Chàng Thơ Cương Thi

Chương 2: Thi Thần Chủ




Tác giả: Thâm Hải Tiên Sinh

Trung - Việt: Linh Thần

---

Nói lung tung gì vậy... tôi thầm sởn da gà cau mày, nghi rằng tài xế này bị tôi dọa đến mức lên cơn thần kinh rồi, chuyện do tôi gây ra, không thể bỏ mặc gã ở đây được.

"Anh ơi, nhà anh ở đâu? Tôi đưa anh về." Cậu nắm cánh tay gã, không dám buông lỏng, dẫn gã đi về phía xe mình, đi đến trước cửa xe mới dám buông một tay kéo tay nắm cửa.

Nhưng ngay lúc này, tay đang giữ gã của cậu bị giằng ra thật mạnh, sức lực rất lớn khiến cậu loạng choạng ngã ngồi xuống đất, chỉ thấy gã loạng choạng đi đến chỗ vách núi cách đó chừng hai mét. Ý thức được gã muốn làm gì tôi bò dậy ngay, nhưng lại trượt chân ngã xuống đất, ngẩng đầu lên đã thấy tài xế kia đến bên rìa vách núi, bổ nhào xuống, trong chớp mắt bên vách núi đã chẳng còn bóng người nào.

Mưa càng lớn hơn.

Cậu nằm bò ở đó, chưa kịp hoàn hồn, mãi đến khi có tiếng sấm vang lên trên đỉnh đầu.

Lao đến vách núi, bên dưới mây mù giăng lối mù mịt, nào thấy được bóng người?

Đây là đường núi hiểm trở, bên dưới là rừng rậm nguyên thủy, chí ít cũng hơn nghìn mét tính từ mực nước biển, đừng nói rơi xuống có sống nổi không, đến cả xác cũng chưa chắc tìm được nữa kìa.

Tôi níu tóc mình ngồi xổm xuống. Là chứng mất ngủ của tôi nghiêm trọng quá nên xuất hiện ảo giác, ảo giác của tôi... thế mà lại hại chết một người.

Ầm... lại là một tiếng sấm vang lên. Tôi giật mình, hung hăng vả mình hai cái, ép mình tỉnh táo một chút. Phải báo cảnh sát... không đúng, gọi điện cứu hộ, nói không chừng người chưa chết, còn cứu được. Tôi về xe, lấy điện thoại ra, vừa nhìn màn hình đã cứng đờ. Lúc này, điện thoại chẳng có tí sóng nào. Mở nhật ký liên lạc ra, điện thoại báo cảnh sát lúc nãy cũng không gọi được.

Sao lại mất tín hiệu, chẳng phải trước đó còn nhận được tin nhắn của Hướng Nam sao?

Về... tôi phải về thành phố.

Tôi cố gắng ổn định bàn tay run rẩy trên vô lăng, quay đầu lại, trong thoáng chốc cảm nhận được một luồng hơi lạnh xộc lên từ bàn chân, tay không nhúc nhích được nữa.

Vị trí chiếc xe tải chở hàng đó đã thay đổi.

Không biết nó đã chắn ngang đường từ bao giờ.

Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, trên thùng xe phía sau, nhánh cây trên người con rối gỗ mặc trang phục hoa lệ kia đã rậm rạp hơn trước rồi. Cũng không biết gương mặt vốn ngửa lên của nó... đã quay sang phía tôi từ lúc nào.

Tôi đang mơ, chắc chắn là ác mộng.

Tôi hốt hoảng nghĩ thầm, quay đầu đi, lại thấy gương mặt máu thịt mơ hồ dán sát kính chắn gió, hai con ngươi trắng dã lồi ra, là tài xế vừa rơi xuống vách đá lúc nãy, bò lên mui xe tôi, đập đầu bồm bộp vào cửa kính, cười điên cuồng: "Hi hi hi, không chạy thoát được, thành nô lệ của ngài ấy đời đời kiếp kiếp!"

"Xùy..."

Tôi giẫm chân xa, chiếc xe phóng đi điên cuồng, lốp xe và mặt đường ma sát vang lên tiếng rít chói tai, cơ thể tôi và chiếc xe cùng bay khỏi vách đá.



Lạnh, lạnh thấu xương.

Đây là đâu? Sao tôi lại đến đây? Chẳng phải tôi rơi xuống vách đá rồi sao? Tôi ngơ ngác nhìn quanh. Đây là khu rừng rậm rạp, cây cối có cành cong cao chọc trời, ánh đỏ loang lổ... tôi ngẩng đầu lên, thấy được vầng trăng đỏ treo giữa không trung qua tầng tầng lớp lớp lá cây, đỏ như rỉ máu, hệt như mắt quỷ nhìn chằm chằm con người ta.

"Burning papers into ashes......"

Giai điệu quen thuộc lờ mờ truyền đến từ cách đó không xa, là điện thoại của tôi đang reo. Tôi lần theo âm thanh phân biệt phương hướng, đi về phía đông nam, một cái cây vô cùng to lớn xuất hiện trước mặt, cành cây đan xen nhưng những con mãng xà quấn vào nhau, bên trên giăng đầy dây leo và rêu, thoảng hơi thở chết chóc hủ bại. Rễ của nó rất giống cây si, nhưng lá lại rủ xuống liễu, từng sợi rủ xuống, thoạt nhìn giống một người phụ nữ thắt đuôi sam đang cúi đầu.

Tôi cố gắng khống chế liên tưởng kinh hoàng này, chui vào giữa chững cành lá rủ xuống. Thoáng thấy có một nguồn sáng nhạt lóe lên dưới rễ cây, tôi ngồi xổm xuống lần dò.

Đột nhiên ngón tay lạnh ngắt, chạm phải thứ gì đó gồ lên lạnh băng.

Tôi sờ mấy lần, cảm thấy vật thể đó không giống điện thoại, đường nét gồ lên giống... mặt người.

Tôi rụt tay lại. Tôi là một họa sĩ, rất đỗi quen thuộc với xương mặt người, cảm giác lúc chạm vào... tôi nuốt nước bọt, ép mình phải gom hết can đảm cúi xuống. Không có gương mặt nào trong bụi cây, chỉ có điện thoại của tôi đang liên tục nhấp nháy.

Lúc thấy màn hình hiển thị, tôi tóm lấy điện thoại.

"Minh Lạc".

Là Minh Lạc gọi đến. Đáy lòng dâng lên niềm vui to lớn, tô vô thức ấn nút nghe, nhưng tay như chạm phải mặt nước, mãi không ấn được, màn hình cũng trở nên mơ hồ, cùng lúc này, một suy nghĩ lướt qua trong đầu khiến toàn thân tôi lạnh ngắt.

Chẳng phải Minh Lạc chết rồi sao?

Chẳng lẽ anh ấy chưa chết, sống sót sau tai nạn rơi máy bay?

"Tí tách"... giọt nước lạnh bằng rơi lên gáy tôi. Điện thoại rè một tiếng, màn hình sáng lên, thân máy nổ tung.

"Thi thần chủ ở đây, là nô lệ của ngài mà sao mi dám gọi tên người khác hả?"

Một tràng cười lanh lảnh hỗn loạn vang lên, tôi hết hồn giật lùi về sau, lúc này mới phát hiện xung quanh có vài bóng người đang quỳ từ bao giờ, họ cầm trống nhỏ, chuông tay và cả chũm chọe, gõ gõ đánh đánh, gương mặt trắng bệch, con ngươi đen ngòm, không có con người, nhếch miệng cười u ám.

"Ya... thấy mặt Thi thần chủ, giống chúng ta rồi, thành nô lệ của ngài ấy đời đời kiếp kiếp!"

Tôi lùi ra sau, va vào thân cây, cơ thể bị thứ gì đó mềm mại quấn lấy, cụp mắt nhìn mới thấy mấy dây leo đang bò lên cổ tôi, mà dưới nách chợt có từng đóa hoa trà màu đỏ kỳ dị nở rộ.

Giữa đóa hoa có đôi tay trắng bệch thon dài thò ra, giữ lấy tôi.

"Sàn sạt..." Một mùi hương kỳ lạ xộc vào mũi, lúc này, thứ gì đó lạnh băng quét qua trán trôi, đung đưa, tỏa ánh sáng nhạt.

Đó là một sợi tua rua màu vàng khắc thành hình chiếc lá.

"Lạch cạch"... tiếng xương cổ ma sát do cứng đờ đã lâu vang bên tai tôi.

Tôi từ từ ngẩng đầu.

Một đôi mắt đỏ như máu gần trong gang tấc.

"Aaaaaaa..."

Tôi hét lớn, mở to mắt, mồ hôi ròng ròng.

Mùi hương kỳ lạ không rõ tên quấn quýt nơi chóp mũi, sương khói lượn lwof trước mắt, ánh vàng dịu nhẹ xuất hiện trong tầm mắt mơ hồ, vải xanh có hoa văn kỳ lạ phủ khắp nơi tầm mắt tôi thấy được, nó hình phễu ngược... giống lều vải.

Nhớ đến cơ ác mộng vừa nãy tôi vẫn còn hoảng hốt, sợ sẽ có bóng quỷ lao ra từ nơi nào đó, vội dụi dụi mắt, rồi lại véo má, chỉ sợ mình vẫn còn trong mơ.

Không phải mơ.

Tôi nhổm người dậy một cách khó khăn, cảm thấy xương sườn âm ỉ. Cụp mắt nhìn xuống, trên người tôi không còn mặc áo gió đen lúc ra ngoài, mà đổi thành áo lót cổ chéo cây gai dầu mang nét đặc trưng của dân tộc khu vực Tôn Nam.

Điện thoại đâu? Đồ đạc đâu? Tôi đang ở đâu?

"Alang!" Giọng nữ trong trẻo vang lên cách đó không xa, tầm mắt sáng hơn, màn bạt được vén lên, một gương mặt tròn ló ra bên ngoài.

Vừa nhìn thấy suýt nữa tôi đã bị dọa nhảy dựng.

Đây là cô gái mười sáu mười bảy tuổi, nước da ngăm, hình như bình thường ngủ không đủ giấc nên dưới mắt có quầng thâm rất đậm, thêm tròng đen lớn hơn người bình thường, trông hơi đáng sợ, cô ấy mặc áo cổ chéo màu đỏ, bím tóc lượn vòng quanh cổ, phần cuối có gắn chuông nhỏ, trông giống dân tộc thiểu số ở khu vực Tôn Nam, nhưng không biết cụ thể là dân tộc nào.

"Alang, anh bị thương rồi, là a ba cõng anh về từ bộ lạc." Cô gái mở to mắt, hình như đang nói tiếng địa phương khu vực Tôn Nam, nhưng có gì đó khang khác, tôi miễn cưỡng có thể nghe hiểu sơ sơ: "A ba tôi nói, anh bị nước sông cuốn trôi, mắc trên cành cây mới không bị cuốn xuống đáy thác, nếu không đã mất mạng rồi. Anh hôn mê mấy ngày, mời vu y trong bộ lạc đến mới kéo được hồn anh về, đừng làm mất nữa đó." Từ "Alang" này chính là tiếng địa phương thường dùng ở khu vực Tôn Nam, ý là anh trai, cũng có nghĩa là anh bạn. "A ba" là cha... là cha của cô gái này cứu tôi.

"Cảm ơn mọi người. Tôi..." Tôi cười với cô ấy nói cảm ơn, trong lòng lại nảy sinh cảm giác may mắn sống sót sau kiếp nạn, bị cảm giác nặng nề đè xuống. Tài xế nhảy xuống vách đá ấy... Khoan, nếu tôi rơi xuống sống, thế thì có phải gã cũng có cơ hội sống không? Chảng màng xương sườn ê ẩm, tôi vội ngồi dậy: "Em gái, gần chỗ phát hiện vị trí của tôi, cha cô có tìm được người nào khác không?"

Đột nhiên mặt mày cô gái suy sụp, cô ấy nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt vốn đã to lại càng to hơn khiến lông tơ toàn thân tôi dựng ngược.

"Sao, sao vậy? Người đó..."

"Suỵt!" Cô ấy giơ ngón tay lên môi ra dấu, dường như tôi hỏi vấn đề kiêng kỵ không nên hỏi, gương mặt tròn lộ ra vẻ khó chịu: "A ba nói, anh ta phạm phải sai lầm lớn, mất linh hồn rồi!"

Tôi thoáng sững sờ. Nói vậy, tài xế kia chính là người bộ lạc bọn họ? Mắc sai lầm, sai lầm gì? Mất hồn là ý gì? Người đó còn sống không? Nếu còn sống thì tôi cũng nên đi thăm gã, bồi thường chút tiền thuốc men gì đó... "Anh ta..." Thấy tôi muốn truy hỏi, bàn tay nhỏ của cô gái bịt miệng tôi lại, trừng mắt, lắc đầu: "Anh hỏi nữa là tôi phải đi báo cáo với a ba đấy."

Tròng đen gần như chiếm trọn đôi mắt trừng to nhìn tôi, cổ họng tôi căng thẳng, nuốt nước bọt, tạm thời nuốt xuống mọi nghi vấn.

Tôi khẽ đẩy tay cô ấy ra: "Được, tôi không hỏi về anh ta nữa... cô... a ba cô đâu? Tôi muốn nói cảm ơn với ông ấy được không?"

"A ba à." Cô gái vuốt bím tóc của mình, đảo mắt: "A ba ra biển rừng sau núi tế lễ rồi, không biết tối này có về không. Anh muốn cảm ơn ông ấy thì đợi ông ấy về là được."

Tôi gật đầu, hỏi cô ấy nhưng cũng chẳng ôm hy vọng gì: "Đúng rồi em gái, a ba cô có nhặt được điện thoại của tôi không?"

"Điện thoại?" Cô gái nghiêng đầu, dường như cảm thấy vô cùng xa lạ với danh từ này.

Không phải đến cả điện thoại mà cô ấy cũng không biết đấy chứ? Tôi hơi khó tin nhìn cô ấy: "Chính là... thứ lớn thế này, hình chữ nhật, có thể liên lạc với thế giới bên ngoài."

Cô gái mờ mịt lắc đầu.

Tệ thật...

Tôi ló đầu ra khỏi lều, nhà cô gái này làm từ đá tảng nguyên khối ghép lại, cửa sổ cửa nhà và nóc làm từ gỗ, lộ ra vết loang lổ vì năm tháng gió sương, hoa văn xanh đỏ đã ăn sâu vào trong vân gỗ, màu sắc rất đậm. Có điều trông hơi kỳ lạ, cửa căn nhà này rất thấp, dường như chỉ có trẻ nhỏ mới ra vào, người trưởng thành phải khom lưng mới vào được, trước cửa còn treo màn tua rua kết thành từ chuông gió đồng, khiến tôi nhớ đến truyền thuyết cổ về "cửa thấp" và "xác chết vùng dậy".

Truyền rằng, xây cửa thấp thế này, trên cửa treo chuông gió và để phòng người sau khi chết trở thành cương thi, đêm đến sẽ vào nhà dân ăn thịt người.

Đôi mắt đỏ như máu trong cơn ác mộng xuất hiện trước mắt, toàn thân tôi nổi da gà.

Chuyện ma quái, chuyện ma quái, đều là giả cả.

Tôi thầm an ủi mình, lia mắt nhìn chỗ giữa nhà, trên sàn chỗ đó có trải thảm da thú, trên thảm đặt một chiếc bàn thấp hình vuông, trên bàn đặt ấm đồng và bát nhỏ, còn có bếp khỏi hình hoa đang tỏa khói trắng, rõ ràng mùi hương tôi ngửi thấy lúc nãy truyền đến từ đây.

Không thấy bất kỳ thiết bị hiện đại nào trong căn phòng này, giống như một bộ lạc nguyên thủy tách biệt với thế giới... Thật sự có không ít thôn núi thế này trong dãy núi Tôn Nam, mấy năm trước tôi từng đến một thôn nhỏ vẽ thực vật, tiếng địa phương Tôn Nam cũng do một người dân trong thôn dạy tôi vào lúc ấy, trong ấn tượng, tuy trong nhà mọi người không có điện thoại, nhưng trong nhà trưởng thôn có.

"Em gái, cô có thể dẫn tôi đến nhà trưởng thôn của các cô không?" Tôi hỏi.

"Trưởng thôn?" Cô gái nhìn tôi với vẻ nghi ngờ.

"Chính là người quản lý chuyện chỗ này của các cô ấy." Tôi đổi cách gọi khác: "Tộc trưởng?"

"Tộc trưởng A Gia cũng đi đến biển rừng sau núi cũng tế rồi, anh đợi ngài ấy về đi." Cô gái kéo tôi ngồi xuống cạnh bàn nhỏ trên thảm, rót một ly sữa cho tôi.

Mùi hương sữa tràn ngập trong không khí, khiến cơn đói trong bụng tôi thức tỉnh, giờ mới cảm thấy mình đã đói đến mức bụng dán vào lưng rồi.

​"Alang, uống nhiều chút." Cô gái nhìn tôi cười hihi: "Đây là sữa hươu, a ba đặc biệt chuẩn bị cho anh đó, ngon lắm!"

——

Minh Lạc không phải công đâu nhé, có bao nhiêu bạn nhầm rồi nè ha ha.

Nhưng sau này người này cũng sẽ xuất hiện, dù sao thì cũng có tu la tràng mà.