Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 396




Ngay cả khi không luyện công, Triệu Hùng vẫn có thói quen dậy sớm.

Anh dậy sớm và làm bữa sáng. Anh đem vài quả trứng chiên thịt xông khói và nấu một ít cháo. Sợ Nông Tuyền ăn không đủ nên anh đã chiên hết số lạp xưởng còn lại.

Ăn sáng xong, Triệu Hùng bảo con gái Dao Châu để chú Nông Tuyền đưa đi học.

Dao Châu cũng rất vui, Nông Tuyền hầu như đối xử với cô bé rất che chở yêu thương, có thể nói là đáp ứng tất cả những yêu cầu của cô bé.

Lý Thanh Tịnh còn chưa dậy ăn điểm tâm, Triệu Hùng bưng bưng bát cháo đi đến trước giường.

Cô không phải là một người tâp võ nên thể chất của cô hơi yếu một chút. Cô đã bị tát bởi tên lùn đầu to, may mắn là không làm tổn thương đến lục phủ ngũ tạng bên trong. Nhưng nếu không có Hoa Di kê đơn thuốc, không mất hơn nửa tháng cô sẽ không thể bình phục, hơn nữa cũng rất dễ lưu lại di chứng.

“Ăn chút cháo đi!” Triệu Hùng nói với bà xã Lý Thanh Tịnh: “Anh đã sắc thuốc rồi!”

Triệu Hùng đặt cháo lên trên bàn ở đầu giường, sau đó đỡ bà xã Lý Thanh Tịnh ngồi thẳng lưng lên.

Cháo còn ấm, ăn lúc này là vừa.

Triệu Hùng cầm bát, đút cho bà xã Lý Thanh Tịnh từng thìa một.

Sau khi ăn vài thìa, Lý Thanh Tịnh liếc xéo Triệu Hùng, nhẹ giọng nói: “Đừng tưởng rằng như vậy thì em sẽ tha thứ cho anh!”

Triệu Hùng cười nói: “Bà xã, anh không mong em tha thứ cho anh, nhưng thân thể là của chính em, nếu em không ăn thì làm sao có thể sớm về lo chuyện công ty được. Còn ở công ty của nhà họ Đào cũng có nhiều việc đang đợi em về giải quyết.”

Anh biết bà xã Lý Thanh Tịnh là một người nghiện công việc, nhắc đến công việc chắc chắn sẽ có động lực ngay.

Quả nhiên Lý Thanh Tịnh thở dài nói: “Nếu như bác sĩ Hoa không bắt em phải ở nhà để dưỡng thương, em thật sự phải tới công ty. Nhưng mà, em cũng sợ để lại di chứng, anh cầm bát giúp em, em tự múc ăn được.”

“Vậy thì em ăn từ từ nha! Bác sĩ Hoa nói, mấy ngày nay em tốt nhất là nên ăn thức ăn lỏng.”

Cái gọi là thức ăn lỏng đại khái chỉ có cháo.

Lý Thanh Tịnh ăn chậm rãi, thỉnh thoảng liếc Triệu Hùng một cái.

“Sao vậy, trên mặt anh có hoa à?” Triệu Hùng hỏi đùa bà xã Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: “Anh không muốn nói gì với em sao?”

Triệu Hùng biết Lý Thanh Tịnh có ý ám chỉ về chuyện của thân thế của anh.

Anh đặt bát cháo của Lý Thanh Tịnh sang một bên, nắm lấy tay Lý Thanh Tịnh, nói: “Thanh Tịnh, anh không gì giấu diếm em ngoại trừ việc anh là con trai ngoài giá thú của Triệu Khải Thời. Bố anh có lỗi với mẹ anh, ông ta đã kết hôn với con hồ ly tinh kia, đây là sự thật. Nhà không có mẹ anh thì vốn dĩ không được gọi là nhà. Con hồ ly tinh đó chỉ lớn hơn anh vài tuổi, mà làm mẹ kế của anh. Em nói xem anh có thể nào ở lại cái nhà đó không?”

“Ông nội của em Lý Hữu Chiến từng là quản gia trong nhà họ Triệu của anh, ông nội Lý là người đối xử tốt nhất với anh! Vì vậy, sau khi rời nhà họ Triệu, anh đã đến chỗ ông nội Lý tìm nơi nương tựa.”

“Ông nội Lý đã gả em cho anh! Phần còn lại thì em đã biết rồi.”

Đôi mắt đẹp của Lý Thanh Tịnh rơi vào trên người Triệu Hùng, nhìn anh chằm chằm hỏi: “Đương nhiên là em biết những chuyện này. Sau đó xảy ra chuyện gì? Làm sao anh lại liên hệ với nhà họ Triệu? Anh là cậu chủ nhà họ Triệu, tại sao khi em gặp khó khăn anh lại không giúp em?”

Triệu Hùng trả lời: “Sau khi ra khỏi nhà họ Triệu, anh đã cắt liên lạc điện thoại di động. Lúc đó anh thực sự không có gì cả! Anh không cố ý giả vờ, thậm chí người nhà họ Triệu cũng không biết gì về cuộc hôn nhân của anh. Cũng không thể nói tất cả đều không biết, đoán chừng bố anh có biết đến. Nhưng khi chúng ta kết hôn, ông ta cũng không đến tham gia. Em nói xem ông ta có đủ tư cách để làm một người bố không?”

“Điều này…”

Lý Thanh Tịnh không biết nên nói Triệu Khải Thời đáng hay không đáng!

Trong ấn tượng của cô, Triệu Khải Thời là một người chính trực, không kinh khủng giống như Triệu Hùng nói. Tuy nhiên, ông ta biết con trai mình kết hôn nhưng lại không đến dự đám cưới, điều này quả thực là không thể nào nói nổi.

“Sau đó thì sao?” Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng nắm lấy bàn tay gầy gầy xương xương của bà xã Lý Thanh Tịnh, thở dài nói: “Sau này, công ty của em kiện tụng với công ty Minh Quân, đối mặt với phá sản. Chúng ta vay hết tiền có thể vay. Nhà họ Đào từ chối giúp đỡ chúng ta, bố mẹ em không sẵn lòng giúp đỡ chúng ta. Nói trắng ra là họ đang ép em ly hôn với anh, trong lúc rơi vào đường cùng, anh ngửa bài với nhà họ Triệu. Anh là người nhà họ Triệu, ngay cả khi không thừa kế sản nghiệp nhà họ Triệu, họ cũng phải chia tài sản cho mẹ con anh.”

Lý Thanh Tịnh sửng sốt thốt lên: “Ý anh là tiền của anh không phải do nhà họ Triệu cho mà là tài sản được chia của nhà họ Triệu?”

“Không sai!” Triệu Hùng gật đầu nói: “Nói đúng ra, kể từ khi anh ký vào thỏa thuận phân chia đó, anh không còn là con trai thực sự của nhà họ Triệu nữa. Tập đoàn Khải Thời và Triệu Hùng anh đều sẽ không còn liên quan đến một xu nào, ngoài chuyện anh với Triệu Khải Thời có quan hệ huyết thống không thể thay đổi, anh không được xưng là người của nhà họ Triệu nữa. Họ đã chia phần tài sản cho mẹ con anh!”

“Nói cách khác, anh đã mất đi quyền thừa kế cơ nghiệp của tập đoàn Khải Thời?” Lý Thanh Tịnh kinh ngạc hỏi.

“Ừm!” Triệu Hùng gật đầu.

Lý Thanh Tịnh nghe xong dở khóc dở cười.

Phải biết rằng, tập đoàn Khải Thời là một trong năm trăm công ty hàng đầu của cả nước. Tên lùn đầu to kia cũng nói, bảng xếp hạng này không đáng tin chút nào, nhà họ Triệu thực ra còn giàu hơn như thế rất nhiều.

Nếu nói đến nhà họ Triệu, mất quyền thừa kế tập đoàn Khải Thời đồng nghĩa với việc mất đi cơ hội kế thừa một trong năm trăm sản nghiệp hàng đầu.

Mộng hào môn! Đã tan tành mây khói…

Lý Thanh Tịnh vốn đã là một nữ doanh nhân thành đạt, với năng lực sản xuất hiện tại của công ty, việc kiếm khoảng mười tám tỷ đến hai mươi tám tỷ một năm không thành vấn đề.

Số tiền đó, mặc dù không thể so sánh với những người giàu có thực sự, nhưng đã thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội rồi.

Lý Thanh Tịnh thật không ngờ lại trở thành con dâu hào môn. Chỉ cần Triệu Hùng là con của một gia đình giàu có, cô cũng danh chính ngôn thuận trở thành con dâu của gia đình giàu có, nhưng mà Triệu Hùng còn không có tư cách kế thừa cơ nghiệp nhà họ Triệu nữa.

“Sau đó nhà họ Triệu đã chia bao nhiêu tiền cho anh? Ngoài tiền ra, nhà họ Triệu còn cho anh tài sản gì không?” Lý Thanh Tịnh sợ Triệu Hùng nói dối mình, mắt nhìn chằm chằm Triệu Hùng.

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nếu một người nói dối thì điều đó sẽ được phản ánh một cách trực quan nhất trong đôi mắt.

Lúc này, Triệu Hùng không cần giấu diếm bà xã Lý Thanh Tịnh. Anh nhìn Lý Thanh Tịnh trìu mến nói: “Thanh Tịnh, anh đã tách rời nhà họ Triệu, hiện tại chỉ có em là người thân yêu nhất của anh, đương nhiên anh sẽ không nói dối em. Anh sẽ thẳng thắn với em, trên thực tế, sản nghiệp của nhà họ Triệu ở ba tỉnh Đông Bắc đều do anh đứng tên, ngoài ra còn có một ít trái phiếu và hơn ba mươi lăm ngàn tỷ tiền mặt. “

“Bao nhiêu?” Lý Thanh Tịnh tưởng lỗ tai mình nghe lầm.

“Ngoài tài sản ba tỉnh Đông Bắc đứng tên anh, còn có tiền mặt. Tất nhiên, tiền không phải của riêng anh, tất cả có hơn ba mươi lăm ngàn tỷ đều thuộc về anh và mẹ. Còn lý do anh không nói cho em biết anh có rất nhiều tiền, vì anh chỉ lo rằng em sẽ nhất thời không tiếp nhận được, anh định từ từ mới nói tin tức này cho em biết.”