Chàng Rể Trường Sinh

Chương 149




Thực ra Đinh Dũng cũng không quan tâm tới thế lực trong thế giới ngầm ở thành phố Kim Châu do ai đang cai quản. Anh cũng không có hứng thú vì một nửa giang sơn mà phải giậm chân tại chỗ. Chỉ cần thực lực của anh đủ lớn mạnh thì có gì mà phải sợ một nhà họ Trương cỏn con?  

“Thật sao?”, Trương Bồi Sơn mừng quýnh. Lúc này hắn mới cảm thấy mình thất lễ nên vội chắp tay: “Anh Đinh, Trương Bồi Sơn tôi nhất định sẽ không làm anh phải thất vọng”.  

Lúc này, ở phía xa đột nhiên vang lên những âm thanh hỗn loạn kéo theo sự chú ý của Đinh Dũng và Trương Bồi Sơn.  

“Mẹ kiếp, con đĩ con, dám từ chối yêu cầu của đại ca tao, mày muốn chết rồi phải không?”, hai cô gái cứ thế dụi chân vào nhau, chạy khỏi sân khấu toàn người là người. Bọn họ chưa chạy nổi hai bước thì đã bị một người đàn ông vạm vỡ lôi tay lại.  

Hai cô gái mặt mày đỏ bừng lên, đôi mắt có đôi chút mơ màng. Mặc dù ánh đèn bên trong quán bar rất mờ ảo nhưng phần linh hồn của Đinh Dũng lại rất mạnh nên đương nhiên phát hiện ra sự khác thường của cả hai cô gái này.  

“Là cô ta?”, Đinh Dũng cau mày hạ giọng lẩm bẩm.  



Trương Bồi Sơn thấy Đinh Dũng thay đổi nét mặt thì vội hỏi: “Sao thế ạ? Anh Đinh muốn tới xem sao?”  

“Thấy hai cô gái kia không?”, Đinh Dũng chỉ vào hai cô gái bị gã đàn ông vạm vỡ kéo lùi lại, điềm tĩnh nói: “Không phải cậu muốn hiện thực hóa sự nghiệp bá chủ của mình sao? Cứu cô ta lại đây thì sẽ có ích với cậu đấy”.  

“Vâng”, Trương Bồi Sơn nheo mắt nhìn cô gái kia. Mặc dù hắn không biết vì sao Đinh Dũng lại nói vậy, nhưng đã là lời mà Đinh Dũng nói ra thì chắc chắn là có dụng ý gì đó. Nghĩ rồi, Trương Bồi Sơn cầm cái ly trên bàn đi khỏi.  

Lúc này, trên sân khấu có hai người đàn ông xông lên. Một người trong đó rất gầy, để ria mép, còn người đàn ông còn lại để râu quai nón, mặt mày cả ụ thịt.  



“A! Cứu với”, hai cô gái kia vùng vẫy kêu cứu nhưng những người bên trong quán bar như thể quen biết với hai gã đàn ông kia, chẳng ai dám ra tay cứu giúp.  

“Gọi đi, tao lại muốn xem xem trong quán bar này ngày hôm nay ai dám đụng đến việc của tao”, gã đàn ông bật cười gian giảo, gã ta vác một trong hai cô gái lên.  

Hai người đàn ông đi tới sau thì mặt mày tỏ vẻ hào hứng hẳn. Sau khi khiêng một trong hai cô gái kia lên, cả ba gã đàn ông liền đưa hai cô gái ra khỏi quán bar, còn hai cô gái kia thì ánh mắt ngày càng mơ hồ, càng lúc, khả năng vùng vẫy càng yếu đi.  

Đinh Dũng ngồi trên sofa nhìn về phía Trương Bồi Sơn. Anh muốn xem xem công tử nhà họ Trương rốt cục thế nào.  

“Bỏ cô ấy ra”, thấy hai cô gái bị đưa đi, Trương Bồi Sơn đột nhiên hét lớn, hắn vung ly rượu trong tay về phía gã đàn ông vạm vỡ kia.  

Nghe giọng Trương Bồi Sơn nói vậy, ba tên kia lập tức dừng chân, gã đàn ông đi đầu nhìn Trương Bồi Sơn, cười giữ dằn: “Thằng kia, mẹ kiếp, mày dám đánh ông mày à? Có phải mày chán sống rồi không?”  

“Bỏ cô ấy ra”, Trương Bồi Sơn vơ luôn chai rượu trên bàn bên cạnh chỉ thẳng vào gã đàn ông mà nạt.  

Vừa rồi hắn nghe Đinh Dũng nói vậy nên thứ nhất, hắn muốn nhanh chóng chứng minh bản thân. Thứ hai, hắn tin Đinh Dũng rằng cứu được cô gái này thì sẽ có lợi cho mình. Lúc này thấy ba gã đàn ông như ba con rắn độc đi đến, Trương Bồi Sơn đột nhiên cảm thấy sợ hãi.  

“Mày là cái thá gì mà dám ra lệnh cho tao?”, gã đàn ông kia hắng giọng đặt cô gái kia xuống, giao cho đồng bọn, sau đó xông về phía Trương Bồi Sơn.  

Khi gần tới phía Trương Bồi Sơn, gã ta đột nhiên giơ chân đạp, miệng còn lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, ở cái bar Khuynh Thành này không ai dám quản việc của Viên Đại Vĩ tao đâu”.  

Bịch! Trương Bồi Sơn không kịp né cú đạp này. Hắn đau đớn lảo đảo lùi ra sau vài bước, ngã vào một cái bàn gần đó rồi mới vật ra đất.  

“Thằng kia, mày không nghe ngóng xem tao là ai mà còn muốn giở trò anh hùng cứu mỹ nhân à?”, thấy Trương Bồi Sơn bị mình đạp đến mức không vực dậy nổi, Viên Đại Vĩ mới bật cười bước thật nhanh tới nhấc Trương Bồi Sơn lên.  

Không ít người thấy Viên Đại Vĩ thì đều lần lượt né thật xa. Rõ ràng  Viên Đại Vĩ rất có uy danh ở bar Khuynh Thành này, nếu không thì cũng không đến mức tới bây giờ vẫn không ai dám ra tay quản việc này. Đến cả bảo vệ và nhân viên phục vụ cũng không dám ho he bất cứ lời nào.  

Đinh Dũng thấy vậy thì nheo mắt nhìn. Anh chậm rãi đứng dậy đi về phía Trương Bồi Sơn.  

Nói thực lòng thì màn thể hiện vừa rồi của Trương Bồi Sơn khiến anh thấy thất vọng. Nếu vừa rồi đổi lại là anh thì anh tuyệt đối sẽ không lớn lối trước như vậy mà cứ thế cầm luôn chai rượu nện thẳng vào một tên. Như vậy thì cơ hội thắng mới nhiều hơn một chút.  

“Đi chết đi”, đúng lúc này Trương Bồi Sơn mới hét lớn.  

Trương Bồi Sơn không hổ là con trai Trương Thiệu Thích. Tục ngữ có câu hổ phụ sinh hổ tử. Đương lúc nguy cấp, Trương Bồi Sơn đột nhiên dùng hết sức mình vơ lấy một chai bia rồi nện về phía đầu của  Viên Đại Vĩ.  

Choang! Chai bia vỡ vụn, vô số mảnh thuỷ tinh bay ra ngoài.  Viên Đại Vĩ hét lên thất thanh, lập tức bỏ Trương Bồi Sơn ra và lấy tay che đầu.  

“Mẹ kiếp, tóm nó lại cho tao”, hai tên còn lại thấy Trương Bồi Sơn đột nhiên đánh lão đại của mình bị thương thì nhanh chóng lấy ngay chai bia xông về phía Trương Bồi Sơn.  

Lúc này bên trong quán bar vô cùng hỗn loạn. Xung quanh vang lên tiếng hét thất thanh, không ít người vừa hét vừa chạy ra ngoài.  

“Đến đi”, Trương Bồi Sơn thấy hai tên kia lao tới nên hắn biết rằng giờ có chạy cũng không kịp nữa. Hắn cũng không biết vì sao mình lại có thêm ý chí. “Ông đây là Trương Bồi Sơn, chúng mày cứ đến đây đi. Đến bao nhiêu ông mày giết bấy nhiều”.  

Dứt lời, Trương Bồi Sơn vung nửa chai bia còn lại trong tay đâm về phía gã đàn ông để râu quai nón.  

“Dám đánh đại ca tao à. Ông mày g iết chết mày”, hai tên kia mặt mày hằn học. Gã đang ông để râu quai nón thấy thế thì né đi một lát còn gã gầy còm lại tung đòn đạp trúng thắt lưng Trương Bồi Sơn khiến hắn ta ngã vật ra đất.  

Ngay sau đó, gã đàn ông gầy còm mới cầm chai bia lên nện về phía Trương Bồi Sơn.  

Thấy chai bia sắp đập vào đầu mình, Trương Bồi Sơn lấy tay che đầu, nhắm mắt hét lên: “Anh Đinh, cứu tôi với”.  

Hắn dứt lời liền cảm thấy phía trước mình có một cơn gió thoảng qua. Sự đau đớn trong tưởng tượng không hề ập đến. Trương Bồi Sơn mở tròn mắt, trước mặt hắn đã có thêm một người đứng đó.  

“Nếu như tôi là cậu thì tôi sẽ không ra tay với hắn ta như vậy đâu”, Đinh Dũng cầm cái chai trong tay. Mặc kệ cho gã đàn ông gầy còm dùng sức thế nào cũng không thể kéo nổi tay Đinh Dũng.  

“Mày có ý gì?”, gã ta nhìn Đinh Dũng chằm chằm.  

Đúng lúc này, cảm nhận được bên hông có người nhao tới, Đinh Dũng không buồn nhìn, cứ thế tung ra một đạp khiến gã đàn ông để râu quai nón định đánh lén cứ thế ngã cắm đầu xuống đất.  

“Hắn là đại thiếu gia nhà họ Trương. Các người dám đụng đến hắn thì chẳng khác gì tìm chỗ chết”, Đinh Dũng nói thản nhiên, trong giọng nói không hề mang theo bất cứ cảm xúc gì.  

“Nhà họ Trương chó chết. Đây là địa bàn của Hội Hắc Mã. Chỗ này chưa đến lượt nhà họ Trương chõ mõm vào đâu”, thế nhưng điều khiến Đinh Dũng phải bất ngờ đó chính là mấy tên này không hề sợ nhà họ Trương.