Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 978: Cô gái áo trắng






Không bao lâu sau, Đảo Hoa Đào Chủ đã tới vùng biển phía tây, ánh mắt của ông ta quét qua đám người đang giao tranh dữ dội, nhìn thấy một vị tiên tôn trong phái Tông Môn của mình, ông ta lập tức hét lên: "Hồng Huy, là ai đã giết Long Hoàng của bổn tọa?"

Những lời này vừa nói ra, cuộc chiến khốc liệt liền dừng lại trong nháy mắt.

"Đảo chủ! Cuối cùng ngài đến rồi!"

Tám vị tiên tôn vô cùng mừng rỡ, vội vàng chạy tới.

“Mau nói cho bổn tọa biết, trong đám người kia, là ai đã giết Long Hoàng!” Đảo Hoa Đào Chủ chĩa thần binh cấp bốn vào đám tiên tôn, giận dữ hỏi.

Đám tiên tôn vô cùng hoảng sợ, bọn họ hít một hơi lạnh, đây chính là thần binh vô thượng cấp bốn. Hơn nữa, tu vi của Đảo Đào Hoa Chủ đã đạt tới cảnh giới Thái Hư, có thể không đáng sợ hay sao?

“Đảo chủ, không phải là do bọn họ làm, là một người tên Diệp Bắc Minh đã làm điều đó.” Hồng Huy tiên tôn vội nói.

“Diệp Bắc Minh?” Đảo Đào Hoa Chủ cau mày, sau đó lắc lắc đầu: “Là ai? Sao bổn tọa chưa từng nghe nói qua?”

Cũng không thể trách ông ta thiếu hiểu biết được, tiên tôn đều khá giống nhau, thường chỉ thích tĩnh tu, nếu không có vấn đề gì thì bọn họ sẽ không thích ra bên ngoài. Vì vậy ông ta không biết về những tin đồn ở ngoài cũng là điều dễ hiểu.

“Đảo Hoa Đào Chủ, chính là người đã chế tạo ra thần binh trên tay ngài!” Một vị tiên tôn khác đi tới nói.

Vừa rồi lúc đám tiên tôn tranh cướp thần binh, anh ta tự biết lượng sức mình nên không lao vào cuộc tranh giành đó. Sau đó lại thấy ở đây có cuộc giao tranh ác liệt nên anh ta bèn ở đây xem. Anh ta cảm thấy rất tức giận với sự xâm phạm của Diệp Thiên, vì vậy anh ta đã gia nhập phe cánh của Đảo Minh Nguyệt Chủ.

"Cái gì?"

Đảo Hoa Đào Chủ kinh ngạc: "Chính tên đó đã giết Long Hoàng của bổn tọa sao?"

“Đúng vậy, Đảo chủ.” Hồng Huy Tiên Tôn nói: “Chúng tôi đã đuổi theo cậu ta đến đây, nhưng cậu ta đã dùng thần binh vô thượng cấp năm để làm mồi nhử, kết quả là thu hút rất nhiều tiên tôn đến giúp cậu ta đối phó với chúng tôi. Bởi vì người đến giúp cậu ta rất nhiều nên chúng tôi không thể đánh bại bọn họ được, cũng không biết cậu ta đã chạy đi đâu rồi.”

"Có điều cậu ta nhất định đang ở trên quần đảo Tiên Sơn, bởi vì tôi đã cho người đóng tất cả các lối ra vào lại rồi, không cho cậu ta cơ hội trốn thoát."

Đảo Hoa Đào Chủ nghe thấy lời này, lập tức nổi giận: "Ai đã giúp đỡ tên đó?"

Ngay lập tức, Đảo Minh Nguyệt Chủ tức giận chỉ vào đám người đứng gần cạnh Đảo Hoa Đào Chủ, nói: "Đảo Hoa Đào Chủ, chính là đám người này đã giúp đỡ Diệp Bắc Minh!"

Đảo Hoa Đào Chủ chỉ muốn giết hết đám người này, nhưng bọn họ rất đông, hơn nữa có rất nhiều người đến từ các đảo lớn, mặc dù có thần binh cấp bốn trong tay, không sợ không đánh lại đám người đó, nhưng ông ta vẫn có chút kiêng dè.

Nói cho cùng thì kiến cũng có thể giết chết voi, ông ta không sợ một hai tên Thiên Hư Đại Thành nhập môn, nhưng năm sáu tên như vậy thì quả là ông ta đánh không lại.

"Chuyện lúc trước bổn tọa sẽ cho qua, bây giờ bổn tọa muốn đi tìm tên kia để chém đầu cậu ta, bắt cậu ta chôn cùng Long Hoàng. Bổn tọa không hy vọng sẽ nhìn thấy ai giúp đỡ cậu ta nữa. Bằng không, thần binh cấp bốn này không ngại dính máu của các người đâu!” Đảo Hoa Đào Chủ nghiêm nghị cảnh cáo.

"Vâng."

Đối mặt với một vị Đại Thành Cảnh, lại có thần binh cấp bốn trong tay, bọn họ làm sao dám không khiếp sợ?

“Những người biết cậu ta mau chia ra tìm kiếm giúp bổn tọa, nếu tìm thấy cậu ta thì mau chóng báo lại!” Đảo Hoa Đào Chủ ra lệnh.

"Vâng!"

Rất nhiều tiên tôn lập tức tản ra tìm kiếm, Đảo Hoa Đào Chủ cũng không nhàn rỗi, ông ta bắt đầu lục soát hết các ngóc ngách trên quần đảo Tiên Sơn.

Không lâu sau, một tiếng hô lớn vang lên.

"Đảo Hoa Đào Chủ, Diệp Bắc Minh đang ở cửa Đông Nam, ngài mau tới đây, cậu ta đang muốn mở cửa chạy trốn!"

Diệp Thiên suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi đến mở cửa lớn. Cánh cửa đang từng chút mở ra, thì thanh âm kia đột ngột vang lên, khiến cho anh giật bắn mình, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

"Không hay rồi, Đảo Hoa Đào Chủ nhất định đã biết Long Hoàng bị mình chém chết!"

Nghĩ vậy, Diệp Thiên càng cố gắng đẩy cánh cửa ra thật nhanh.

Đúng lúc này, một âm thanh giận dữ từ phía sau lưng anh vang lên.

"Diệp Bắc Minh, đồ khốn kiếp! Dám giết Long Hoàng của bổn tọa, bổn tọa nhất định sẽ giết chết cậu để đền mạng cho Long Hoàng!"

"Không ổn rồi!"

Diệp Thiên cảm nhận được nguy hiểm, thân thể thoáng chấn động, nhanh chóng tránh qua một bên, anh chỉ kịp nhìn thấy Đảo Hoa Đào Chủ chém một kiếm vào không trung.

“Thanh kiếm của ông là do tôi làm ra. Ông lấy thanh kiếm do tôi chế tạo, tại sao tôi lại không thể lấy Long Hoàng đan của ông được chứ? Một thần binh vô thượng cấp bốn, một pháp bảo vô thượng cấp bốn, còn chưa bằng một con Long Hoàng sao?” Diệp Thiên vội vàng nói.

Tốt nhất là có thể thuyết phục được Đảo Hoa Đào Chủ, bằng không người này tu vi cao thâm, lại có được pháp bảo thần binh cấp bốn, ông ta chính là mối uy hiếp lớn đối với anh.

"Không thể so sánh được!"

Đảo Hoa Đào Chủ tức giận nói: "Con Long Hoàng kia, bổn tọa đã nuôi dưỡng ba trăm nghìn năm, còn thân thiết hơn cả con ruột của mình. Bây giờ nó bị cậu giết chết, tôi nhất định phải khiến cậu tuẫn táng theo nó!"

Vừa dứt lời, Đảo Hoa Đào Chủ liền vận tiên pháp, hướng về phía Diệp Thiên chém xuống một cái.

"Đồ khốn kiếp, không biết tốt xấu!"

Diệp Thiên rất khó chịu: "Ông định giết tôi bằng chính thần binh mà tôi tạo ra sao? Xem ra không thể để cho ông giữ nó được nữa!"

Vừa dứt lời, anh liền bắt đầu nhẩm thần niệm, đọc thần chú.

Một giây tiếp theo.

Thần binh cấp bốn, thậm chí là cả pháp bảo cấp bốn, đều như bị điều khiển, lập tức bay vào trong tay của Diệp Thiên.

"Pháp bảo thần binh của bổn toạ!"

Đảo Hoa Đào Chủ vô cùng sửng sốt, đây là thứ mà ông ta đã phải dốc hết sức mình để cướp về, thế mà lại bị cướp đi dễ dàng như vậy sao?

"Cái gì mà pháp bảo thần binh của ông chứ? Là pháp bảo thần binh của tôi, biết chưa?" Diệp Thiên đắc ý cười lớn. Anh đã sớm cảnh giác với nhà họ Hoàng rồi, vì vậy, khi chế tạo thần binh, anh đã đụng tay đụng chân vào đó một chút. Không chỉ thiết lập một câu thần chú bí mật để sử dụng thần khí, mà anh còn thiết lập một câu thần chú khác để có thể thu lại thần khí bất cứ lúc nào.

"Đưa cho bổn tọa! Mau trả cho bổn tọa!"

Đảo Hoa Đào Chủ thét lên.

“Ông mau tránh ra, để tôi đi khỏi đây thì tôi sẽ đưa pháp bảo thần binh cho ông. Nhưng ông không được phép cho người đuổi theo tôi, nếu không tôi sẽ lấy lại nó ngay.” Diệp Thiên nói.

"Không đời nào!"

Đảo Hoa Đào Chủ hừ lạnh một tiếng: "Cậu đừng tưởng rằng niệm chú thu lại được thần binh là bổn tọa sẽ không thể lấy lại. Cậu sai rồi, với tu vi của cậu, bổn tọa giết cậu dễ như giết một con kiến vậy, chỉ cần cậu chết, tất cả pháp bảo thần binh trong không gian của cậu đều sẽ thuộc về bổn tọa."

Dứt lời, ông ta liền vận thần công, trong khoảnh khắc đó, khắp bầu trời bay rợp cánh hoa đào.

"Giết!"

Đảo Đào Hoa Chủ nhắm vào Diệp Thiên, hét lớn một tiếng, thi triển thần niệm.

Cánh hoa đào dày đặc, giống như một cơn mưa xối cả, công kích Diệp Thiên.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Hoa Đào Vũ liên tục đánh tới tấp vào Diệp Thiên.

Diệp Thiên cảm nhận được sức mạnh từ chiêu Hoa Đào Vũ này, anh lập tức dựa vào pháp bảo hộ thể cao cường, rút khỏi trận địa hoa đào.

"Hoa đào như kiếm, giết!"

Đảo Hoa Đào Chủ hét lớn.

Những mảnh hoa đào tụ lại thành một thanh kiếm sắc nhọn, hung hăng ám sát Diệp Thiên.

"Kiếm Vũ Quyết thức thứ sáu, xé nát trời đất!"

Diệp Thiên lui sang một bên, thi triển Kiếm Vũ Quyết, cơn mưa kiếm tràn ngập, áp đảo cả trận địa hoa đào.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Kiếm Vũ Quyết được luyện từ Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm, nên nó biến hóa khôn lường và cực kỳ mạnh mẽ. Đụng độ với Hoa Đào Vũ của Đảo Hoa Đào Chủ, cho dù ông ta có tu vi rất cao, thi triển công pháp có uy lực rất lớn, nhưng đều bị Kiếm Vũ Quyết phá hủy hết.

Đồng tử của Đảo Hoa Đào Chủ co rút lại, ông ta lập tức bấm quyết, trong nháy mắt, một vòng thần quang chín màu xuất hiện xung quanh ông ta, bảo vệ cho ông ta.

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Kiếm vũ đánh như mưa vào vòng thần quang bảo vệ, giống như lấy đá tảng đập vào vỏ trứng vậy, chỉ một chút là vỡ nát! Thần quang chín màu quanh người của Đảo Hoa Đào Chủ cũng như thế. Những tia sáng càng lúc càng mờ nhạt, rõ ràng là khả năng phòng ngự đang suy yếu dần.

Lúc này, Diệp Thiên cầm Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm, đột nhiên chém về phía Đảo Hoa Đào Chủ.

“Đảo Hoa Đào Chủ, cẩn thận, không được sơ suất! Công lực của thanh kiếm này vô cùng cao, nếu bị chém phải, vết thương sẽ sâu đến thấu xương!” Đảo Minh Nguyệt Chủ vội vàng nhắc nhở.

Đảo Hoa Đào Chủ vốn muốn đỡ một kiếm của Diệp Thiên, sau đó nhân lúc bay người lên cao, Diệp Thiên sơ ý, ông ta sẽ nhân cơ hội đó để dùng một chiêu giết chết Diệp Thiên.

Thế nhưng nghe thấy những gì Đảo Minh Nguyệt Chủ nói, ông ta không dám chủ quan nữa. Ông ta lập tức lắc mình, lao về phía Diệp Thiên như một bóng ma.

"Không hay rồi!"

Diệp Thiên định né tránh, nhưng đã quá muộn, anh bị một quyền của Đảo Hoa Đào Chủ đánh vào ngực, cả người bay xa hơn ngàn trượng.

"Thật may là ông ta không có đủ thời gian để phát huy hết sức mạnh của cú đấm này, nếu không pháp bảo hộ thể bị nghiền nát thì thật phiền toái."

Diệp Thiên dừng lại trên không trung, hai tay ôm ngực, cảm thấy bản thân thật may mắn.

"Nhãi con, xem ra khả năng phòng ngự của cậu lợi hại đấy. Chịu một quyền của bản tọa mà không nôn ra máu. Quả là tôi đã đánh giá thấp cậu rồi!"

Đảo Hoa Đào Chủ đuổi theo sau, vừa nói vừa lấy ra thần binh vô thượng cấp hai, niệm tiên pháp, đánh về phía Diệp Thiên.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Diệp Thiên dùng Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm cản lại các đòn đánh của đối phương, bởi vì tu vi của Đảo Hoa Đào Chủ khá cao, nên Diệp Thiên cũng không dễ dàng phá hủy thần binh của ông ta như vậy.

Cả hai giằng co trên không trung rất lâu, không ít tiên tôn đã kéo đến xem, nhưng dưới sự đe dọa của Đảo Hoa Đào Chủ, không ai dám ra tay giúp Diệp Thiên cả.

"Oa! Vị tu sĩ trẻ tuổi này là ai? Sao có thể một mình đấu với Đảo Hoa Đào Chủ như vậy? Tuy rằng đánh không lại, nhưng trông anh ấy vô cùng dũng cảm!"

Trận chiến của hai người thu hút rất nhiều đệ tử, trưởng lão ở nhiều cấp bậc khác nhau đến xem, trong đó có một cô gái mặc váy trắng chăm chú quan sát tình hình, sau đó kinh ngạc hỏi.

"Chị, em vừa nghe nói Diệp Bắc Minh đã giết chết Long Hoàng của Đảo Hoa Đào Chủ, bây giờ Đảo Hoa Đào Chủ lại muốn giết chết vị tu sĩ này. Nói không chừng anh ấy chính là Diệp Bắc Minh."

"Hả? Anh ấy là Diệp Bắc Minh sao? Người được mệnh danh là Sát Thần?" Cô gái áo trắng càng thêm kinh ngạc.

“Có lẽ vậy, em cũng không rõ lắm.” Cô gái áo vàng lắc lắc đầu.

“Tam trưởng lão.” Lòng hiếu kỳ nổi lên, cô gái áo trắng tò mò, chạy tới chỗ một vị đạo sĩ, hỏi: “Ông nghĩ đây có phải là Sát Thần Diệp Bắc Minh trong lời đồn không?”

"Chà..." Vị đạo sĩ gãi gãi đầu: "Tôi không biết rõ lắm. Để tôi gọi một đạo hữu khác, giúp cô hỏi thăm một chút nhé?"

"Được!"

Cô gái áo trắng thúc giục: "Tam trưởng lão, ông mau kêu người đến hỏi thăm đi. Tôi rất muốn biết anh ấy có phải là Sát Thần Diệp Bắc Minh hay không!"

"Haha."

Tam trưởng lão mỉm cười, ngước mắt lên, nhìn một vị tiên tôn đang theo dõi trận chiến rồi gọi: "Huyền Tâm đạo hữu, xuống đây một chút, tôi có chuyện muốn hỏi ông."

Tiên tôn đang quan sát trận chiến nghe thấy vậy, thuận miệng đáp lại rồi nhanh chóng bay xuống, đứng bên cạnh Tam trưởng lão.

Lúc này, cô gái áo trắng không thể chờ đợi được nữa, vội vàng hỏi: "Huyền Tâm tiên tôn, ông nói xem, người này có phải là Sát Thần Diệp Bắc Minh trong lời đồn hay không?"