“Trời, các người nhìn xem, là ánh sáng thần thánh chói lọi của Cửu Thải đấy, nó tỏa ra từ chỗ nhà họ Hoàng, không còn nghi ngờ gì nữa, nhà họ Hoàng lại đúc thành công một món pháp bảo hay thần binh có phẩm chất tối cao rồi.
“Lần này, ánh sáng chín màu thần thánh kia tỏa ra uy áp mạnh hơn ánh sáng chín màu trong quá khứ rất nhiều, có phải điều đó cũng có nghĩa là, lần này món pháp bảo hoặc thần binh được chế tạo ra có đẳng cấp cao hơn nhiều so với ngày trước không?”
“Nửa năm trước, nhà họ Hoàng đúc ra được một món thần binh tam giai có phẩm chất cao cấp, nhưng uy áp mà nó phát ra không mãnh liệt được bằng lần này. Khỏi cần nói, chắc chắn lần này sẽ là thần binh tứ giai hoặc ngũ giai cấp cao, không có gì phải nghi ngờ!”
“…”
Nhìn thấy ánh sáng chín màu thần thánh bao phủ toàn bộ quần đảo Tiên Sơn, phủ lên khắp các hòn đảo lớn nhỏ trên biển và đất liền một lớp ánh sáng chín màu đã khiến hơn trăm tỷ người trên quần đảo Tiên Sơn phải rung động.
“Ngao ngao!”
Đến ngay cả những con rồng và các thủy quái đang vui đùa trên mặt biển cũng bị uy áp của ánh sáng thần thánh chín màu đó dọa cho sợ đến mức chui hết xuống nước, chỉ dám nhô cái đầu to lên trên để quan sát.
Chẳng mấy chốc, các đảo chủ của những hòn đảo lớn, cá biệt có cả Tán tu Tiên Tôn cùng với rất nhiều Tiên Vương, từ bốn phương tám hướng lao ra, chạy về phía nhà họ Hoàng.
“Đúc được rồi! Thật sự đã đúc được rồi! Là tứ giai, không thể nghi ngờ! Ha ha ha!”
Ba ngày sau, pháp bảo thần binh tứ giai được bảo luyện thành.
Không giống với pháp bảo thần binh có tính công kích, pháp bảo phòng ngự sẽ không phóng ra cửu thải thần quang mãnh liệt, cho nên khi luyện thành, chỉ có người nhìn trộm bên ngoài mới biết đã thành công, những người còn lại đều không biết đã có một pháp bảo phòng thượng phẩm giai ra đời.
"Quản gia, ông mau đi lấy địa linh khí tới đi." Gia chủ nhà họ Hoàng phân phó một câu, sau đó tiến vào thiên viện Diệp Thiên ở cùng với lão tổ và không ít người nhà nhà họ Hoàng.
"Ha ha!"
Hoàng gia chủ vừa vào cửa đã cười nói: "Diệp đạo hữu, không hổ danh là luyện khí sư đệ nhất thiên hạ, bây giờ mới chỉ qua khoảng hai mươi ngày đã chế tạo ra hai pháp bảo thần binh một công một thủ tứ giai rồi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi cũng không thể tin nổi trên đời này lại có thiên tài luyện khí như Diệp đạo hữu!"
Diệp Thiên cười ha ha: "Hoàng gia chủ quá lời rồi, giao dịch hoàn tất, tôi sẽ ở lại Thủy Lam Tinh mấy ngày rồi phải rời đi, đến lúc đó cách gọi luyện khí sư số một tinh cầu vẫn thuộc về nhà họ Hoàng thôi."
"Đúng, đúng!"
Hoàng gia chủ cũng không nói lời níu giữ, trước tiên lấy pháp bảo thần binh đến tay rồi lại nói sau.
Vì thế, ông ta tiến lên nói: "Tôi đã sai quản gia đi lấy địa linh khí, Diệp đạo hữu có thể mang pháp bảo thần binh ra cho ta xem một chút được không?"
"Có thể."
Diệp Thiên không hề do dự. Lấy pháp bảo và thần binh ra, dùng thần niệm kích hoạt mật chú rồi giao cho Hoàng gia chủ.
Nhận lấy pháp bảo thần binh, hai tay Hoàng gia chủ run rẩy không ngừng, không đợi cho ông nhìn thêm, lão tổ nhà họ Hoàng đã lấy pháp bảo và thần binh tới quan sát.
"Bảo bối tốt!"
Sau khi xem xong. Lão tổ nhà họ Hoàng không khỏi cảm thán: "Diệp đạo hữu quả nhiên là luyện khí sư giỏi! Tầm tấn công của thần binh này đã đạt tới một vạn ba nghìn tám trăm ki-lô-mét, đã rất gần với tầm tấn công của thần binh ngũ giai! Pháp bảo cũng vậy, lực phòng ngự cao tới hơn một vạn ba ngàn bảy trăm tỷ triệu! Chỉ trong vòng hai mươi ngày ngắn ngủi đã chế tạo ra pháp bảo và thần binh có sức tấn công phòng thủ cao như vậy, lợi hại! Quá tuyệt vời! Tôi đây tự thấy thẹn không bằng!"
Nói xong, ông mặc pháp bảo, tay nắm thần binh, vung lên không trung, có lẽ là chơi rất vui, ông bật ra từng tràng cười.
Lúc này, quản gia đã mang địa linh khí tới.
"Diệp đạo hữu. Để tỏ lòng thành, địa linh khí giao cho cậu!" Hoàng gia chủ cũng không nuốt lời, thẳng thắn giao địa linh khí ra.
Diệp Thiên nhận lấy lồng chứa địa linh khí, ôm quyền nói lời cảm ơn, cũng không ở lại lâu, bảo bọn nhỏ ngồi lên lưng thú, giao cái lồng cho Đóa Đóa.
"Diệp đạo hữu, chờ đã!"
Diệp Thiên vừa giao lồng cho Đóa Đóa, còn chưa lên lưng thú, phía sau đã truyền đến tiếng gọi của Hoàng gia chủ.
"Hoàng gia chủ còn có chuyện gì sao?" Diệp Thiên quay đầu lại hỏi, hắn có dự cảm mơ hồ, chỉ sợ sẽ không rời đi dễ như vậy.
"Ha ha!"
Hoàng gia chủ cười, Nói: "Nếu Diệp đạo hữu đã thích luyện khí, luyện ở đâu mà chẳng là luyện? Đừng về hành tinh cũ của cậu nữa, ở lại Thủy Lam Tinh, ở lại nhà họ Hoàng đi, cậu muốn luyện pháp bảo thần binh gì, cần nguyên liệu gì cứ nói với tôi, tôi sẽ đi kiếm cho cậu, nhà họ Hoàng chúng tôi từ trên xuống dưới đều sẽ dùng lễ nghi cao nhất để đối đãi cậu, cung phụng cậu như tổ tông, cậu thấy thế nào?"
"Đúng vậy chú Diệp, ở lại nhà họ Hoàng cháu đi, nếu chú thấy nhàm chán, vậy cháu dẫn chú đi chơi được không?" Con trai Hoàng gia chủ cũng cười ha ha nói.
"Ở lại đi Diệp đạo hữu!"
Lão tổ nhà họ Hoàng và thành viên trong gia tộc đều nhao nhao lên tiếng giữ lại.
Để tránh phiền toái không cần thiết, Diệp Thiên ôm quyền nói: "Cảm động trước sự hiếu khách của mọi người, Diệp mỗ quyết định ở lại nhà họ Hoàng thêm tám năm mười năm rồi lại tính."
"Nhưng Diệp mỗ chưa được trải nghiệm vẻ đẹp của quần đảo Tiên Sơn, đó là vùng đất thần tiên có cảnh đẹp mê người, Diệp mỗ và con đều ham chơi, muốn đến đảo chơi một thời gian, chờ chơi chán rồi sẽ trở về nhà họ Hoàng, làm khách quý của nhà họ Hoàng các vị, giúp các vị chế tạo thêm vài pháp bảo thần binh."
"Đúng..."
Nụ cười của Hoàng gia chủ cứng lại, trong lòng thầm nghĩ: "Thằng nhóc này đang muốn trốn đây, đừng hòng gạt được tao. Muốn chạy chứ gì, nghĩ cũng đừng nghĩ."
Nghĩ đến đây, ông ta cười nói: "Nếu đã là đi chơi thì đừng nên mang địa linh khí theo, thú cưỡi cũng không nên mang, đi bộ có thể thưởng thức phong tục và vẻ đẹp của quần đảo Tiên Sơn rõ hơn, tôi sẽ để con tôi mang theo một số người đi cùng Diệp đạo hữu, thế nào?"
"Mẹ nó!" Diệp Thiên thầm mắng trong lòng: "Cái tên cáo già này, lại giở trò này với mình, xem ra là muốn ép mình phải trở mặt với họ."
Đến đây, Diệp Thiên ngượng ngùng cười: "Hoàng gia chủ, Diệp Thiên tôi bằng lòng ở lại là tình nghĩa, không muốn ở lại là bản phận, ông không cần cưỡng ép giữ tôi lại, chẳng lẽ ông không biết dưa hấu hái xanh sẽ không ngọt sao?"
"Hơn nữa, cách thức này của ông làm ta thấy rất phản cảm, tôi thích tự do tự tại tùy tâm, mong Hoàng gia chủ đừng cưỡng ép giữ tôi lại, khi đó tôi vui vẻ, muốn tôi tạo giúp ông thêm mấy cái pháp bảo thần binh tốt hơn cũng không phải là không thể."
"Nếu như ông nhất định phải giữ tôi lại, nói thật, tôi thật sự không có tâm tình tạo ra pháp bảo thần binh gì cho các người đâu."
"Ha ha!" Hoàng gia chủ cười nói: "Diệp đạo hữu, tôi chỉ sợ cậu đi mất thôi, nhân tài như cậu nhà họ Hoàng tôi thật sự muốn giữ lại, mong cậu hiểu cho, cậu đã đến đây theo yêu cầu của tôi, giờ coi như cho tôi ăn một viên thuốc định tâm được không?"
"Nếu cậu không trốn thì để địa linh khí và thú cưỡi lại nhà họ Hoàng cũng chẳng có gì là không thể, dù sao cậu cũng sẽ trở về mà!"
"Hừ!"
Diệp Thiên lười phí mồm phí miệng với ông ta, trực tiếp hừ lạnh: "Nhất định phải ép tôi tới cùng, vậy các người đừng hòng dùng được pháp bảo thần binh do tôi tạo ra!"
Dứt lời, Diệp Thiên khởi động thần niệm, tắt mật chú của pháp bảo thần binh, pháp bảo thần binh lập tức mất đi ánh sáng.
"Chuyện này..."
Nhìn thần binh trong tay biến thành gậy lửa, mặt lão tổ nhà họ Hoàng tối sầm.
"Đi thôi!"
Diệp Thiên đã lên lưng thú, kêu một tiếng, Bích Nhãn Kim Lân Thú lập tức cất cánh bay lên không trung.
"Mẹ nó!"
Lão tổ nhà họ Hoàng tức muốn nổ phổi: "Đuổi theo! Đuổi theo cho tôi! Đừng để hắn chạy mất!"