Chàng Rể Trường Sinh

Chương 148




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước đây Đinh Dũng từng dặn Kim Vô Đạo khi lấy đồ ở phủ của mình thì giúp mình lấy Linh Căn, tiện thể bán một phần tài sản của anh để gửi vào tài khoản cho anh.  

Hiện giờ Đinh Dũng với sự hỗ trợ của Thánh Tâm Quyết nên đã đạt tới tầng Đỉnh Phong tầm trung cho nên nếu giao đấu với kẻ mạnh, kể cả là Võ Học Tông Sư thì bọn họ cũng chưa chắc là đối thủ của anh, cho nên, hiện giờ Đinh Dũng có thể được coi là có chút thực lực.  

Đã đến lúc lấy ra một phần tài sản dùng để phô trương thanh thế. Đinh Dũng sống hơn năm nghìn năm nay, cho nên anh biết rằng thế lực mới là chân lý. Nếu không có thế lực mà chỉ dựa vào sức của một mình mình, cho dù bản thân có mạnh tới mức là thiên hạ vô địch thì không thể nào xử lý hết được tất cả mọi việc, rồi cũng sẽ có lúc thất bại.  

Đây cũng chính là nguyên nhân mà Đinh Dũng tha cho Trương Bồi Sơn. Anh muốn thông qua Trương Bồi Sơn để kiểm soát các thế lực ở thành phố Kim Châu, như vậy không chỉ có thể loại bỏ được Hội Hắc Mã mà quan trọng hơn cả là, nơi này là nhà của Hàn Phương Nhiên. Anh nhất định phải giúp cô bảo vệ gia đình mình.  

Quán bar Khuynh Thành nằm ở vị trí trung tâm của thành phố Kim Châu. Mặc dù nơi này ở dưới tầng hầm, nhưng kinh doanh buôn bán lại rất đắt khách, và lại những người đến đây đều là nhân vật có máu mặt.  

Vừa bước chân vào bên trong quán bar liền nghe thấy tiếng nhạc xập xình. Trương Bồi Sơn vì đã quen đường nên nhanh chóng dẫn Đinh Dũng vào trong. Sau khi bọn họ vào trong quán bar, một nhân viên phục vụ đã nhanh nhẹn đi theo.  

“Trương thiếu gia, anh cần gì không ạ?”, khi tới gần, nhân viên này mới nhận ra Trương Bồi Sơn nên giật mình, vội hỏi bằng giọng hết sức cung kính.  

Trương Bồi Sơn nhướng mày, suy nghĩ một hồi, nói: “Cho tôi một chai La Romanee Conti 90”.  

“Vâng, xin anh vui lòng đợi một lát”, vừa nghe Trương Bồi Sơn nói vậy, nhân viên phục vụ lập tức lấy có tinh thần hơn hẳn. Nên biết rằng chai rượu này đã 90 năm rồi, là báu vật trong bar bọn họ. Một chai có giá lên tới hai mươi ba nghìn tệ. Bán được một chai còn kiếm được hơn cả tháng lương của bọn họ nhiều.  

Chẳng mấy chốc mà nhân viên phục vụ đã mang chai La Romanee Conti tới.  

“Ồ, Trương thiếu gia lại tới rồi”, không biết từ lúc nào, một cô gái nóng bỏng đi tới chào hỏi với Trương Bồi Sơn.  

Xem ra danh tiếng của Trương Bồi Sơn ở đây không đến nỗi nào. Dù gì cũng là thiếu gia công tử của nhà họ Trương, chỉ cần là người có máu mặt thì ai lại không nể mặt chứ.  

Đinh Dũng nhấp miệng, cau mày hỏi: “Chai rượu này bao nhiêu tiền”.  

“Chai La Romanee Conti này chính là bảo vật chỗ chúng tôi. Nó có giá hai mươi ba nghìn tệ”, Trương Bồi Sơn còn chưa lên tiếng thì nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa đã nhiệt tình giải thích.  

Đinh Dũng liếc người này một cái rồi gật đầu, nói: “Vị cũng không tồi”.  

“Ha ha ha, chỉ cần anh Đinh thích là được”, Trương Bồi Sơn bật cười, rút ra một sấp tiền đưa cho nhân viên phục vụ, nói: “Cậu cứ làm việc khác đi, tôi và anh Đinh có chuyện cần nói”.  

Người nhân viên phục vụ kia tỏ vẻ hưng phấn thấy rõ. Cậu ta vội cúi người, chào rồi đi.   

Sau khi thấy nhân viên phục vụ rời đi, Trương Bồi Sơn mới cụng ly với Đinh Dũng: “Anh Đinh, anh có muốn làm một vụ lớn không?”  

“Ừm? Cậu nói xem làm thế nào”, Đinh Dũng có vẻ hơi bất ngờ. Anh ngây ra một lát rồi mới hỏi lại.  

Trương Bồi Sơn hít vào một hơi thật sâu, mặt mày nghiêm tục, chỉ vào quán bar Khuynh Thành, nói: “Lấy quán bar Khuynh Thành làm trung tâm, trong phạm vi năm mươi dặm, chỉ cần là nơi có phần béo bở thì đều có bàn tay của Hội Hắc Mã”.  

“Nhà họ Trương tới đây vốn là vì muốn thống nhất các thế  lực trong thế giới ngầm ở thành phố Kim Châu, nhưng mấy năm nay bố tôi vẫn chưa thể hoàn thành tâm nguyện ban đầu vì mặc dù các thế lực trong thế giới ngầm phức tạp nhưng về cơ bản đều nằm trong sự kiểm soát của Hội Hắc Mã. Anh có muốn trừ khử Hội Hắc Mã, thống nhất các thế lực ở thành phố Kim Châu không?”, Trương Bồi Sơn như lấy hết dũng khí để hỏi câu này.  

“Thú vị đấy. Khẩu vị của nhà họ Trương các cậu cũng mặn đấy”, Đinh Dũng không ngờ Trương Bồi Sơn lại nói giống với những gì mà trước đó anh từng nghĩ, có điều ngoài mặt thì Đinh Dũng lại không hề thể hiện ra có gì khác thường, nói tiếp: “Có chắc chắn có thể hạ được Hội Hắc Mã không?”  

“Cái này…Hi hi, nếu có thể dễ dàng vậy thì tôi lại đã không thương lượng với anh”, Trương Bồi Sơn cười ái ngại. Hắn ta gãi gãi đầu, nói tiếp: “Thế lực của Hội Hắc Mã rắc rối phức tạp, với thực lực hiện giờ của nhà họ Trương chúng tôi…thì vẫn chưa đủ”.  

“Cậu thương lượng với tôi cái gì?”, Đinh Dũng gật đầu. Nếu nhà họ Trương có thể dễ dàng gạ gục Hội Hắc Mã thì cũng sẽ không phải đợi đến bây giờ.  

“Mặc dù nhà họ Trương chúng tôi không mạnh đến mức dễ dàng hạ được Hội Hắc Mã nhưng nếu như anh Đinh có thể hợp tác với chúng tôi thì tôi nghĩ khả năng thắng của chúng ta cũng cao hơn một chút”, thực ra ban đầu Trương Bồi Sơn chỉ chăm chăm vào thực lực của Đinh Dũng nhưng hôm nay sự hào phóng của anh lại khiến hắn phải nghĩ lại. Đinh Dũng là người thế nào thì mới được người ta tặng siêu xe lên tới hàng trăm triệu nhân dân tệ chứ? Điều này có thể thấy rằng Đinh Dũng không đơn giản giống như những gì anh thể hiện.  

“Hợp tác?”, Đinh Dũng nheo mắt, toàn thân phân ra luồng khí tức mạnh mẽ khiến Trương Bồi Sơn không khỏi rùng mình.  

“Đúng vậy ạ”, không đợi đình Dũng hỏi lại lần nữa, Trương Bồi Sơn đã chủ động chắp tay với Đinh Dũng, nói: “Lúc cần thiết, xin anh trợ giúp chúng tôi”.  

“Tôi có thể nhận được lợi ích gì?”, Đinh Dũng cười hỏi.  

Nhưng câu này của anh lại khiến Trương Bồi Sơn cảm thấy bị làm khó. Không phải hắn không muốn cho Đinh Dũng lợi ích, mà vì mức độ lợi ích như thế nào thì hắn lại phân vân. Nếu đưa ít thì Đinh Dũng chắc chắn sẽ không vui, nhưng nếu như đưa nhiều thì hắn cũng rất khó nói chuyện với bố hắn.  

Quan trọng hơn cả là Trương Bồi Sơn không biết rốt cục bao nhiêu là nhiều và bao nhiêu là ít.  

“Nếu như cậu có thể thống nhất các thể lực trong thế giới ngầm ở thành phố Kim Châu thì tôi muốn một nửa giang sơn ở đây”, Đinh Dũng nheo mắt nhìn Trương Bồi Sơn.  

Cảm nhận được ánh mắt của anh, Trương Bồi Sơn chợt giật mình. Điều kiện của Đinh Dũng có hơi nhiều. Một nửa giang sơn có nghĩa là phải chia cho Đinh Dũng một nửa địa bàn.  

Trương Bồi Sơn rõ ràng đang phân vân. Hắn cau mày thật sâu. Một khi đã đưa ra quyết định thì rất có khả năng sẽ quyết định luôn cả tương lai của nhà họ Trương.  

Hồi lâu, Trương Bồi Sơn mới ngẩng đầu, bấm bụng nói: “Được. Chỉ cần trừ khử được Hội Hắc Mã và giành được thế lực ở thế giới ngầm thì nhà họ Trương tôi đồng ý chia cho anh một nửa giang sơn”.  

“Cậu nói có giữ lời không?”, Đinh Dũng đột nhiên hỏi lại.  

Câu này của anh khiến Trương Bồi Sơn sững sờ, nhưng hắn rất nhanh chóng đã phản ứng lại kịp: “Tôi chắc chắn có thể thuyết phục được bố mình. Người nhà họ Trương đã nói lời thì giữ lời”.  

Đinh Dũng nghe thế thì bật cười. Anh vỗ vai Trương Bồi Sơn, nâng ly uống cạn, nói: “Đùa cậu thôi, cần tôi lúc nào thì cứ nói”.