“Ôi chao, tổng giám đốc Trịnh, cuối cùng ông cũng đến rồi!” Thấy buổi đấu giá sắp bắt đầu, bên ngoài lại một lần nữa náo động.
Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi hoa màu vàng, tướng mạo trông chẳng tử tế gì cho cam, ông ta đeo một cặp kính mờ màu vàng, trên đỉnh đầu chỉ còn hai sợi tóc.
“Nghe nói cậu có thứ đồ hay ho muốn đấu giá nên tôi mới tranh thủ thời gian tới xem thế nào.” Tổng giám đốc Trịnh xua tay cực kỳ kiêu ngạo, đi theo trợ lý tới hàng ghế đầu tiên, chỉ vào Trương Bồi Sơn ở bên đang định lên tiếng thì bỗng thấy Nguỵ Kiến Quốc và Lý Hải Dân bên cạnh, sắc mặt ông ta thoáng cứng đờ.
Nguỵ Kiến Quốc nhíu mày nhìn về phía tổng giám đốc Trịnh, mặc dù không lên tiếng nhưng vẻ mặt ông ta như muốn hỏi “Ông muốn kàm gì?”
“Anh Nguỵ và anh Lý cũng ở đây à, ha ha ha, tôi ngồi bên này.” Tổng giám đốc Trịnh vội vàng cụp ngón tay lại, mỉm cười chỉ vào ghế trống bên cạnh rồi ngồi xuống sofa.
Mà lúc này cũng đã tới giờ bắt đầu buổi đấu giá.
Địa điểm tổ chức buổi đấu giá lần này tuy không lớn như trang viên Thanh Long, nhưng ưu điểm là có thể nhìn rõ vật đấu giá chứ không cần phải rướn cổ lên cũng không thấy như lần trước.
“Xin chào tất cả mọi người, tôi là người dẫn chương trình của buổi đấu giá hôm nay, mọi người hãy gọi tôi là lão Phùng.” Người dẫn chương trình đã có tuổi, ước chừng khoảng ngoài năm mươi, tóc đã điểm bạc.
“Lão Phùng, không ngờ hôm nay ông cũng xuống núi rồi.”
“Này, không phải vì thiếu tiền nên ông mới xuống núi đó chứ lão Phùng?”
Thấy lão Phùng trên sân khấu, nhiều người dưới khán đài bắt đầu nói đùa.
Lão Phùng là người dẫn chương trình bán đấu giá kỳ cựu, ông đã làm nghề dẫn chương trình này cả đời, ông không chỉ nắm rõ độ thật giả của vật đấu giá mà những vật đấu giá qua tay ông chưa bao giờ có hàng giả.
“Hahaha, cảm ơn sự ưu ái của mọi người, lần này một người bạn già của tôi mời tôi xuất sơn, mọi người cũng đều biết danh tiếng của lão Phùng tôi rồi đấy, lần này để tránh cho có người nghi ngờ tính xác thực của vật đấu giá nên tôi đã đích thân ra mặt.” Nói đến đây, lão Phùng cố ý ra vẻ thần bí: “Còn người bạn già đó là ai thì tôi tạm thời giữ bí mật.”
“Tôi tuyên bố, buổi đấu giá hôm nay chính thức bắt đầu!”
Lời lão Phùng vừa dứt, một người phụ nữ mặc sườn xám bưng một khay gỗ xoan đào đến, cô ấy cẩn thận đặt khay gỗ lên sân khấu rồi lùi lại.
Ánh mắt tất cả mọi người đều bị vật phẩm đầu tiên thu hút, vật đấu giá có thể khiến lão Phùng ra mặt thì chắc chắn sẽ không tầm thường, cũng chỉ có vật quý giá thật sự mới có thể khiến ông ấy phải suy nghĩ.
Điều này không phải không có căn cứ, khi lão Phùng từ chối mức giá thuê trên trời mười triệu thì đã nổi tiếng, cũng khẳng định danh tiếng không đấu giá hàng giả của ông.
“Vật phẩm đấu giá đầu tiên tuy không phải thứ tốt nhất trong buổi đầu giá này, nhưng nó lại là thứ tôi rất thích, mong mọi người có thể tích cực đấu giá.” Lão Phùng mỉm cười, thả câu mọi người trước rồi nhìn vào ánh mắt mong đợi của họ: “Giá khởi điểm của vật phẩm này là mười triệu, mỗi lần tăng không được dưới một triệu.”
Dứt lời, lão Phùng mở chiếc khăn trên khay gỗ ra cho mọi người thấy vật phẩm đấu giá đầu tiên. Một khối ngọc tỷ màu xanh sẫm, không biết làm từ chất liệu gì, rất nhiều người đã bị nó thu hút, chỉ nhìn một lần là sẽ bị hút sâu vào trong.
Hiển nhiên lão Phùng biết chuyện này, trên môi ông ta nở nụ cười kỳ quái, không nhìn ngọc tỷ một lần đã nói: “Tôi cũng không biết khối ngọc tỷ này được làm bằng vật liệu gì, nhưng chất liệu của nó cực kỳ cứng, qua kiểm tra thì tôi chắc chắn không phải là chất liệu nhân tạo, cũng có nghĩa chất liệu của khối ngọc tỷ này là từ tự nhiên, trong suốt và cứng hơn ngọc thạch, hơn nữa còn được chạm khắc tinh xảo, chỉ là không biết được vị đại sư nào điêu khắc nên mới có mức giá khởi điểm thấp nhất là mười triệu.”
Lời lão Phùng vừa dứt, ánh mắt mọi người đều bị thu hút vào khối ngọc tỷ, chỉ có Đinh Dũng cau mày nhìn nó, đúng lúc này anh đột nhiên quay đầu lại, trông thấy Viên Thiếu Khang đang nheo mắt nhìn ngọc tỷ chăm chú.
“Tên này…” Đinh Dũng nhíu mày, người khác nhìn vào khối ngọc tỷ sẽ bị hấp dẫn ngay lập tức, ngay cả anh cũng cảm nhận được sức hấp dẫn đó, nếu không phải linh hồn của anh đủ mạnh thì có lẽ chính anh cũng sẽ trúng chiêu, nhưng sao Viên Thiếu Khang lại không bị ảnh hưởng?”
Ngay sau đó Đinh Dũng đã gạt bỏ suy nghĩ này, chắc không phải tên này không bị ảnh hưởng mà cũng như anh, nhanh chóng thoát khỏi sức hút của khối ngọc tỷ.
Cùng lúc đó, dường như Viên Thiếu Khang cũng nhận ra ánh mắt của Đinh Dũng, hắn quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt hai người giao nhau.
Lúc này trong mắt Viên Thiếu Khang lộ rõ vẻ tham lam, hoàn toàn khác với Viên Thiếu Khang mà Đinh Dũng biết, điều này khiến lòng Đinh Dũng chấn động, nhưng anh còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì Tống Long bên cạnh bỗng giật mình, khôi phục lại trạng thái.
Trán hắn ứa mồ hôi lạnh, trong mắt là vẻ kinh ngạc, nghiến răng nghiến lợi, yếu ớt nói: “Thật đáng sợ, đây là thứ gì chứ? Sao con lại không tự chủ được mà nhìn nó?”
“Vừa nãy con cảm nhận được gì?” Đinh Dũng sững sờ giây lát rồi hỏi.
Vì khối ngọc tỷ này chỉ ảnh hưởng đến Đinh Dũng chưa đến nửa giây thì anh đã thoát ra được, vì vậy anh còn chưa kịp cảm nhận cái thứ đồ chơi này.
“Con, con cũng không biết, dường như nó có thể phóng đại nhược điểm của nhân tính, vừa nãy có một khoảnh khắc suýt nữa con đã không kiên trì được.” Lòng Tống Long chấn động, hắn không nói cho Đinh Dũng, thật ra trong đầu hắn vừa nãy suýt chút nữa đã xoá sổ cả nhà họ Kim, chỉ để leo lên chức gia trưởng nhà họ Kim.
May mắn thay hắn đã dừng cương trước bờ vực, khi hắn lao về phía sư phụ Kim Vô Đạo thì nhớ đến ân huệ của sư phụ, đang định rút kiếm tự sát thì đột nhiên tỉnh lại.
“Ta cũng không rõ, tóm lại cũng không phải thứ gì hay ho.” Đinh Dũng nhìn thấy phản ứng của những người xung quanh thì không khỏi nhíu mày.
Thứ này có yêu tà, nếu rơi vào tay người ngoài có thể sẽ gây ra một số hậu quả xấu.
Nghĩ đến đây, Đinh Dũng giơ bảng trong tay lên, lớn tiếng nói: “Tôi ra giá mười một triệu!”
Trong giọng nói của Đinh Dũng như có đại đạo chí lý nào đó, mặc dù giọng không lớn nhưng lại rõ ràng lọt vào tai mọi người. Theo tiếng nói của anh, những người đang bị ngọc tỷ ảnh hưởng cũng lần lượt tỉnh lại.
“Vừa nãy mình làm sao thế?” Kim Tư Kỳ cau mày, cúi đầu lẩm bẩm một mình.
“Hình như vừa nãy mình bị ngủ quên mất à.” Nguỵ Kiến Quốc cũng chau mày, nói một cách kỳ lạ.
“Được, vị khách này đã ra giá mười một triệu!” Lão Phùng ở trên sân khấu nhìn Đinh Dũng bằng ánh mắt kỳ quái, nhưng vẫn nói.
Nghe thấy Đinh Dũng ra giá, Viên Thiếu Khang hung dữ nhìn anh, trong mắt là sự giận dữ, một hồi lâu sau hắn mới hét lên: “Tôi ra giá mười lăm triệu!”
Những người đang hoảng sợ vì bị ngọc tỷ thu hút lúc trước, sau khi nghe Đinh Dũng và Viên Thiếu Khang ra giá cũng bắt đầu rục rịch ngẩng đầu dậy.