Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 397




Khi Lý Thanh Tịnh nghe tin Triệu Hùng không chỉ được nhà họ Triệu phân chia sản nghiệp ba tỉnh Đông Bắc mà còn có hơn ba mươi lăm ngàn tỷ đồng tiền mặt.

Cô tức giận nói với Triệu Hùng: “Anh coi thường ai vậy? Khả năng chịu đựng của em kém như vậy sao?”

Triệu Hùng thấy bà xã Lý Thanh Tịnh nói giỡn với mình, thái độ cũng không lạnh lùng như trước. Anh cười nói: “Bà xã, anh không có ý định giấu em. Anh chỉ muốn từ từ mới tiết lộ tin tức này cho em.”

“Nghĩa là cả Trần Thiên Trung và Hồ Dân đều làm việc cho anh hả?” Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng gật đầu nói: “Nhưng anh chưa bao giờ coi ông Thiên Trung là người làm công cho mình. Ông ấy cũng giống như ông nội Lý, đáng để anh kính trọng. Ông ấy là lão tướng của nhà họ Triệu, hết lòng vì nhà họ Triệu.”

“Thanh Tịnh, em có biết tập đoàn Khải Thời của ba tỉnh Đông Bắc, tại sao lại đổi tên thành tập đoàn Hùng Quang không?” Triệu Hùng hỏi Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh thanh khiết thông minh, sau khi biết đó là tài sản của Triệu Hùng, liền đoán ra tất cả.

“Hùng là tên của anh, Quang là thanh tịnh quang minh trong tên em. Nói cách khác, công ty bao hàm ý nghĩa của tên của hai chúng ta?”

“Không sai! Như vậy là để thể hiện tấm lòng chân thật của anh đối với em.”

Lý Thanh Tịnh khẽ khịt mũi nói: “Hừ! Xem như anh còn có lương tâm.”

Triệu Hùng thấy bà xã Lý Thanh Tịnh cũng không giận mình, tranh thủ thời cơ nói: “Bà xã, anh và Vân Nhã thật sự không có chuyện gì. Cô ta tỏ tình với anh rồi theo đuổi anh điên cuồng. Nhưng anh chưa bao giờ đáp lại, chỉ xem cô ấy như một người bạn tâm giao mà thôi!”

“Giữa nam và nữ tồn tại tình bạn sao? Anh đang lừa người à?” Lý Thanh Tịnh mím môi.

“Thanh Tịnh, Vân Nhã cô ta là cô chủ lớn của một gia đình giàu có, rất thích đùa giỡn, tính cách tiểu thư. Nhưng mà người cô ta rất tốt, đã giúp anh rất nhiều. Mặc kệ em có tin hay không thì anh và cô ta thật sự chưa từng phát sinh quan hệ nam nữ nào.”

“Hừ! Nếu anh có quan hệ gì đó với cô ta, đừng nói hiện tại anh giàu có, em cũng không thèm anh nữa. Còn nói về chuyện kia, em là vợ của anh, anh có hơn ba mươi lăm ngàn tỷ, anh biết em mượn ba mươi lăm tỷ từ ngân hàng, vậy mà anh cũng không giúp em. Chuyện này khiến em bực mình cả ngày, cũng tăng ca vất vả cả ngày.”

“Thanh Tịnh, khoản vay của em là khoản vay lãi suất thấp. Em không cảm thấy mình được duyệt khoản vay rất nhanh sao?”

Lý Thanh Tịnh trợn to hai mắt nhìn Triệu Hùng hỏi: “Ý của anh là anh đã đá chân với bên ngân hàng sao?”

Triệu Hùng mỉm cười không nói.

Bàn tay trắng hồng của Lý Thanh Tịnh đấm cho Triệu Hùng một nắm đấm: “Hừ! Anh dám lừa gạt em nè, anh lừa gạt em nè!”

Triệu Hùng nắm tay bà xã Lý Thanh Tịnh, bốn mắt nhìn nhau.

Lúc này, thời gian đột nhiên trở nên yên lặng.

Cả hai từ từ tiến lại gần và hôn nhau.

Triệu Hùng tâm sự với bà xã Lý Thanh Tịnh những bí mật mà anh chôn chặt trong lòng bao năm, bỗng thấy nhẹ nhõm cả thể xác và tinh thần, như trút được gánh nặng. Mà Lý Thanh Tịnh đã sớm chấp nhận Triệu Hùng, nhưng cô vẫn tức giận chuyện quan hệ của anh và Vân Nhã.

Lý Thanh Tịnh cho đến khi bị Triệu Hùng hôn đến thở không ra hơi, mới nhẹ nhàng đẩy anh ra yếu ớt nói với Triệu Hùng: “Anh bây giờ đã trở nên giàu có, có phải sẽ ruồng bỏ em không?”

“Làm sao lại như vậy chứ, của anh còn không phải là của em sao?”

“Là anh nói đó nha, lấy ra đây?” Lý Thanh Tịnh chìa lòng bàn tay trắng nõn ra trước mặt Triệu Hùng.

Triệu Hùng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn hỏi: “Lấy cái gì?”

“Tiền đó! Em là bà xã của anh, chẳng lẽ tiền của anh còn không phải do em quản sao?”

Triệu Hùng mỉm cười, lấy trong ví ra một thẻ ngân hàng đưa cho bà xã Lý Thanh Tịnh nói: “Trong thẻ ngân hàng này có hơn hai trăm mười tỷ. Số tiền khác anh đã đầu tư vào sản nghiệp rồi.”

“Anh đầu tư vào cái gì?” Lý Thanh Tịnh khó hiểu hỏi anh.

“Nhiều lắm à! Khách sạn Thanh Hùng của Văn Báo, quán bar Hoa Tư, câu lạc bộ Ngự Đình, khách sạn Xuân Nghĩa, quán bar Hoa Đế của chị Nguyệt Ánh, KTV Diamond, câu lạc bộ đêm khiêu vũ. Ngoài ra, anh mới mua lại tài sản của nhà họ Hán ở Hà Nội, cũng như tài sản của nhà họ Hà ở phía Bắc Hà Nội, cùng với tập đoàn Nhật Hạ. Điều này không bao gồm trung tâm thương mại Xuân Uyển, bệnh viện Bình Thái, còn có sản nghiệp cũ của tập đoàn Khải Thời.”

Lý Thanh Tịnh sửng sốt trợn mắt há hốc mồm, không ngờ những địa điểm nổi tiếng gần đây mới mở ở thành phố Hải Phòng đều do Triệu Hùng chồng cô đầu tư ra.

“Khách sạn Xuân Nghĩa là sản nghiệp của anh, nên bố em làm tổng giám đốc ở đó là do anh cố ý sắp xếp sao?”

Triệu Hùng gật đầu nói: “Bố vợ không biết linh hoạt trong kinh doanh, để ông ấy làm tổng giám đốc khách sạn thì thích hợp hơn. Thanh Tịnh em đừng lo lắng, anh đã cho Văn Báo chọn những nhà quản lý ưu tú từ những nơi khác đến. Bố mỗi ngày chỉ có việc là nghe báo cáo của họ một lát thôi! Em nhìn đi, bây giờ chẳng phải ông ấy rất hưởng thụ sao?”

Giờ Lý Thanh Tịnh mới biết tại sao Triệu Hùng lại có nhiều thẻ tiêu dùng miễn phí như vậy. Hóa ra tất cả đều là sản nghiệp do gia đình mình làm chủ.

“Tốt hơn hết đừng để Diệu Linh biết chuyện này. Nếu con bé đó biết anh giàu như vậy, suốt ngày không đeo bám anh mới là lạ đó. Em sợ con bé buông thả thì không ai trị được đâu.”

“Có muốn nói cho Dao Châu biết không?” Triệu Hùng hỏi bà xã Lý Thanh Tịnh.

“Dao Châu còn nhỏ, đừng nói cho nó biết chuyện này, hơn nữa không thể vì chúng ta giàu có mà nuông chiều con gái thành thói quen kiêu ngạo, hãy để con gái tự lập một chút, cố gắng nỗ lực một chút, sau này mới trở nên ưu tú.”

Lý Thanh Tịnh là một người phụ nữ văn minh độc lập. Mặc dù không còn thiếu tiền nhưng cô bỗng chốc đạt được sự giàu có đến mức khủng khiếp này, ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng vẫn rất vui.

Không ai ngại nhiều tiền, giàu có là một biểu tượng của thân phận địa vị. Ít nhất, khi đã có tiền, không cần phải hèn mọn đi nhờ vả người khác như khi không có tiền.

Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, còn có một chuyện anh muốn nói với em. Anh cũng mới biết chuyện này mấy ngày trước.”

“Thế nào, anh còn có chuyện giấu em nữa à?”

“Đó không phải là giấu em. Nhưng mà chuyện này liên quan đến thân phận của anh. Em có biết trung tâm mua sắm Tần Uyển không?”

“Biết chứ! Sao vậy?”

“Vậy mẹ anh tên là gì?” Triệu Hùng khảo nghiệm Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh đáp: “Tần Uyển!”

“Thành phố Hải Phòng, Tần Cửu Gia tiếng tăm lừng lẫy, là ông ngoại Cửu của anh.”

“Cái gì?” Lý Thanh Tịnh lại kinh ngạc một phen!

Đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

“Chuyện này liên quan đến an nguy sống chết của chúng ta, cũng liên quan đến tài nguyên của cải nhà họ Triệu và nhà họ Tần. Vì vậy, hôm nay anh mới thẳng thắn chia sẻ với em.”

“Có bí mật gì sao?” Lý Thanh Tịnh nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi.

Triệu Hùng gật đầu nói: “Tên lùn đầu to và tập đoàn Hoắc Mộc muốn giật chiếc nhẫn trên tay của em vì có liên quan đến một bí mật lớn. Anh cũng là nghe được từ Cửu Gia.”

“Bí mật gì?”

Vì vậy, Triệu Hùng đem chuyện Cửu gia kể cho mình thuật lại cho bà xã Lý Thanh Tịnh nghe.

Hồ Quý Ly, người thế lực nhất khi nói đến nhà Hồ, biết đại nạn của mình sắp đến, nên đã đem kho báu chôn cất.

Ông ta có năm người tâm phúc. Ngũ đại thế gia là nhà họ Triệu, nhà họ Tần, nhà họ Trương, nhà họ Mã và nhà họ Tiêu. Chính vì vậy, năm đại gia tộc này có khối tài sản đáng ghen tị làm người ta đỏ mắt.