Chàng Rể Trường Sinh

Chương 335




“Bịch” một tiếng, cả hai người cùng lùi về sau.  

Tần Văn Minh bay ra ngoài, mặt hắn hãy còn kinh ngạc, cánh tay hắn tê dại, cho dù thế nào hắn cũng không thể ngờ nổi Đinh Dũng lại có sức mạnh khủng khiếp như vậy.  

Còn Đinh Dũng chỉ lùi sau hai bước, anh rất nhanh chóng đã đứng vững, nhìn Tần Văn Minh với vẻ mặt có phần ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh gặp một tên khiến anh phải lùi về sau như vậy, đặc biệt là tên này chỉ đạt cảnh gới Võ Đạo Đại Sư.  

“Sức mạnh cơ thể của hắn thật khiến người ta phải kinh ngạc”, Đinh Dũng đưa ra kết luận.  

Vốn dĩ anh không có sở trường về sức mạnh cơ thể, có điều những người mà anh từng gặp trước đây không hề bằng anh, vì vậy mới bị Đinh Dũng chèn ép, còn Tần Văn Minh lại khác, sức mạnh cơ thể hắn quá mạnh, nếu như Đinh Dũng không dùng đến tu vi võ đạo, muốn đánh bại Tần Văn Minh thì e rằng không thể.  



“Hừ, người này là ai mà lại có thể đánh hoà được?”  

“Cái gì mà hoà, cậu không thấy hắn ta chỉ lùi sau hai bước sao?”  

“Đúng vậy, tôi thấy rõ ràng hắn chỉ mạnh hơn người kia một chút thôi”, thấy Đinh Dũng và Tần Văn Minh hoà nhau, các thành viên của các gia tộc ở thành phố Kim Châu đều hít vào một hơi thật sâu, rõ ràng không ngờ Đinh Dũng có thể đánh hoà được với đối phương.  

Đặc biệt, cứ nghĩ  Đinh Dũng cũng có khả năng đánh ngang bằng với Tần Văn Minh, nhiều người tỏ ra hưng phấn thấy rõ. Bọn họ vốn dĩ không muốn kết liên minh, nhưng nếu như nhà họ Thiết thoả hiệp thì những gia tộc nhỏ như bọn họ phải làm sao?  



Tới lúc đó nhà họ Bách Lí phân chia lợi ích, những gia tộc nhỏ như bọn họ không những không vơ vét được gì mà còn có khả năng bị lợi dụng, lúc này, có người giơ tay phản kháng, đương nhiên là điều bọn họ mong muốn thấy.  

“Không ngờ cậu cũng có chút bản lĩnh đấy, là tôi đánh giá thấp cậu rồi”, Tần Văn Minh nheo mắt, vung bàn tay và vẫn cảm thấy có phần tê dại.  

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, có việc gì thì từ từ thương lượng”, thấy Tần Văn Minh và Đinh Dũng đánh tới, Thiết Vô Cực vội đi tới cười nói: “Có việc gì từ từ nói, tôi tin cậu Đinh không nói dối, trước đó tôi thấy cậu ấy và nhà họ Thiết có mối quan hệ thân thiết, nhà họ Thiết hiện giờ nhiều việc, uỷ thác cho cậu ấy đại diện cũng là chuyện bình thường”.  

“Hừ”, nghe Thiết Vô Cực nói vậy, Tần Văn Minh hắng giọng nhưng không hề ra tay.  

Rõ ràng hắn ta cũng cảm nhận được thực lực của Đinh Dũng không hề yếu hơn mình, lúc này nếu có ra tay lần nữa cũng vô nghĩa. Nếu như bị Đinh Dũng đánh thì ngược lại còn mất thể diện.  

Đúng lúc này, cánh cửa khách sạn rung chấn, ngay sau đó, một toán người từ ngoài đi vào.  

“Đại trưởng lão, người đã đưa tới rồi”, một người đàn ông đi tới khẽ giọng nói với Bách Lí Thuần.  

Nghe thuộc hạ nói vậy, Bách Lí Thuần gật đầu nhếch miệng cười, nói với mọi người: “Không sao, người tôi mời đã tới rồi, là thật hay không, giờ đi hỏi là biết”.  

“Cả đám khốn nạn, thả tôi ra”, Bách Lí Thuần dứt lời, ở cửa liền vang lên tiếng mắng chửi.  

Đinh Dũng cau mày, quay đầu nhìn. Hai người được “mời” tới đây, một người là Trương Bồi Sơn nằm trên cáng, bị người ta khiêng tới, người còn lại cũng rất trẻ, mặc bộ đồ màu trắng, lúc này nhìn mọi người với khuôn mặt tái nhợt, nạt nộ: “Cả đám khốn nạn các người, bắt tôi tới đây làm gì?”  

“Tôi cảnh cáo các người, tôi là người nhà họ Lí, các người làm vậy thì bố tôi sẽ không tha cho các người”, người thanh niên mặc đồ trắng nhìn nghiến răng đe doạ.  

Nghe vậy, Bách Lí Thuần đi tới, nhìn cả hai người cười nói hết sức thản nhiên: “Có lẽ hai gia tộc các cậu đều đã nhận được thiệp mời cả rồi chứ?”  

“Thiệp mời cái gì? Ông nói cái thiệp mời của nhà họ Bách Lí gì đó à? Bị tôi vứt đi rồi”, tới bây giờ người thanh niên mặc đồ trắng kia vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra.  

Thế nhưng Bách Lí Thuần nghe xong thì mặt dần tối sầm cả lại, đặc biệt là khi nghe hắn ta nói đã vứt thiệp, Bách Lí Thuần lập tức hắng giọng: “Từ chối lời mời của Thượng Tộc, nhà họ Bách Lí cũng to gan đấy”.  

“Cái gì mà Thượng Tộc? nhà họ Bách Lí tôi chưa từng nghe tới bao giờ”, người thanh niên mặc đồ trắng kia gần như ý thức được gì đó, hắng giọng nhìn Bách Lí Thuần hỏi: “Các ông là người nhà họ Bách Lí sao?”  

“Tôi khuyên ông tốt nhất thả tôi ra, nếu không, đợi bố tôi tìm đến tận nơi thì nhất định sẽ cho các ông sống không bằng chết”.  

Bách Lí Thuần nghe vậy thì mặt mày càng khó coi hơn hẳn, ông ta nhìn gã thanh niên mặc đồ trắng, rồi đảo mắt sang Trương Bồi Sơn, lạnh lùng nói: “Sau khi chúng ta thành lập liên minh, tôi sẽ lập ra một danh sách, tổng cộng chia thành bốn cấp gia tộc, chỉ cần là cấp cao nhất thì đều được gọi là Thượng Tộc, nếu như ai dám phản kháng lại mệnh lệnh của Thượng Tộc…”  

Nói tới đây, Bách Lí Thuần hắng giọng, chỉ vào hai người kia: “Lôi bọn họ ra ngoài, chém cho chó nhai”.  

“Ông, bố tôi là Lí Phong, các ông không thể đối xử với tôi như vậy, các ông…”, người thanh niên mặc đồ trắng vừa nghe vậy đã tỏ ra hoang mang, vội lôi tên bố mình ra đe doạ.  

Đáng tiếc, hắn ta còn chưa nói xong câu đã bị người ta bịt miệng. Nhà họ Bách Lí có thể lôi được cả thiếu chủ trong tay nhà họ Lí tới đây đương nhiên sẽ không sợ nhà họ Lý tới báo thù.  

Suy cho cùng thì nhà họ Lí chẳng qua cũng chỉ là một gia tộc bình thường ở Kim Châu mà thôi, không thể so sánh với nhà họ Thiết được, chứ nói gì là nhà họ Bách Lí thâm sâu khó dò.  

“Đợi đã”, Đinh Dũng đi tới nhìn Trương Bồi Sơn: “Trước đó tôi từng nói, tôi đại diện cho nhà họ Trương, cậu ta chính là thiếu gia của nhà họ Trương, các ông không phải muốn hỏi sao?”  

“Thế nào? Giờ lại muốn giết người diệt khẩu?”, nói tới đây, Đinh Dũng nhếch miệng mỉa mai, nhìn Bách Lí Thuần, điềm tĩnh nói: “Hay là nhà họ Bách Lí nói không giữ lời?”  

Từ đầu tới cuối, Trương Bồi Sơn không hề lên tiếng, khi nghe thấy giọng Đinh Dũng, hắn cố gắng mở mắt, há miệng, hạ giọng nói: “Anh Đinh, tôi còn tưởng anh không đến”.  

“Yên tâm, tôi đã đồng ý với cậu rồi thì nhất định sẽ đến”, vừa nói, Đinh Dũng vừa đi tới nhìn Bách Lí Thuần, nói: “Thả cậu ta ra, cho người đưa cậu ta về”.  

“Cậu nói với tôi như vậy à, cậu cho rằng cậu là ai?”, lúc này, Tần Văn Minh đi tới lên giọng: “Chúng tôi nể mặt ông Thiết đây nên đã tha cho cậu một mạng, tốt nhất cậu được được đà lấn tới”.  

Trương Bồi Sơn mặt mày vẫn còn tái nhợt, trên thực tế, khi nhà họ Bách Lí cho người đi “mời” hắn, hắn đã cảm nhận được có gì đó không ổn, lúc này vội nói: “Anh Đinh, anh đừng quan tâm tới tôi”.  

Nghe vậy, Đinh Dũng khoát tay, nhìn thẳng vào hai người Tần Văn Minh và Bách Lí Thuần: “Việc hôm nay tôi đứng ra chịu trách nhiệm, tôi nói lại lần cuối, thả cậu ta ra”.