Bộ dạng của cô gái trẻ áo trắng vô cùng cuồng nhiệt, cô không quan tâm đến trận chiến giữa Diệp Thiên và Đảo Hoa Đào Chủ trên không trung nữa, mà chỉ chờ đợi câu trả lời của Huyền Tâm Tiên Tôn.
"Ha ha."
Huyền Tâm Tiên Tôn vuốt râu, cười nói: "Tôi vừa nghe mấy đạo hữu bàn luận rằng người này đúng là Diệp Bắc Minh, cũng chính là Sát Thần nổi danh lúc trước."
"Nghe nói hai mươi ngày trước cậu ta đã đến quần đảo Tiên Sơn, giúp nhà họ Hoàng chế tạo thần binh vô thượng cấp bốn và pháp bảo vô thượng cấp bốn. Đồng thời giúp nhà họ Hoàng hoán đổi địa linh khí. Ai ngờ nhà họ Hoàng thấy cậu ta có kỹ năng luyện khí thuật, nên đã dùng mọi cách để buộc cậu ta ở lại đó. Vậy nên cậu ta đã nghĩ ra kế, xui khiến một đám tiên tôn chém giết, cướp đoạt pháp bảo thần binh mà cậu ta đã chết tạo cho nhà họ Hoàng, sau đó lợi dụng lúc hỗn loạn để trốn thoát."
"Không ngờ sau khi chạy trốn, cậu ta lại chạy đến Đảo Hoa Đào và giết chết Long Hoàng mà Đảo Hoa Đào Chủ đã nuôi hàng trăm nghìn năm."
"Cũng tại số cậu ta xui xẻo. Đang lẩn trốn trên quần đảo Tiên Sơn thì lại đụng phải Đảo Minh Nguyệt Chủ, người đã từng giao đấu với cậu ta trên chiến trường cách đây một thời gian. Đảo Minh Nguyệt Chủ liếc mắt đã nhận ra cậu ta, lập tức ra tay tàn nhẫn, còn gọi không ít tiên tôn đến để đối phó với cậu ta. "
"Nhưng cậu ta cũng thật thông minh. Lấy thần binh vô thượng cấp năm để dụ dỗ rất nhiều tiên tôn tới giúp mình. Thực sự đã làm cho Đảo Minh Nguyệt Chủ rối loạn."
"Cậu ta lợi dụng lúc hỗn loạn để chạy đi mở cánh cổng pháp trận. Phải công nhận rằng cậu ta thật giỏi, chỉ trong một giờ đã thực sự giải được pháp trận ấy."
"Tuy vậy xui xẻo vẫn chưa hết. Chưa kịp trốn thoát thì Đảo Hoa Đào Chủ đã đến, nhất định đòi giết bằng được cậu ta. Một quyền của ông ta đánh bay cậu ta từ cửa Tây Nam đến tận Đảo Phượng Hoàng này. Thế mà cậu ta vẫn không bị thương, lại còn có thể cùng Đảo Hoa Đào Chủ chiến đấu tiếp. Quả là một người không hề tầm thường!"
Nói đến đây, Huyền Tâm Tiên Tôn dừng lại, vừa quan sát trận chiến vừa vuốt râu.
Cô gái áo trắng vô cùng say mê nghe câu chuyện, không khỏi buông lời cảm thán: "Thoạt nhìn trông anh ấy rất trẻ tuổi, nhưng với sức chiến đấu đáng kinh ngạc và sự quyết đoán như vậy, anh ấy thực sự là một kỳ tài trong Thủy Lam Tinh từ trước tới nay!"
"Thế nhưng anh ta tàn nhẫn vô tình lắm, chính anh ta khiến cả đế quốc Long Hoàng đấu đá lẫn nhau. Mọi nơi anh ta đi qua, trăm họ lầm than, bao người thiệt mạng, vô số sinh linh bị hủy hoại. Như vậy là ma quỷ chứ không phải người nữa. Chị, không nên khen ngợi anh ta như vậy đâu!" Cô gái áo vàng cau mày nói với cô gái áo trắng.
"Em đúng là đồ ngốc!"
Cô gái áo trắng gõ nhẹ vào trán cô gái áo vàng: "Từ xưa đến nay chiến trường nào mà không có người nằm xuống chứ? Em nên biết rằng kể từ những triều đại xưa kia cho tới vương triều Hiên Viên, trước khi Diệp Bắc Minh xuất thế, đã có hàng ngàn vạn người phải bỏ mạng trên chiến trường."
"Sau khi Diệp Bắc Minh xuất hiện, hành động của anh ấy đã làm rung chuyển các đế quốc. Quân đội của vương triều Hiên Viên mà anh ấy chỉ huy là bất khả chiến bại, khiến các đế quốc khác sợ đến mất mật. Đã nửa tháng kể từ ngày đình chiến, ở trong trạng thái giằng co này, không phải là có ít người vô tội phải chết hơn sao?"
“Cho nên, khi nhìn nhận sự việc, không thể chỉ nhìn bề nổi mà phải nhìn một cách toàn diện. Chị nghĩ anh ấy không phải là ác quỷ, mà là một vị cứu tinh, một vị cứu tinh vĩ đại khiến cho chiến tranh có thể kết thúc, để không có thêm nhiều người vô tội phải chết nữa.”
"Nếu anh ấy thực sự là ác quỷ như em nói, vậy tại sao anh ấy không sử dụng sát khí nghẹt thở của mình ở quần đảo Tiên Sơn và giết những người vô tội trên quần đảo Tiên Sơn?"
"Ừm..." Cô gái áo vàng không nói nên lời.
“Haha.” Tam trưởng lão đứng bên cạnh nghe hai cô gái nói chuyện thì bật cười, nói: “Nghê Hoàng Tiên Tử nói có lý lắm, phàm là chuyện gì cũng có hai mặt. Quả thực cậu ta đã giết hàng trăm người vô tội, nhưng lại cứu được ngàn vạn người vô tội khác, cho nên cậu ta cũng không phải là người có tội ác tày trời…”
“Ừm.” Nghê Hoàng Tiên Tử gật đầu lia lịa: “Tam trưởng lão, ông có thể đi giúp anh ấy một chút không?”
“Ôi!” Tam trưởng lão vội xua tay: “Tôi không thể giúp được. Long Hoàng của Đảo Hoa Đào Chủ đã bị giết, ông ta đã nổi giận đến mức điên loạn rồi, nếu như tôi đi thuyết phục ông ta dừng lại, không chừng ông ta còn đánh cả tôi nữa…"
“Vậy tôi sẽ tìm cha tôi đến giúp anh ấy.” Nghê Hoàng Tiên Tử đạp gió bay về phía một cung điện cao lớn nguy nga.
Cô nhanh chóng bước vào trong cung.
"Cha! Cha!"
Vừa vào tới đại sảnh cung điện, cô đã gọi ầm lên.
Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện trước mặt cô.
"Nghê Hoàng, cha đang tu luyện, tại sao con lại vào đây?" Một người đàn ông sắc mặt hồng hào, mặc áo choàng màu tím, mái tóc bạc phơ cười hỏi cô. Tuy tóc đã bạc trắng nhưng khuôn mặt của ông ta vẫn rất trẻ, chỉ khoảng trên dưới ba mươi tuổi.
Có điều, đây chỉ là nguyên thần của ông ta mà thôi.
“Cha ơi, Nghê Hoàng muốn cha giúp Nghê Hoàng cứu một người.” Nghê Hoàng Tiên Tử nói, nắm lấy cánh tay của người đàn ông mặc áo choàng màu tím.
“Ồ, con muốn cứu ai?” Người đàn ông áo tím cười hỏi: “Các trưởng lão không giúp con cứu được nên phải nhờ cha ra tay cứu sao?”
"Vâng, thưa cha."
Nghê Hoàng Tiên Tử gật đầu lia lịa, nói: "Tên anh ấy là Diệp Bắc Minh..."
Sau đó cô kể lại toàn bộ sự việc cho cha mình nghe.
Nghe vậy, Đảo Phượng Hoàng Chủ vội xua tay: "Nghê Hoàng, người này cha cũng không thể giúp con cứu được đâu. Đảo Hoa Đào Chủ là người cuồng ngạo lại cố chấp. Ông ta không phải là một đối thủ dễ khuất phục, huống hồ tu vi của ông ta cũng sánh ngang với cha. Cha không thể dùng tu vi để trấn áp ông ta được. "
"Hơn nữa, Diệp Bắc Minh này không phải là người tốt. Nếu cha ra tay với Đảo Hoa Đào Chủ để cứu cậu ta thì sẽ rất khó để thuyết phục được lòng người. Có thể còn khiến các tiên tôn phẫn nộ."
"Cho nên con cứ kệ bọn họ đi. Nghê Hoàng, con cứ coi như là đi xem cho vui thôi, được không? Ai thua ai thắng, ai sống ai chết, tất cả phụ thuộc vào số phận của bọn họ."
“Cha, cha giúp anh ấy một chút đi mà!” Nghê Hoàng nhõng nhẽo.
“Nghê Hoàng, cha thật sự không giúp được gì.” Đảo Phượng Hoàng Chủ bất lực.
"Cha! Cứ coi như Nghê Hoàng cầu xin cha mà, có được không?" Nghê Hoàng Tiên Tử không chịu từ bỏ.
"Con cầu xin cha cũng vô dụng, cha không giúp được!"
Lúc này, trên bầu trời của Đảo Phượng Hoàng.
Diệp Thiên vẫn tiếp tục chiến đấu với Đảo Hoa Đào Chủ. Mặc dù anh bị trấn áp rất hung hãn, nhưng nhờ vào pháp bảo hộ thể, Đảo Hoa Đào Chủ vẫn không thể khiến anh bị thương.
Đương nhiên, anh cũng không cho Đảo Hoa Đào Chủ cơ hội thi triển những tuyệt chiêu của ông ta, Đảo Hoa Đào Chủ chỉ có thể liên tục tấn công anh, nhưng dựa vào sự chống đỡ mạnh mẽ của Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm, Đảo Hoa Đào Chủ vẫn không thể đạt được mục đích của mình.
"Tên này thực lực không cao, nhưng phòng thủ quá lợi hại rồi. Mấy người mau tới giúp bổn tọa giữ cậu ta lại, để bổn tọa dùng đại chiêu giết chết cậu ta!"
Dù Đảo Hoa Đào Chủ đã nỗ lực rất nhiều nhưng cũng không thể phá vỡ hàng phòng ngự của Diệp Thiên, vì vậy ông ta chỉ có thể gọi người đến trợ giúp trong tuyệt vọng.
"Lên!"
Đảo Minh Nguyệt Chủ, lão tổ nhà họ Hoàng, và một số tiên tôn của Đảo Hoa Đào đang theo dõi trận chiến, lúc này nghe thấy tiếng gọi của Đảo Hoa Đào Chủ, bọn họ vội vàng lao về phía Diệp Thiên.
"Không hay rồi!"
Nhìn thấy năm sáu vị tiên tôn có tu vi cao bay tới giúp Đảo Hoa Đào Chủ, gương mặt của Diệp Thiên không khỏi biến sắc.
Một khi Diệp Thiên bị đám người kia giữ lại, Đảo Hoa Đào Chủ có cơ hội sử dụng đại chiêu, thì hậu quả sẽ vô cùng tai hại.
"Mau rút lui!"
Lúc này trong đầu Diệp Thiên chỉ có duy nhất ý nghĩ này, anh chém một kiếm, sau đó nhanh chóng xoay người lại định rút lui.
"Haha! Không chạy nổi đâu!"
Một tiếng cười điên cuồng vang lên sau lưng Diệp Thiên, ngay sau đó anh cảm thấy bả vai mình bị kẻ khác nắm lấy. Anh đột nhiên xoay người lại, nhanh đến mức khiến Đảo Minh Nguyệt Chủ mất đà, trượt tay khỏi người anh.
"Khốn kiếp!"
Diệp Thiên cắn răng, dùng kiếm chém vào Đảo Minh Nguyệt Chủ.
Thế nhưng chưa kịp chém được vào Đảo Minh Nguyệt Chủ thì lão tổ nhà họ Hoàng đã bay đến, túm lấy tay anh, chặn kiếm của anh lại.
“Ranh con, cậu dám gài bẫy tôi, tôi sẽ giúp Đảo Hoa Đào Chủ giết chết cậu!” Lão tổ nhà họ Hoàng cười gằn.
Diệp Thiên cố sức thoát ra nhưng không được. Hai tiên tôn khác lại tiếp tục túm lấy chân anh.
Tay chân đều bị giữ chặt, tu vi lại không bằng những người này, cho dù Diệp Thiên có thể phòng ngự tốt đến đâu thì cũng lực bất tòng tâm, không có cách nào thoát nổi.
"Mình thảm quá!"
Trong lòng Diệp Thiên gào thét.
Lúc này, Đảo Hoa Đào Chủ đã thi triển đại chiêu, ông ta cầm Khuynh Thiên Cự Kiếm trong tay, từ độ cao mấy trăm nghìn mét lao xuống, chém về phía Diệp Thiên.
"Không ổn rồi!"
Diệp Thiên thầm kinh hãi. Anh lập tức phóng thích canh khí, hợp nhất với phòng ngự pháp bảo, đồng thời giải phóng ra tứ tượng kết giới hộ thể.
Có thể nói lúc này Diệp Thiên đã phóng hết khả năng phòng ngự ra ngoài, chỉ để đỡ một đòn chí mạng này.
"Nhãi con! Cho dù phòng ngự của cậu có cao đến đâu thì một kiếm này của bổn tọa cũng có thể phá vỡ được hết, thậm chí còn có thể chém cậu thành hai khúc, mau đền mạng cho Long Hoàng của bổn tọa đi!"
Vừa dứt lời, Đảo Hoa Đào Chủ chém mạnh vào tầng phòng ngự trên đầu Diệp Thiên.
“Uỳnh!”
Đất trời chấn động, ảo ảnh vỡ tan, một lực va chạm mạnh mẽ đến đáng sợ khiến tất cả đám tiên tôn đều bị văng ra xa.
Một giây tiếp theo!
“Rắc! Rắc!”
Kiếm của Đảo Hoa Đào Chủ vỡ tan thành nhiều mảnh.
Cùng lúc đó, có những mảnh vỡ dày đặc từ trên người của Diệp Thiên cũng rơi xuống, tứ tượng kết giới cũng theo đó tiêu tan, cùng với Diệp Thiên rơi thẳng xuống dưới.
“Ầm!”
Toàn bộ Đảo Phượng Hoàng chấn động.
“Hự!”
Diệp Thiên che ngực phun ra một ngụm máu.
"Cũng may là chỉ bị vỡ một lớp pháp bảo phòng ngự. Nếu như hai lớp kia cũng vỡ, với chấn động mạnh như vậy có thể làm tan nát toàn bộ nội tạng của mình, nhất định chết chắc rồi!"
Trong lòng Diệp Thiên cảm thấy vô cùng may mắn.
"Diệp Bắc Minh! Anh không sao chứ?"
Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên.