Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 975: Giết chết Long Hoàng






“Tình hình thế nào?”

Bên ngoài nhà họ Hoàng, gần đây có một đám người tiên tôn vây quanh, còn đang chờ thưởng thức thần binh thượng phẩm cấp bốn thì thấy có người cưỡi thú bay ra khỏi nhà họ Hoàng, mà Lão tổ nhà họ Hoàng vừa không ngừng đuổi theo vừa hét lên, quả thực khiến đám tiên tôn vây bên ngoài vô cùng kinh ngạc.

“Chẳng lẽ là có người nào đó đã đánh cắp thần binh thượng phẩm cấp bốn sao?”

Không biết là vị tiên tôn nào kêu lên.

Trong nháy mắt phát ra những tiếng “Soạt soạt”, vài vị tiên tôn lập tức bay theo, vây quanh Diệp Thiên, người vừa bay ra khỏi nhà họ Hoàng cách đó không xa.

“Chết tiệt!”

Diệp Thiên không nhịn được buông ra vài lời thô tục.

Mấy chục tiên tôn, có những người mới nhập môn, có tiểu thành, thậm chí còn có hai ba người cấp đại thành, bị bao quanh bởi nhiều tiên tôn như này. Làm thế nào có thể chạy thoát được?

Diệp Thiên trợn mắt không nói nên lời.

“Đạo hữu Hoàng, tình huống gì đây?” Lúc này một tiên tôn hỏi.

“Là như thế này, Đảo Hoa Đào Chủ.” Lão tổ nhà họ Hoàng nói: “Tiểu tử này trộm thần binh của nhà tôi. Tôi định chuẩn bị bắt anh ta lại. Không ngờ các vị đã chặn anh ta được rồi.”

“Nhưng như vậy là tốt nhất, tôi cũng không cần đi khắp nơi bắt anh ta.”

Diệp Thiên nghe thấy, ánh mắt đột nhiên sáng lên, nhìn về phía đạo sĩ vừa rồi hỏi: “Anh ta là Đảo Hoa Đào Chủ nuôi dưỡng Long Hoàng?”

Nội tâm Diệp Thiên cũng chợt nảy ra vài suy nghĩ tăm tố.

“Người này có tu vi rất cao, xác thực có tu vi đại thành. Từ vẻ mặt mà nói không phải là người nói nhiều, có lẽ thuộc loại thế hệ trước có tính kiêu ngạo."

Nghĩ đến đây, Diệp Thiên liền đánh mất ý định cầm pháp bảo thần binh cùng anh ta đổi lấy Long Hoàng Đan.

Đây là chủ nhân thứ hai của nhà họ Hoàng, cho dù có thoát khỏi để giao dịch với Đảo Hoa Đào Chủ, thì chỉ sợ mình lại rơi vào cái bẫy thứ hai.

“Xem ra mình phải nghĩ cách trì hoãn anh ta lại, sau đó trà trộn vào Đảo Hoa Đào, lấy trộm Long Hoàng Đan.” Trong lòng hắn đã có quyết định.

Biết được Diệp Thiên đánh cắp thần binh, ngay lập tức có tiên tôn hỏi: “Đạo hữu Hoàng, có phải thần binh thượng phẩm cấp bốn đã bị thằng nhóc này cướp mất rồi?”

“Không, không, không phải.” Lão tổ nhà họ Hoàng liên tiếp xua tay lại cười nói:

“Là một kiện thần binh cấp một, thằng nhóc này nhìn nhìn, không có tiền mua vì vậy cứ cầm rồi chạy đi, tôi đi bắt anh ta quay lại. Bắt về rồi cho chút giáo huấn.”

Nói xong Lão tổ nhà họ Hoàng nhanh chóng nắm lấy vai Diệp Thiên, sợ rằng có người biết được Diệp Thiên có thể chế tạo ra pháp bảo thần binh thượng phẩm cấp bốn, đến lúc đó hắn sẽ bị cướp đi giúp người khác chế tạo pháp bảo thần binh báo thù nhà họ Hoàng.

Vì vậy, ông ta phải bắt Diệp Thiên trở lại càng sớm càng tốt.

Tuy nhiên, ngay khi tay ông ta chạm vào vai Diệp Thiên, Diệp Thiên đã kích hoạt ánh sáng rực rỡ, rồi đột nhiên quay người lại, dùng một quả đấm nặng nề đánh vào đầu Lão tổ nhà họ Hoàng.

Lão tổ nhà họ Hoàng phản xạ theo bản năng lùi về sau, Diệp Thiên một đấm đấm vào không khí, lập tức trở lại trên lưng thú cưỡi, được bao phủ trong ánh.

Bùm!

Lão tổ nhà họ Hoàng cũng đấm qua một cú nhưng lại bị cản lại bởi hào quang.

“Hả? Đây là Thất khiếu linh lung tâm?”

Tất cả những tiên tôn có mặt ở hiện trường đều cau mày.

“Các vị, mong mọi người giúp tôi phân xử.” Diệp Thiên lập tức chuyển dời sự chú ý của mọi người nói:

“Tôi lấy một kiện thần binh thượng phẩm cấp bốn, một kiện pháp bảo thượng phẩm cấp bốn, cùng nhà họ Hoàng giao dịch lấy một viên Địa linh khí. Giao dịch đã xong, vậy mà họ thất hứa không chịu buông tha cho tôi. Còn vu oan cho tôi tội đã lấy cắp thần binh của bọn họ. Các vị thấy người nhà họ Hoàng có phải quá vô liêm sỉ rồi không?”

“Cái gì!”

Lời Diệp Thiên vừa nói lập tức khiến mấy chục vị tiên tôn tại đây ngạc nhiên.

“Đạo sĩ Hoàng, gia chủ Hoàng, những gì anh ta nói có đúng không?” Vài vị tiên tôn lên tiếng hỏi.

“Giả dối! Đảo chủ Đảo Lộc Nhân, những gì anh ta nói đều là giả dối!” Lão tổ nhà họ Hoàng nhanh chóng thanh minh:

“Nhà họ Hoàng của chúng tôi từ trước đến nay luôn trung thực trong kinh doanh, chưa bao giờ lừa dối khách hàng, làm sao có chuyện đã giao dịch với khách hàng xong lại không để khách hàng đi chứ?”

“Nhà họ Hoàng làm ăn cũng không phải ngày một ngày hai, mà đã kinh doanh mấy vạn năm. Các vị hẳn là phải biết uy tín của nhà chúng tôi chứ?”

Mọi người gật đầu, tất cả đều cho rằng uy tín của nhà họ Hoàng rất đáng tin cậy, ít nhất là không có tiền lệ tương tự.

“Thắng nhóc, đã lấy trộm thần binh của nhà họ Hoàng còn quay lại đổ thừa cho nhà họ, anh có ý đồ gì, còn không mau trả thần binh lại cho nhà họ Hoàng!” Đảo Hoa Đào Chủ hét lên.

“Đúng! Giao ra đây!”

“Mau giao ra!”

“Nếu không, đợi đến đi hào quang mất đi, chúng tôi nhất định sẽ giết anh!”

Các vị tiên tôn mỗi người đều không ngừng tranh cãi ầm ĩ.

“Yên lặng một chút. Nghe tôi nói!”

Diệp Thiên giơ hai tay hét vài lần, rất nhanh mọi người liền yên lặng.

“Anh muốn nói cái gì?” Đảo chủ Đảo Lộc Nhân hỏi.

“Ba ngày trước, mấy người hẳn là đã phát hiện ra. Nhà họ Hoàng có thần quang chín màu chói sáng thiên địa phải không?” Diệp Thiên hỏi.

“Đúng vậy, là do nhà họ Hoàng đã tạo ra kiện thần binh thượng phẩm cấp bốn. Tại sao anh lại hỏi cái này?” Một vị tiên tôn hỏi.

“Trên thực tế, thần binh thượng phẩm cấp bốn không phải do nhà họ Hoàng chế tạo, mà là do tôi tạo ra. Ngoài ra, còn có một kiện chuyên về phòng thủ thượng phẩm cấp bốn.” Diệp Thiên nói.

“Cái gì! Anh chế tạo? Còn có một kiện pháp bảo phòng thủ thượng phẩm cấp bốn?” Đám người tiên tôn kinh ngạc.

“Gia chủ Hoàng, có thật không?”

Hai chủ nhân của Đảo Hoa Đào và Đảo Lộc Nhân đều nóng lòng hỏi.

Nếu đó là sự thật, có nghĩa là có thể mang người này đi để hắn chế tạo pháp bảo thần binh cho chính mình, bởi vì người này không ở trong nhà họ Hoàng, nên họ có quyền đưa hắn đi, mà nhà họ Hoàng không có quyền can thiệp.

“Giả dối! Anh ta đang nói dối! Anh ta đang nói dối!” Gia chủ Hoàng thật muốn bóp chết Diệp Thiên, nhưng đáng tiếc không vào được hào quang mà bóp chết hắn.

“Haha.” Diệp Thiên cười nói: “Những gì tôi nói là đúng hay sai, ông chỉ cần lấy ra hai kiện pháp bảo thần binh là có thể phân biệt được.” Lời này vừa nói ra nhóm người tiên tôn lập tức ồn ào.

“Gia chủ Hoàng, mau lấy ra xem thử đi.”

“Nó là do ông chế tạo nên ông không cần sợ, chúng ta cũng sẽ không cướp, chỉ cần lấy ra ngoài để chứng minh ai đang nói dối là được?”

“Gia chủ Hoàng, mau lấy nó ra xem xem!”

Nghe được những lời này, cả khuôn mặt của gia chủ Hoàng và lão tổ nhà họ Hoàng đều vô cùng khó coi.

“Gia chủ Hoàng, đạo hữu Hoàng, chẳng lẽ lời thằng nhóc này nói là sự thật? Thần binh thượng phẩm cấp bốn là do anh ta chế tạo, mà không phải do nhà họ Hoàng mấy người làm ra sao?” Đảo chủ Đảo Lộc Nhân bắt đầu chất vấn.

“Không, không, không!” Gia chủ Hoàng xua tay: “Là do chúng ta chế tạo, làm sao có thể do anh ta làm ra được.”

“Vậy ông mau lấy ra đi!” Diệp Thiên chế nhạo: “Các người chế tạo, nhất định có thể điều khiển nó, lấy nó ra thử xem có thể điều khiển nó hay không, sau đó có thể chứng minh rằng nó có phải là do ông làm ra?”

“Đúng vậy”

Các vị tiên tôn đều đồng ý, thúc giục mấy người nhà họ Hoàng mau lấy.

Nhưng lão tổ nhà họ Hoàng do dự hồi lâu, cũng không dám lấy ra.

“Các vị nhìn xem, ông ta không dám lấy ra, điều này cho thấy thượng phẩm cấp bốn không phải do nhà họ Hoàng làm ra, mà là do tôi làm ra, đúng không?” Diệp Thiên cười đắc ý.

“Gia chủ Hoàng, nếu ông không lấy ra xem để chứng minh là nó được tạo ra bởi nhà họ Hoàng. Vậy chúng tôi sẽ cho rằng nó là do thằng nhóc này làm ra.” Đảo Hoa Đào Chủ nói.

“Cái này…” Lão tổ nhà họ Hoàng xấu hổ.

“Nói dông dài, thật sự là khó chịu.” Diệp Thiên trợn mắt nói:

“Các vị, tôi lấy hai kiện pháp bảo thần binh thượng phẩm cấp bốn đổi lấy Địa linh khí của bọn họ. Chỉ cần là người đều biết, nhà họ Hoàng lần này kiếm được nhiều tiền. Nhưng ông ta không buông tha cho tôi, thậm chí còn vu cáo tôi ăn cắp thần binh. Bọn họ đã nhẫn tâm,vậy thì đừng trách tôi bất nghĩa.”

“Thần chú hai kiện pháp bảo thần binh thượng phẩm cấp bốn của tôi là “Úm ma ni bá mễ hồng”. Các vị ai lấy được thì sẽ về tay người đó” Lời này vừa nói ra, lão tổ nhà họ Hoàng lập tức triệu hồi thần binh cấp bốn, dùng câu thần chú vừa rồi kích hoạt nó, không ngờ lại kích hoạt thành công.

“Quả nhiên, chính là câu câu thần chú này, xem ra quả thực là anh ta sáng tạo ra nó!”

Nhìn thấy thần binh thượng phẩm cấp bốn được kích hoạt, tất cả các tiên tôn đều tin lời Diệp Thiên.

“Đạo hữu Hoàng, ông còn gì để nói nữa không?” Đảo chủ Đảo Lộc Nhân hỏi.

“Tôi…” Lão tổ nhà họ Hoàng lập tức ngẩn ra.

“Giao nó ra đi, anh ta nói cứ để chúng tôi cướp lấy. Ông không muốn chúng tôi làm điều đó với ông mà phải không?” Đảo Hoa Đào Chủ hỏi.

“Ai cướp được thì là của người đó, trên người ông ta còn có một kiện pháp bảo phòng ngự, thần chú vẫn như cũ. Mặc lên người có bí pháp kích hoạt có thể khiến phòng ngự tăng vọt.”

Diệp Thiên bổ sung thêm một viên thuốc mạnh.

Quả nhiên, Đảo Hoa Đào Chủ là người đầu tiên không thể chịu nổi sự cám dỗ, thúc giục tiên pháp, nắm kiếm đấm về phía lão tổ nhà họ Hoàng.

Thân thể lão tổ nhà họ Hoàng mạnh mẽ lui về phía sau, sau đó “hừ” nói: “Trong người tôi có pháp bảo thần binh cấp bốn. Tuy rằng tu vi tu luyện thấp hơn ông, nhưng pháp bảo thần binh cao hơn ông. Chưa chắc sẽ thua ông.”

Nói xong liền kích hoạt pháp bảo phòng ngự, đánh về phía đảo chủ Đảo Hoa Đào.

“Tất cả mau cướp lấy! Ai cướp được thì về tay người đó!”

Diệp Thiên cùng với bọn trẻ hét lên.

Trong phút chốc, mấy chục vị tiên tôn đều điên cuồng mà lao tới chỗ Lão tổ nhà họ Hoàng. Hiện trường bỗng chốc rơi vào hỗn loạn.

“Đi! Đi tới nơi nở đầy hoa đào của đảo.”

Diệp Thiên truyền âm nói cho Thú Kim Lân mắt xanh.

Thú Kim Lân mắt xanh lập tức bay nhanh về phía Đảo Hoa Đào, bởi vì đám người tiên tôn đã ở trong trạng thái giành giật lấy pháp khí và thần binh, bọn họ đều không để ý tới Diệp Thiên.

Ngay sau đó, Diệp Thiên đã thuận lợi đến cung điện trên không của Đảo Đào Hoa.

Thần niệm quét một vòng, trong một cái hồ nhân tạo Diệp Thiên nhận thấy được hơi thở của Long Hoàng.

“Bố, trong hồ này có một con rồng vàng, có phải là Long Hoàng không?” Đóa Đóa cũng phát hiện ra, trầm giọng hỏi.

“Đúng, đây là Long Hoàng.” Diệp Thiên gật đầu.

“Vậy thì làm thế nào để dụ nó ra lấy đan đây? Chạy vào bên trong tiên tông, có thể bị bao vây không?” Đóa Đóa có chút lo lắng.

Diệp Thiên nở nụ cười: “Long Hoàng khát máu, bố dùng máu dụ nó ra ngoài.”

Nói xong, Diệp Thiên cắt ngón tay búng một giọt máu xuống hồ nước nhân tạo bên dưới.

“Ngao”

Trước khi máu chảy vào hồ, Long Hoàng đã ngửi thấy mùi, từ trong nước vọt lên, há cái miệng lớn như chậu máu ra rồi nuốt lấy.

“Thật sự xuất hiện rồi!”

Đóa Đóa, Bảo Bảo và Huân Nhi đều cảm thấy đặc biệt vui vẻ và kích thích.

Diệp Thiên cười cười, tiếp tục búng ra một giọt máu, Long Hoàng tiếp tục bay lên cao, rồi một giọt nữa, Long Hoàng bay tới ngang vị trí với Diệp Thiên.

“Mày xong đời rồi!”

Diệp Thiên vui mừng khôn xiết, triệu hoán ra Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm, hung hăng rút kiếm chém ngang ra.

“Vút!”

Kiếm khí trong tức khắc cắt qua cổ họng của Long Hoàng, một cái đầu rồng đẫm máu rơi xuống với tốc độ cực nhanh, cùng với một viên Long châu bị Diệp Thiên hút về tay hắn.

“Đem về giao cho Lạc Lạc ăn giúp nâng cao tu vi cũng không tồi.”

Diệp Thiên trong lòng nghĩ thầm, thu lại Long châu, dùng kiếm tách thân rồng ra, xẻ làm đôi, sau đó bỗng nhiên xông tới, tóm lấy một viên ngọc xanh biếc to như quả dưa.

“Ha ha! Long Hoàng Đan về tay rồi!”

Diệp Thiên đắc ý cười, lập tức quay về trên lưng thần thú.

Đúng lúc này, một tiếng chửi rủa đột ngột vang lên từ bên dưới.

“Kẻ đáng chết nào! Dám giết chết Long Hoàng do đảo chủ cẩn thận nuôi dưỡng!”