ kỳ cục thoáng qua trong đầu mình dọa nổi da gà, không khỏi cười cười.

Nghĩ vớ vẩn gì vậy trời, thật vô lý.

Vì không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, giao thông cũng bị chặn, phải đợi tộc trường về, sau khi ăn xong tôi về nhà của Marceau, tôi bèn hỏi cô ấy chuyện dụng cụ vẽ.

"Vẽ?" Nghe tôi hỏi vậy, tay gọt măng cụt của Marceau cũng dừng lại, kích động nắm lấy cánh tay tôi, chớp đôi mắt to: "Được ạ alang, vẽ tôi sao?"

Tôi cười cười, cụp mắt nhìn cô ấy, gật đầu.

Mặt Marceau chợt đỏ lên, ánh mắt hơi lẫn tránh, có dáng vẻ của một cô gái hơn ban đầu rồi: "Anh cười lên còn đẹp hơn. Lông mi dài như vậy, mắt sáng ngời, hút mắt thật."

Tôi trêu cô ấy: "Thiếu nữ không thể nhìn người ta như vậy, nếu gặp phải người xấu phải thất vọng."

"Thì nhìn dáng vẻ của anh, ai có thể thất vọng được." Marceau cúi đầu: "Tôi vẫn chưa biết tên của anh..."

"Tần Nhiễm. Em có thể gọi tôi là anh Nhiễm, chỗ bọn tôi gọi như thế." Tôi nhìn thiếu nữ năm nay tầm mười sáu mười bảy, trong lòng thoảng vẻ đồng cảm. Trẻ tuổi thế này, vẫn còn mấy chục năm cuộc đời, chẳng lẽ phải sống trông núi sâu cách biệt với thế giới như vậy mãi sao, cả đời này không thấy được thế giới bên ngoài ư? Chỉ có "Du Quan" mới có thể ra ngoài, sao trong bộ tộc này lại có quy tắc dị hợp vậy? Không ai muốn thay đổi sao?

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng "hey" khiến hai người giật mình. Quay đầu nhìn sang mới thấy có một cái đầu chui vào giữa khe cửa, mắt to mày rậm, môi đỏ răng trắng, chính là thiếu tiên tuấn tú tên Sebon kia: "Alang, tôi nghe thấy rồi, anh muốn vẽ phải không? Tôi dẫn anh đi tìm thợ vẽ được không? Mà anh có thể đồng ý vẽ cảnh bên ngoài cho tôi xem không... chỗ các anh ở trông thế nào vậy?"

Lúc nói vậy, trong mắt cậu ấy rạng ngời, tràn đầy hy vọng và mong đợi, nụ cười nộ hai răng khểnh, trông giống một chú cún con, chỉ thiếu cái đuôi ve vẩy phía sau thôi.

Tôi cười bất đắc dĩ, hai tay đặt trên gối bất giác siết lại. Sau khi mất đi nguồn cảm hứng của mình, tôi tự thấy mình đã không vẽ người được nữa rồi, thứ tôi vẽ ra tôi còn chẳng ưng mắt, nhưng nguyện vọng của đứa trẻ...

Hình như, tôi nên cố gắng thử thỏa mãn bọn họ.

"Suỵt... đừng để aba tôi thấy."

Thỏa thuận bí mật với ai đứa trẻ đã được tạo nên như vậy đấy, chúng tôi đi bộ qua chỗ nuôi sói và heo của bọn họ sau nhà Marceau, trèo qua vách tường ghép từ đá tảng, đi lên ngọn núi nhỏ sau thôn trên triền núi. Trèo được nửa đường, núi tuyết đằng xa cũng như Thánh nữ khoác choàng trắng dần đứng lên giữa biển rừng, nhảy múa lả lướt dưới ánh trăng, sương đêm dần bao phủ, thoắt ẩn thoát hiện trong màn đêm, còn có cảm giác thần bí kỳ ảo hơn lúc chiều.

Tôi nhìn núi tuyết nhấp nhô... đó là dãi núi Suvaga, mà chắc đỉnh núi cao nhất đó là núi "Sumilou" trong truyền thuyết. Nó là đỉnh núi cao nhất thế giới, là ranh giới âm dương trong Vũ trụ luận của thần thoại xưa ở Tôn Nam, lõi núi là thế giới ma, đỉnh núi có thang trời, có thể đến nơi của thiên thần. Nhưng không biết nó có phải là ranh giới âm dương như trong truyền thuyết không, tồn tại một màn chắn vô hình nào đó, là "Bermuda" trên đât liền, vùng đất con người không thể bước chân vào, nhiều năm qua có vô số du khách can đảm bước vào núi tuyết ấy, không phải mất tích hoàn toàn, chẳng còn tung tích thì cũng bị tìm thấy với thi thể bị thú dữ cắn xé không còn nguyên vẹn sau vài ngày mất tích, truyền thuyết đô thị liên quan đến núi tuyết ấy nhiều không đếm xuể, lâu dần, gần như chẳng ai dám bước vào nơi kỳ ảo ấy nữa.

Đột nhiên, một tiếng sáo truyền đến từ phía núi tuyết khiến tôi sững sờ.

Tiếng sáo ấy rất đỗi đặc biệt, trước giờ cậu chưa từng nghe âm luật và chất âm nào như vậy, nó khiến một cảnh tượng xuất hiện trong đầu cậu... Một con đại bàng chao liệng trên đỉnh núi tuyết, lao về phía mặt trời trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, lúc hóa thành tro bụi nó ngẩng đầu kêu lên, lông vũ, xương và máu thịt lả tả theo gió, đáp xuống núi sông mặt đất và biển rừng vô tận này.

Mà tiếng sao này là một sợi lông vũ trong đó, lướt qua mây, xuôi theo gió, vượt qua ranh giới sống chết, lang thang trong ánh mắt trời mới đến cạnh tôi.

Tôi đứng im tại chỗ, không khỏi chấn động vì tưởng tượng của mình, nhịp tim dồn dập, dường như linh hồn sắp bị hút đi mất, đưa tay về phía núi tuyết, muốn chạm vào tiếng sáo như lông vũ xinh đẹp ấy.

... Là ai, ai thổi được tiếng sáo thế này?

Chắc chắn đó là một... người rất đặc biệt nhỉ?

"Ài, alang ơi, ngẩn ngơ gì vậy, mau lên đây!"

Giọng Marceau kéo linh hồn tôi về, tôi nhìn về phía âm thanh, thấy bọn họ đứng trên sườn núi vẫy tay với tôi, tôi leo về phía họ,giờ mới thấy sau lưng ho là một tòa tháp làm bằng đá.

Vén biểu ngữ đầy màu sắc treo trước cửa, lại là mùi hương kỳ lạ kia xộc vào mũi, trong phòng lờ mờ sương, xung quanh thắp nến thành hình tròn, bên trên có tầm rèm đen hình chữ nhật rủ xuống, một người đàn ông tóc tai rối bù ngồi trong đó, quay lưng lại với họ, đang hơi rạp người dưới đất, hình như đang vẽ.

Tôi không thấy tranh anh ta vẽ, nhưng có thể thấy mấy bình gốm trắng bên tay anh ta, màu bên trong vừa đậm vừa tươi, còn lẫn hạt khoáng to nhỏ khác nhau.

... Đó là, đó là Yên Thái, tuy tôi không thường nhưng nhưng cũng từng thử mấy lần rồi.

Thấy mắt tôi sáng lên, Sebon vỗ ngực với tôi, lại ra dấu bịt miệng, cẩn thận bước sang chỗ nến, quỳ xuống cạnh người đàn ông kia.

"Sư phụ Thái Ô, sư phụ Thái Ô..." Cậu ấy khẽ gọi, sợ làm phiền người đàn ông ấy: "Có thể cho tôi mượn nước cầu vồng không?"

Nước cầu vồng? Tôi mím môi muốn cười. Màu vẽ là mỏ tự nhiên, nhưng nào phải nước cầu vồng gì?

"Làm gì?" Giọng thô của người đàn ông vang lên, nhưng cũng không ngẩng đầu.

"Chú Luvsan cứu một alang về từ miệng thác, giống anh, là một thợ vẽ. Tôi và Marceau... ấy!"

Marceau cúi xuống véo tai cậu ấy, mắng gì đó bằng khẩu hình, hình như trách cậu ấy đã nói thẳng chuyện này.

"Thợ vẽ?" Họa sĩ tên Thái Ô kia quay sang, lộ ra gương mặt vàng như nghệ khiến tôi giật mình. Giây phút mắt chúng tôi chạm nhay, con ngươi anh ta giãn to dưới ánh nến, nhìn tôi chằm chằm.

"Cậu là..." Người nọ lẩm bẩm hỏi.

Tôi cười giơ tay ra: "Xin chào, tôi tên Tần Nhiễm, xem như là... bạn đồng hành của anh?"

"Ư ư, không thể, không thể." Thái Ô không ý định bắt tay tôi mà lắc đầu tự hỏi rồi quay lưng đi. Sebon ra hiệu bằng mắt với tôi, cầm dụng cụ vẽ cạnh Thái Ô, Marceau đi sang bên kia lấy cọ vẽ.

Tôi cẩn thận bước vào trong vòng ánh nến, giờ mới chú ý thì ra bức rèm đen treo bên trên là những bức vẽ, tuy bên trên có che một lớp giấy trắng mỏng nhưng có thể thấy màu sắc lộ ra ngoài, nhưng không biết cụ thể là vẽ gì. Tôi tò mò nhưng không dám liều, vô thức đến sau lưng Thái Ô, khom người, muốn xem anh ta đang vẽ gì.

Lúc nhìn qua vai anh ta, hô hấp tôi chợt khựng lại.

Thưa anh ta đang vẽ không phải bức tranh mà là... một cái... đầu người.

Chân tôi mềm nhũn, hơi lảo đảo, suýt nữa làm ngã giá nến sau lưng, Sebon nhanh tay lẹ mắt đỡ được tôi: "Cẩn thận!"

Thái Ô nghe thấy tiếng sau lưng bèn quay đầu lại, cơ thể hơi nghiêng nghiêng, lúc này tôi mới thấy rõ, anh ta đang khắc một cái đầu gỗ, sườn mặt đối diện với tôi, mặt được tô trắng bệch, môi đỏ ửng, đuôi mắt hẹp dài, sống mũi rất cao, tóc mai vừa xoăn vừa cong.

Tôi chợt nhớ đến mắt khủng bố trong đêm mưa ấy, da gà nổi khắp người.

"Đó là..."

Tôi chưa kịp hỏi xong, hai đứa nhỏ thấy cái đầu kia đã bị dọa đến mức hồn vía lên mây, cầm dụng cụ vẽ, kéo tôi loạng choạng ra khỏi cổng tòa tháp.

Tôi bị hai đứa nhỏ kéo xuống núi một mạch, sắp đứt hơi đến nơi, chống hai gối nói: "Được rồi, đó là đầu bằng gỗ thôi, coi hai người sợ chưa kìa!"

"Hôm nay... không, không nên đi." Marceau nhìn về phía tòa tháp kia, con ngươi run lên, sắc mặt vàng vọt, dường như bị dọa đến mức tinh thần hoảng loạn.

"Phải chết, phải chết..." Nghe thấy giọng lẩm bẩm bên cạnh, tôi nhìn sang, lại hết hồn lần nữa. Sebon cúi đầu, chẳng nói chẳng rằng, gương mặt chìm trong bóng tối, tiếng hít thở trở nên gấp gáp.

"Vi phạm điều cấm rồi... thì... thì phải chết, chết đấy."

Tôi nhớ đến cảnh trên đường núi xấu ấy, thầm nghĩ không phải là bệnh thần kinh di truyền của bộ lạc đấy chứ, vội nâng mặt Sebon: "Tỉnh lại đi Sebon!"

"Bộp" một tiếng, Sebon rùng mình, thùng sơn và bút vẽ trong lòng cậu ta rơi hết xuống đất, văng tung tóe. Câu ta ngẩng đầu, nhìn tôi như chợt tỉnh cơn mơ: "Tần, Alang Tần Nhiễm..."

Tôi thở phào, lúc quay đầu lại chợt trống rỗng.

Bên cạnh trống rỗng, nào thấy bóng dáng Marceau đâu.

"Cô ấy đâu?" Chẳng lẽ sợ quá chạy về nhà rồi? Tôi nhìn quanh nhìn quất mới phát hiện có gì đó sai sai, nơi đây vốn không phải con đường chúng tôi lên núi, không thấy tường trong nhà Marceau, xung quanh chỉ có rừng rậm vô tận.

"Đây là đâu?"

​——

Tác: Chương sau công xuất hiện. hihi