Giờ khắc này toàn bộ trên dưới tông phái đều đang sôi trào.
Thêm ba vị Tiên Vương lợi hại như Diệp Thiên thì còn ai dám coi thường Tuyết Thần Tông bọn họ!
Một đám người xúc động nói không ngừng.
Nhưng Diệp Thiên vẫn có điều lo lắng đã có sở lo lắng, bởi vì nhập vào Tiên Vương có nghĩa là hắn phải đi Thanh Long Tinh chặn Lý Huyền Giai, để cho ông già tìm kiếm vị trí của Lý Huyền Giai, ngày nào tai họa này chưa được diệt trừ thì hắn chưa thể an tâm.
Nhưng anh lại lo lắng khi mình đi Thanh Long Tinh bọn Lỗ Khuê có thể sinh ra tâm tư làm phản, bắt vợ và đám trẻ của hắn đến Tử Vi Tinh tranh công, vậy thì phiền toái.
Tâm tư đề phòng kẻ khác luôn phải có, để tránh gây ra hậu quả không thể cứu chữa.
Vì thế, anh nói: "Giờ các ông đã có thân thể, cũng đã khôi phục tự do, nhưng bổn tọa không hy vọng các ông trở thành Mộ Dung Xương và Lý Huyền Giai tiếp theo, cho nên các anh vẫn nên để bổn tọa gieo Huyết Chú vào người đi."
"Vâng! Bắc Minh Đế Tôn!"
Ba người liếc nhau, chắp tay quỳ xuống đất, nhận Huyết Chú được gieo vào người.
Bọn họ đều đến từ Tử Vi Tinh nên biết rõ cái gì gọi là Huyết Chú, cũng biết đã gieo Huyết Chú vào người một khi phản bội Diệp Thiên thì có thể bị anh rủa chết chỉ trong tích tắc.
Đương nhiên, nếu luôn trung thành với Diệp Thiên thì gieo Huyết Chú vào người cũng không có ảnh hưởng gì đến bọn họ. Dù sao bọn họ cũng không muốn làm phản, gieo Huyết Chú vào người cũng không có vấn đề gì, cùng lắm là để Diệp Thiên yên tâm về bọn họ thôi.
Diệp Thiên tất nhiên là không khách khí, trực tiếp gieo Huyết Chú vào thân thể và thần hồn ba người, chỉ cần họ làm phản thì anh có thể khiến họ bỏ mình tiêu vong trong tích tắc.
"Đứng lên đi."
Gieo xong Huyết Chú, Diệp Thiên cuối cùng cũng cảm thấy an tâm, quay trở lại boong thuyền.
Trấn an xong mấy người vợ và đám trẻ, Diệp Thiên gọi Dương Đỉnh Thiên qua một bên, nói: "Bổn tọa mới biết được từ trong miệng ba Tiên Vương kia là Triệu Thương Thiên từng xuất hiện ở Bạch Hổ Tinh, hình như bây giờ đang ở Huyền Vũ Tinh."
"Cái gì? Lão Triệu chưa chết?" Mắt Dương Đỉnh Thiên ngời sáng Nhăn tiền sáng ngời, gương mặt lộ vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đây chính là một mạng người anh em của mình đấy!
"Vẫn chưa thể xác định chắc chắn Triệu Thương Thiên trong lời bọn họ nói có phải là lão Triệu không, nhưng khả năng là lão Triệu rất cao, bởi vì bọn họ nói Triệu Thương Thiên đó có pháp thân cao lớn giống bổn tọa." Diệp Thiên nói.
"Vậy thì tám chín phần mười đúng là lão Triệu rồi!" Dương Đỉnh Thiên muôn phần vui sướng, bởi vì chỉ có thần phẩm Kim Đan cơ sở mới có ba vạn ba nghìn trượng pháp thân, mà lão Triệu chính là thần phẩm Kim Đan cơ sở.
Diệp Thiên gật đầu.
"Vậy khi nào chúng ta xuất phát, tìm lão Triệu về?" Dương Đỉnh Thiên hỏi.
Diệp Thiên suy nghĩ: "Mấy ngày nữa đi."
Bảy ngày sau, đưa mấy người vợ về chỗ ở xong cuối cùng Diệp Thiên cũng xuất phát đi Thanh Long Tinh.
"Bố ơi, con cũng muốn đi!" Đóa Đóa thường xuyên cùng bố mình xuất môn đã quen, bố vừa ra khỏi cửa cô bé liền đi theo.
"Được." Diệp Thiên không chút do dự liền đồng ý, Đóa Đóa là phúc tinh của anh, mang con bé theo người rất có lợi.
Lúc này Bảo Bảo đã đi tới, yếu ớt hỏi: "Bố, con có thể đi cùng ba ra ngoài trải nghiệm một lần không?"
Phì!
Đóa Đóa lập tức phì cười, nói: "Anh Bảo Bảo, không phải là anh nhớ Huân Nhi, muốn đi gặp Huân Nhi đấy chứ?"
"Không đúng, không đúng." Khuôn mặt Bảo Bảo đỏ ửng lên, vội vàng xua tay nói: "Anh chỉ muốn đi cùng ba ra ngoài trải nghiệm chút thôi mà."
"Anh Bảo Bảo gạt người, nhất định là anh nhớ Huân Nhi." Nữu Nữu cười nói.
"Đúng, chắc chắn là anh Bảo Bảo nhớ Huân Nhi!" Quả Quả cũng nói.
Bảo Bảo bị nói vậy mặt mày đỏ ửng như ráng chiều, ngượng ngùng cúi đầu.
"Ha ha!"
Diệp Thiên nhìn thấy vậy thì lớn tiếng cười ha ha, nói: "Bảo Bảo cũng không còn nhỏ, có thể kết hôn rồi, con bé Huân Nhi rất tốt, nếu con thích bố sẽ cướp con bé từ chỗ ông già về làm vợ Bảo Bảo, bố cũng được thăng cấp làm ông nội."
"Ha ha ha!"
Tần Chí Thành mừng phát điên, đi tới vỗ vai Bảo Bảo nói: "Nhà họ Tần chúng ta còn trông mong cháu và Lạc Lạc nối dõi tông đường đấy, thái công của các cháu ở tuổi này đã sắp làm ông nội rồi."
Tuy rằng Bảo Bảo, Lạc Lạc và cả Đóa Đóa thoạt nhìn thì trẻ măng như mới hơn hai mươi tuổi đầu, nhưng tuổi thật cũng xấp xỉ bốn mươi rồi.
Vì tu sĩ khác với người thường, tu sĩ thỉnh thoảng tu luyện một lần cũng mất mấy tháng hoặc là vài năm, thậm chí chục năm, hàng trăm năm, hoặc cả ngàn năm, tuổi tuy lớn nhưng cơ thể đã chững lại.
Ví dụ như Bảo Bảo, tuy tuổi đã gần bốn mươi nhưng ít nhất là hai phần ba thời gian đều dành để tu luyện nên trên thực tế tâm trí chỉ bằng người phàm mới mười mấy tuổi.
Cho nên nhắc tới chuyện cưới xin ắt sẽ thẹn thùng đỏ mặt.
"Ông à, thời đại bây giờ không giống hồi đó, nếu như là thời trước thì cháu cũng thành bà cụ rồi, Bảo Bảo, Lạc Lạc sắp bốn mươi tuổi mà còn không kết hôn thì cháu sẽ lo muốn chết, nhưng bây giờ không giống thế, hai đứa chúng nó vẫn là con trai bảo bối của cháu, còn lâu cháu mới vội, năm đó chẳng phải Thần Diệp Hy cũng đã mấy trăm tuổi mới có Bảo Bảo sao?" Tần Liên Tâm nói.
Sau đó, cô quay sang nói với Bảo Bảo: "Con trai à, nếu con thực sự thích Huân Nhi thì mẹ cũng sẵn sàng làm bà nội rồi."
"Còn không biết Huân Nhi có thích con hay không nữa." Bảo Bảo ngại ngùng nói.
Khi Huyền Cực Tiên Tôn đuổi theo Lý Huyền Giai thì Huân Nhi được Diệp Thiên mang về Tuyết Thần Tông ở hai năm, trong thời gian đó nó ở cùng Đóa Đóa và Bảo Bảo rất vui.
Hơn nữa Huân Nhi non nớt đáng yêu, dễ làm cho người khác yêu thích.
"Thằng nhóc thối, con là con trai của Diệp Bắc Minh, thích ai thì theo đuổi, trực tiếp dựa vào thực lực để chinh phục, không có cô gái nào không thích chàng trai có thực lực, năm đó mẹ Thần Diệp Hy của con, mẹ Tử Hi, mẹ An Kỳ không phải đều bị thực lực của cha chinh phục sao?"
"Cho nên chưa biết Huân Nhi có thích con hay không, chỉ cần con thích cô bé thì nên trực tiếp dùng thực lực để chinh phục, ba tin con có thể làm được."
Diệp Thiên truyền thụ kinh nghiệm cho Bảo Bảo.
"Con biết rồi thưa ba." Bảo Bảo cười gật đầu.
"Thế này mới được chứ." Diệp Thiên lộ vẻ hài lòng, sau đó quay sang nói với mấy đứa con trai: "Các con cũng phải nhớ kỹ, biết chưa?"
"Chúng con biết rồi ạ!"
Mấy cậu con trai Lạc Lạc và đám Bình An đều cười gật đầu, mặc dù có vài đứa còn rất nhỏ.
Sau đó, Diệp Thiên dặn ba người Lỗ Khuê, Lý Đạo Nhiên, Vương Hiếu Niên phải bảo vệ tốt người nhà của anh. Sau khi tạm biệt người nhà anh và Dương Đỉnh Thiên cưỡi con Thú Kim Lân mắt xanh, Đóa Đóa và Lạc Lạc cưỡi con Thú Lân bay thổi lửa rời khỏi Địa Cầu.
Đến Tiên Thổ anh dùng thời gian ba ngày che lại toàn bộ Thiên Lộ ở Tiên Thổ bằng pháp trận, sau đó đến Tử Tiêu Tinh, Tử Nguyệt Tinh, Thiên Hải Tinh cũng dùng pháp trận che lại Thiên Lộ ở những nơi này.
Giờ anh đã là tu sĩ Thiên Huyền Cảnh, một khi đã bày bố pháp trận thì những kẻ tu Tử Đạo chính thống của Bạch Hổ Tinh đừng mong vào được đây qua Thiên Lộ.
Đó cũng là một phương pháp để bảo vệ an toàn cho người nhà anh.
Sau khi che toàn bộ Thiên Lộ hắn mới đi từ một cửa truyền tin của Tử Tiêu Tinh đến tinh cầu tên là Diêm Vương Tinh, sau đó phong ấn cửa truyền tin đi thông Tử Tiêu Tinh vào ở Diêm Vương Tinh.
Cứ như vậy, Tử Tiêu Tinh, Tiên Thổ tinh, Tử Nguyệt Tinh, Thiên Hải Tinh, bốn tinh cầu này đã được ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, chỉ có thể liên hệ bằng cửa truyền tin, không thể ra khỏi tinh cầu, người từ bên ngoài cũng không thể vào trong. Trừ phi người đó có tu vi cao hơn anh, có thể phá vỡ pháp trận và phong ấn của anh, hoặc làm ra được một cửa truyền tin mới.
Đến Diêm Vương Tinh anh liền thông qua lộ trình Huyền Cực Tiên Tôn đã truyền cho đi từ cửa truyền tin của tinh cầu này sang cửa truyền tin của tinh cầu khác, cách này so với đi bằng Thiên Lộ thì nhanh hơn rất nhiều, tuy là đi qua đến hai, ba chục tinh cầu nhưng chỉ mất hơn một tháng thời gian. Muốn đi đến Thanh Long Tinh mà đi bằng Thiên Lộ thì phải mất vài năm.
Lúc này, ở cửa Thiên Lộ một khu vực gọi là Tiểu Nam Thiên trên Thanh Long Tinh.
Cửa Thiên Lộ này không nằm ở Bắc Cực, cũng không nằm Nam Cực, mà nằm ở phía Nam đường xích đạo, cho nên gọi là Tiểu Nam Thiên.
Trong mấy chục Thiên Lộ của Thanh Long Tinh đây là Thiên Lộ náo nhiệt phồn hoa nhất. Thiên lộ nằm ở trung tâm của một tòa thành cao lớn, ở độ cao mười vạn mét, là một động tối có đường kính mấy trăm ki-lô-mét, mỗi ngày có trăm vạn lượt tu sĩ ra vào từ Thiên Lộ này.
Bởi vậy, Thanh Long Tinh cũng là một tinh cầu có nhiều chủng loại cư dân, người da trắng, người da đen, người da vàng, người da màu xanh lam, người da màu xanh lục đều có.
Nhưng người da trắng và người da vàng chiếm đa số, người da đen, người da màu xanh lam và người da màu xanh da trời tương đối ít hơn.
Phía dưới Thiên Lộ phía dưới có mấy vạn quầy hàng, dân cư đông đúc, đều là thương nhân đến từ các đại tinh cầu, mua bán đồ vật ở các sạp hàng.
Mỗi quầy hàng có vẻ đều kinh doanh rất tốt, chỉ có một quầy hàng là lạnh tanh.
Đây là một quầy tướng số, cắm một cây cờ, trên cờ viết tám chữ to dễ dành nhìn thấy: đàn ông không bói, phụ nữ không bói.
Dưới lá cờ có một ông già đang nằm phe phẩy quạt hương bồ, một lão đạo nhỏ đang xoa bóp vai cho ông ta. Trông rất nhàn hạ thoải mái.
"Đàn ông không tính, phụ nữ không tính thì ông bày sạp bói cho quỷ à!"
"Đúng là ông già ngớ ngẩn, chả trách cả ngày cũng chẳng thấy ông ta có mối làm ăn nào."
"Đâu chỉ là một ngày hôm nay, tôi mở quán cùng ông ta đã mười năm rồi còn chưa từng thấy ông ta có một người khách nào. Trong thế gian này không phải đàn ông thì là phụ nữ, nam nữ đều không bói mà còn có khách mới là lạ."
"…”
Các loại châm chọc khiêu khích liên tục bổ vào mặt ông ta.
Ông già bỏ ngoài tai không thèm nghe, hai mắt nhìn chằm chằm vào người đi ra từ Thiên Lộ
Bày sạp chỉ để ngụy trang, quan sát người đi ra từ Thiên Lộ mới là nhiệm vụ chính của ông ta.
Đúng lúc này, mắt ông già ngời sáng, ngồi bật dậy từ trên ghế nằm, ánh mắt ông ta bám chặt vào một người phụ nữ béo, cười khục khặc, trong miệng kích động nói thầm: "Cuối cùng cũng đợi được, cuối cùng tôi cũng đợi được!"
Lão đạo nhỏ nhìn theo ánh mắt của ông già thì thấy một người phụ nữ béo, trong giây lát không hiểu ra sao hỏi: "Sư tôn, sao ngài lại có khẩu vị nặng thế?"
"Con nhóc xấu xí, nói cái gì đó?" Ông già vỗ vào đầu đứa trẻ, nói: "Tên này quả là âm hiểm, lại đi chiếm thân thể của một bà béo, định qua mắt ta, may là vi sư chỉ nhìn thần hồn không nhìn người, nếu không thì đúng là đã bị anh ta lừa rồi."
"A?" Cô gái nhỏ chấn động: "Thần hồn khống chế bà béo này là của Tiên Vương chạy trốn kia sao?"
"Ừ."
Ông già cười vuốt ve mấy sợi râu tiên, nói: "Huân Nhi, con chờ ở đây, vi sư đi giết anh ta xong là có thể dẫn con đi ngao du bốn bể, trải nghiệm vũ trụ phồn hoa."
"Tốt quá, tốt quá!"
Cô gái nhỏ vỗ tay vui vẻ: "Chờ ở đây đến mười năm Huân Nhi buồn chán muốn chết."
"Khì khì!"
Ông già nhếch miệng cười, lộ ra cả một miệng răng vàng: "Sư tôn đi đây!"
Dứt lời ông ta liền hóa thành một tia sáng bắn lên trời cao.
Bà béo đang quét mắt nhìn quanh xem nên đi đâu, kết quả ánh mắt vừa đảo qua liền dừng lại trên người một ông già đang nhìn mình cười khì khì, tức khắc cả người run rẩy kịch liệt.
"Ha ha!"
Ông già thoải mái cười, nói: "Tên kia, lần này anh chạy không thoát đâu!"
Dứt lời ông ta phóng một cú đấm về phía bà béo!