Chàng Rể Trường Sinh

Chương 188




“Khối ngọc tỉ này nhất định không phải là vật tầm thường. Tôi ra giá mười sáu triệu tệ”, ở hàng ghế phía sau có một người đàn ông béo mập giơ bảng nói.  

Thấy mọi người bắt đầu xôn xao, mặt Viên Thiếu Khang khó coi hơn hẳn. Vốn dĩ hắn định mua thứ khác nhưng không ngờ lại gặp được vật giá trị như vậy.  

Đúng lúc này ở bên dưới có một người đột nhiên đứng dậy giơ tay nói: “Thứ này có tà tính, tôi có thể hỏi một chút, bên dưới khối ngọc tỉ này khắc chữ gì vậy?”  

“Đúng vậy, xem xem khắc chữ gì?”, nghe người kia nói vậy, có người cũng thêm lời.  

Quả thực khối ngọc tỉ này có giá trị hay không thì không chỉ nhìn ở chất liệu và phần điêu khắc của nó mà còn phải xem chủ nhân của nó trước kia rốt cục là ai.  

Nghe vậy, mặt lão Phùng hơi có chút thay đổi nhưng ông ta đã nhanh chóng lấy lại tinh thần nhìn mọi người, cười nói: “Các vị xin bình tĩnh, đây là sự sơ xuất của tôi”.  



“Tôi chưa giới thiệu với mọi người, do không thể xác định chính xác niên đại của khối ngọc tỉ này nên cho tới hiện tại chúng tôi đã tìm các chuyên gia và các nhà ngôn ngữ học ở khắp nơi nhưng vẫn chưa thể biết được chữ khắc trên này rốt cục có ý nghĩa gì”, lão Phùng khoát tay, cầm khối ngọc tỉ lên soi vào phía dưới nó.  

“Ừm, đây là?” Đinh Dũng ngồi hàng ghế đầu đương nhiên có thể nhìn rõ được chữ khắc trên khối ngọc tỉ.  

Thấy chữ này, anh chợt đổi sắc mặt, tay chân dựng hết cả lông lên. Đinh Dũng nhìn chăm chú khối ngọc tỉ. Anh hiểu hàm ý chữ khắc trên đó nên mới lẩm nhẩm: “Cổ Minh Văn”.  

Đinh Dũng cũng không hiểu biết nhiều về văn tự Cổ Minh nhưng anh biết nó là văn tự của gia tộc Cửu U thời cổ đại. Ban đầu khi Viêm Đế thống nhất đại lục đã tiêu diệt người và vật có liên quan đến tộc Cửu U rồi, tại sao ở đây lại xuất hiện ngọc tỉ có văn tự của tộc Cửu U chứ?  



Vả lại chữ trên khối ngọc tỉ này lại khiến anh cảm thấy khó hiểu, loạn cào cào, rốt cục là thể hiện hàm ý gì?  

“Giờ võ đạo ngày càng xuống dốc, xã hội này cũng không thể vượt qua được quá nhiều biến động”, Đinh Dũng lắc đầu, trong ánh mắt chợt sáng lên, vật này anh nhất định phải giành lấy.  

Nếu để một vật nguy hiểm thế này xuất thế thì e rằng sẽ làm hại tới không ít người.  

“Vật này tôi phải có được, hai mươi triệu nhân dân tệ”, nghĩ vậy, Đinh Dũng lại tiếp tục nâng giá.  

“Hai mười lăm triệu tệ?”, Viên Thiếu Khang vẫn không cam tâm chịu thua.  

Những người còn lại thấy Viên Thiếu Khang nâng lên mức giá mới thì im bặt. Bọn họ vốn dĩ chỉ tò mò về khối ngọc tỉ này. Lúc này thấy đại thiếu gia nhà họ Viên không có ý định bỏ lỡ nó thì biết rằng mình chẳng còn cơ hội, bọn họ đương nhiên ý thức được việc đó và không dám lên tiếng nữa.  

Lúc này, sau khi ra giá xong, Viên Thiếu Khang nhìn sang Đinh Dũng với ánh mắt khiêu khích.  

Mặc dù hắn không thể đặt cả đống tiền vào khối ngọc tỉ này được nhưng với số tiền hai mươi triệu tệ thì cũng chẳng là gì với Viên Thiếu Khang cả.  

“Luồng khí tức trên khối ngọc tỉ này có phần quen thuộc, phải giành lấy nó”, nghĩ vậy, Viên Thiếu Khang không để Đinh Dũng lên tiếng mà chỉ vào khối ngọc tỉ rồi nói tiếp: “Cho dù anh ra giá gì thì tôi cũng sẽ trả cao hơn. Tôi phải lấy bằng được khối ngọc tỉ này”.  

“Ồ, xem ra Viên thiếu gia thật sự lắm tài nhiều của”, Đinh Dũng tỏ vẻ ngạc nhiên, nhếch miệng: “Tôi ra giá hai trăm triệu nhân dân tệ, Viên thiếu gia vẫn còn muốn ra giá cao hơn, phải không”.  

Đinh Dũng dứt lời, những người phái dưới lập tức xôn xao thảo luận. Vừa rồi Viên Thiếu Khang cũng đã nói vậy rồi, giờ Đinh Dũng lại ra giá hai trăm triệu nhân dân tệ, nếu Viên Thiếu Khang không ra giá cao hơn thì há chẳng phải mất đi khối ngọc tỉ này sao? Và đó chẳng khác gì hắn đang tự vả vào mặt mình.  

Thế nhưng nếu trả thêm thì lại phải bỏ ra hơn hai trăm triệu nhân dân tệ mua một món đồ không quá mười triệu nhân dân tệ, và đồng nghĩa với việc hắn mắc bẫy Đinh Dũng gài.  

“Tôi thấy Viên thiếu gia bỏ qua món này đi thôi”, gã đàn ông béo mập lúc nãy lắc đầu lên tiếng.  

Kể cả là nhà họ Viên lắm tiền thật thì Viên Thiếu Khang cũng không thể hào phóng bỏ ra hai trăm triệu nhân dân tệ đi mua một khối ngọc tỉ không biết dùng vào đâu thế này được.  

Nhưng cũng có người phản bác lại, chắp tay nói với Viên Thiếu Khang: “Tôi thấy Viên thiếu gia giàu có, vả lại thật sự thích khối ngọc tỉ này, tôi thấy cậu ấy nhất định sẽ trả thêm tiền để có được nó”.  

Viên Thiếu Khang là đương sự lúc này lại đang nhìn Đinh Dũng bằng con mắt muốn ăn tươi nuốt sống.  

“Anh ta cố ý hét giá thôi. Anh có trả nổi hai trăm triệu tệ không?”, Viên Thiếu Khang bật cười chuyển chủ đề sang Đinh Dũng.  

Hắn thích khối ngọc tỉ là sự thật nhưng hắn tới đây còn có mục đích khác, khối ngọc tỉ này chỉ là hắn phát hiện ngẫu nhiên, hắn đương nhiên sẽ không lãng phí tiền bỏ ra khoản tiền lớn như vậy để mua một thứ vớ vẩn mà bản thân cảm thấy có phần quen thuộc.  

“Cậu vui lòng đừng ra giá linh tinh. Nếu như…”, nghe Viên Thiếu Khang nói vậy, lão Phùng cau mày nghiêm túc nói.  

Đinh Dũng nghe vậy chỉ nhướng mày nhìn ông ta đáp lời: “Ông thấy tôi giống như đang đùa sao?”  

“Đây…”, lão Phùng sững người.  

“Tôi ra giá hai trăm triệu nhân dân tệ cho khối ngọc tỉ này”, Đinh Dũng khoát tay không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của những người khác. Anh nhìn sang Viên Thiếu Khang, nói: “Cậu có trả thêm không? Không trả thì nó thuộc về tôi”.  

Lúc này người ta bắt đầu xôn xao về Đinh Dũng. Người này quả thật hào phóng, vả lại vấn đề là Viên Thiếu Khang còn đang ở đây, không phải vừa rồi Viên Thiếu Khang nói Đinh Dũng ra giá bao nhiêu thì hắn ta cũng sẽ trả giá cao hơn sao?  

“Tôi thấy Viên đại thiếu gia chẳng qua cũng chỉ đến vậy mà thôi”, Trương Bồi Sơn đột nhiên lên tiếng. “Mua không nổi thì cứ nói, có ai ép đâu”.  

Viên Thiếu Khang ngồi trên sofa, ánh mắt lạnh lùng. Hắn ta không để ý đến Trương Bồi Sơn mà nhìn chằm chằm vào Đinh Dũng, hồi lâu mới bật cười, nói: “Tôi rút lui”.  

Viên Thiếu Khang dứt lời, mặt hồ như bị ném đạn mà dậy sóng bừng bừng vậy. Đám đông bàn tán xôn xao rôm rả.  

Vừa rồi còn lên giọng nói trả giá cao hơn Đinh Dũng thế mà mới chỉ nửa phút đồng hồ đã chẳng khác gì tự vả vào mặt mình. Viên Thiếu Khang trở thành chủ đề bàn tán của tất cả mọi người xung quanh.  

“Thưa cậu, cậu xem…”, lão Phùng nhìn Đinh Dũng hỏi.  

Đinh Dũng ngồi hàng ghế đầu, lại dám nói ra hai trăm triệu nhân dân tệ, đương nhiên không phải là nhân vật dễ đụng vào. Ông ta phải xin ý kiến của Đinh Dũng vì dù sao ông ta cũng có thể nhận ra Đinh Dũng và Viên Thiếu Khang có thù hận.  

“Không sai, ông tiếp tục chào giá, cứ theo mức hai trăm triệu nhân dân tệ của tôi mà chào”, Đinh Dũng mặt không hề thay đổi nhưng trong lòng lại có phần phân vân.  

Tiền đối với anh không phải là vấn đề, chẳng qua cũng chỉ là những con số, nhưng phản ứng của Viên Thiếu Khang lại khiến anh bất ngờ.