Chàng Rể Trường Sinh

Chương 334




Nghe Đinh Dũng nói vậy, Yên Anh Li lập tức quay đầu lại, nhìn Đinh Dũng với ánh mắt sắc lạnh, sau đó cơ thể hắn ta như mờ nhạt dần, hắn lập tức tới trước mặt Đinh Dũng mà nạt: “Quỳ xuống”.  

“Cậu đang nói tôi?”, Đinh Dũng nheo mắt, giọng nói càng lạnh lùng hơn.  

Thấy vậy, Thiết Vô Cực cũng biến sắc, ông ta vội nói: “Hiểu nhầm, hiểu nhầm cả thôi, cậu thanh niên này là một người bạn cũ của tôi”.  

“Cậu Đinh, mau tới đây”, nói rồi, Thiết Vô Cực vẫy tay với Đinh Dũng.  

Thấy Thiết Vô Cực lên tiếng, Yên Anh Li cau mày, quay đầu nhìn Thiết Vô Cực, nói năng ngang ngược: “Coi như cậu may mắn, đã là người của mình thì tha cho cậu một mạng”.  

“Có điều, nếu như cậu còn nói năng ngông cuồng thì tôi sẽ không tha cho cậu nữa đâu”, nói rồi, Yên Anh Li phất vạt áo, quay người đi tới trước Ngọc Án.  



Trải qua sự việc vừa rồi, không ai dám đưa ra đề nghị gì khác với mấy người phía Yên Anh Li nữa. Kể cả trong lòng bọn họ có khó chịu, thế nhưng thực lực của hai bên không tương xứng, đến cả nhà họ Thiết cũng phải thoả hiệp thì ai dám mạo hiểm.  

“Ông Thiết”, Đinh Dũng nhìn Thiết Vô Cực cười nói, nghĩ tới vừa rồi Thiết Vô Cực nói đỡ cho mình, Đinh Dũng liền quay sang nhìn ông ta chào hỏi, sau đó quay sang nhìn Bách Lí Thuần, điềm tĩnh nói: “Tôi đại diện cho nhà họ Trương tới tham dự tiệc, cho nên…nghe nói ông phái người đi tới nhà họ Trương rồi?”  

“Cậu, cậu có thể đại diện cho nhà họ Trương?”, Bách Lí Thuần cau mày nhìn Đinh Dũng tỏ vẻ khó tin.  

Dù sao thì nhà họ Trương cũng có khả năng diệt cả nhà họ Viên, còn Đinh Dũng trông lại hết sức bình thường, sao có thể đại diện cho nhà họ Trương?  



“Tiểu tử, đừng nói năng ngông cuồng, cậu có thể đại diện cho nhà họ Trương?”, Yên Anh Li nhìn Đinh Dũng một lượt từ đầu đến chân, cười nói: “Nhà họ Trương dù gì cũng là đại gia tộc mới nổi, đại diện mà trông bộ dạng thế này sao?”  

“Ha ha ha, anh yên, anh đúng là chẳng giữ cho tiểu tử đây thể diện gì cả”, nghe Yên Anh Li nói vậy, Tần Văn Minh cũng bật cười mỉa mai theo.  

Duy chỉ có cô gái kia từ đầu tới cuối không hề lên tiếng mà chỉ nhìn Đinh Dũng cau mày, không biết đang nghĩ gì.  

“Sao tôi không thể đại diện cho nhà họ Trương?”, Đinh Dũng cau mày nhìn Tần Văn Minh và Yên Anh Li: “Tôi không đại diện được thì lẽ nào các người đại diện được?”  

“Cậu”, Tần Văn Minh cau mày, hắng giọng: “Tôi thấy cậu rõ ràng tới để làm xáo trộn mọi thứ”.  

“Không sao, ông Bách Lí cũng không phải phái người đi tới nhà họ Trương mời người rồi sao? Tới lúc đó hỏi là biết”, Yên Anh Li lạnh lùng nhìn Đinh Dũng.  

Đinh Dũng xuất hiện là vì nghe nói bọn họ phái người tới nhà họ Trương, anh muốn bọn họ gọi người lại thì lúc này nghe vậy, Đinh Dũng không khỏi cau mày nhìn Bách Lí Thuần, nói: “Tôi là đại diện cho nhà họ Trương, tôi hi vọng các ông có thể gọi người đi tới nhà họ Trương quay về”.  

Hiện giờ Trương Bồi Sơn trọng thương, nhà họ Trương chỉ còn mình Trương Thiệu Thích cố gắng chống đỡ, chắc chắn không phải là đối thủ của nhà họ Bách Lí, nếu như người của nhà họ Bách Lí cố tình ra tay, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phiền phức.  

“Cậu dựa vào cái gì để chứng minh mình là đại diện nhà họ Trương?”, Bách Lí Thuần nheo mắt lại nhìn Đinh Dũng.  

Nghe vậy, Đinh Dũng cau mày, rút tấm thiệp mời mà Trương Bồi Sơn đưa ra, thế nhưng anh còn chưa đưa ra thì Bách Lí Thuần đã lắc đầu, nói: “Tất cả thiệp mời đều giống nhau, vì vậy có thiệp mời không có nghĩa chứng minh thân phận của cậu”.  

“Ha ha, vậy ông muốn chứng minh thế nào?”, Đinh Dũng đột nhiên bật cười.  

Nếu như Bách Lí Thuần muốn làm khó Đinh Dũng thì cho dù thế nào anh cũng không thể chứng minh thân phận, vì những người này hoàn toàn có thể không công nhận.  

“Chỉ cần bắt lại hỏi là được”, Bách Lí Thuần nheo mắt nói.  

Trên thực tế, Bách Lí Thuần có cách khác, cho dù Đinh Dũng có phải là đại diện của nhà họ Trương hay không, thì người mà ông ta cần gặp là gia chủ nhà họ Trương. Lần này nhà họ Bách Lí xuất hiện, nhất định phải kiểm soát hết tất cả các gia tộc ở thành phố Kim Châu, chỉ có vậy mới có thể tiến hành các kế hoạch tiếp theo.  

Sau khi diệt nhà họ Viên, phần lớn các gia tộc ở thành phố Kim Châu đều nằm trong lòng bàn tay nhà họ Trương, hiện giờ ngoài nhà họ Thiết có đủ tư cách xứng tầm ngang bằng với bọn họ ra thì chỉ còn nhà họ Trương và nhà họ Lý mà thôi.  

Chỉ cần cả ba gia tộc cùng khuất phục thì kế hoạch nhà họ Bách Lí nắm trọn thành phố Kim Châu cũng đã thành công được một nửa, vậy thì những gia tộc nhỏ và trung kia chắc chắn sẽ không dám đối đầu với nhà họ Bách Lí.  

“Đinh Dũng, sao mày lại ở đây?”, đúng lúc này, phía dưới đột nhiên vang lên giọng nói nghi hoặc.  

Nghe vậy, tất cả mọi người đều quay đầu lại, chỉ thấy một thanh niên đứng trong đám người, và người này chính là Hàn Hàn, kẻ đã bị Đinh Dũng đánh cho một trận trước đó.  

Lúc này, Hàn Hàn mang theo vẻ mặt hoài nghi, hắn nhìn Đinh Dũng mà bật cười lạnh lùng: “Từ bao giờ mày trở thành người nhà họ Trương vậy?”  

“Cậu quen hắn?”, nghe Hàn Hàn nói vậy, Tần Văn Minh cau mày lên tiếng.  

“Hắn ta chính là tên ở rể của nhà họ Hàn, sao tôi có thể không biết được. Cho dù hắn có hoá thành tro bụi, tôi cũng có thể nhận ra. Đinh Dũng, mày đúng là không biết giữ thể diện, rõ ràng cũng chỉ ăn nhờ ở đậu ở nhà họ Hàn, thế mà giờ lại nói là người của nhà họ Trương”, Hàn Hàn tức tối, nhìn Đinh Dũng với con mắt cay độc.  

Hôm qua việc Đinh Dũng đánh hắn, hắn vẫn còn nhớ như in, tới bây giờ hai chân hắn vẫn không ngừng run rẩy, cơn đau đớn như ùa về, và mọi chuyện đều từ Đinh Dũng mà ra. Hàn Hàn hận không thể tróc xương lột da Đinh Dũng cho rồi.  

Hàn Hàn dứt lời, ánh mắt của người nhà họ Bách Lí lập tức đổ về phía Đinh Dũng. Yên Anh Li mặt mày tối sầm, lạnh giọng hỏi: “Tại sao cậu lại giả mạo là người nhà họ Trương? Trà trộn vào đây rốt cục là muốn làm gì?”  

“Quan tâm hắn làm gì, cứ bắt lại rồi nói”, Tần Văn Minh hắng giọng, cứ thế đi về phía Đinh Dũng.  

Lúc này, luồng khí tức khủng khiếp toát ra từ người Tần Văn Minh giống như thanh kiếm sắc lẹm được rút ra khỏi vỏ. Luồng khí tức này giống như ngọn núi Thái Sơn đèn nén về phía Đinh Dũng.  

“Chết đi”, dứt lời, Tần Văn Minh vung tay ấn về phía Đinh Dũng.  

Thấy cảnh này, Đinh Dũng cau mày, không những không hề né tránh mà ngược lại cũng lập tức ra tay, hướng bàn tay về phía Tần Văn Minh, cả hai bên va chạm vào nhau.  

“Muốn chết”, Đinh Dũng lựa chọn đối kháng trực diện. Tần Văn Minh cười lạnh lùng như trông thấy cảnh Đinh Dũng bị đánh bay đi vậy.  

“Ngu xuẩn, dám đối đầu với Tần Văn Minh, lẽ nào hắn ta không biết nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc ngoài kiếm đạo ra còn rất mạnh về thể thuật sao?”, thấy cảnh này, đến cả Yên Anh Li và Trần Khả Hân cũng lắc đầu.  

Vì kể cả là bọn họ, khi đối đầu với Tần Văn Minh cũng sẽ không lựa chọn phản kháng trực diện như thế, vì trong trường hợp đó thì bọn họ cũng sẽ không phải là đối thủ của Tần Văn Minh.  

Nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc có kiếm đạo tồn tại lâu đời, thế nhưng thể thuật lại là thứ khiến bọn họ nổi danh, vì kiếm đạo quá huyền bí mà không phải ai cũng có thể lĩnh hội, thế nhưng thể thuật lại khác, chỉ cần chăm chỉ rèn luyện thì nhất định sẽ có thành quả.