Lời Dương Đỉnh Thiên vừa thốt ra mọi người liền quay đầu nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy Diệp Thiên đã xuất quan.
Vào thời điểm này, toàn thân Diệp Thiên đều là Phù văn hình dạng như con nòng nọc tỏa ánh vàng rực rỡ, ngoài ra trên đầu anh còn xuất hiện một chiếc lọng che màu vàng kim sáng chói, những Phù văn kia xuất ra từ trong chiếc lọng che bao phủ toàn thân Diệp Thiên, sau đó chui vào đỉnh đầu anh.
Anh đứng khoanh tay giữa không trung như thiên đế hạ phàm, tư thái trang trọng nghiêm túc, uy nghiêm không thể coi thường.
Cùng với sự xuất hiện của anh trong không trung như có tiếng trống chung cổ và kèn lễ nghi cùng hợp tấu, như tiếng chuông đồng, đại lữ thấu tận chân trời, nghe thấy âm thanh này làm con người sâu sắc cảm nhận được sự thái bình may mắn, giống như khắp thế gian đều đang chúc mừng cho một vị Tiên Vương được sinh ra.
Đồng thời theo sự xuất hiện của Diệp Thiên, áp lực bàn chân ba vị Tiên Vương đè lên người mọi người đột nhiên được giải trừ.
Không phải vì bọn họ nhìn thấy Diệp Thiên xuất hiện mà giải trừ được áp lực trên người, mà là có một loại khí trường vô hình đã giúp bọn họ kìm lại bàn chân khổng lồ đang giẫm xuống, vốn là cứ mỗi giây lại bàn chân khổng lồ đó lại hạ xuống mấy chục mét thì vào lúc này tốc độ đẩy nó lên cao còn nhanh hơn mấy chục lần.
Ánh sáng mặt trời rất nhanh đã tỏa ra khắp nơi.
Ba vị Tiên Vương lập tức bị khí trường vô hình kia đẩy lên cao mười vạn thước. Ngửa đầu nhìn lại, bọn họ ngày càng nhỏ đi rất nhiều, không hề che lấp được cả bầu trời nữa.
"Bố! Cuối cùng ba cũng xuất quan!"
Đóa Đóa cực kỳ hưng phấn chạy vội về phía Diệp Thiên.
"Bố ơi!"
Nữu Nữu, Quả Quả, còn cả con gái của Ngụy Ánh, La La, mới mười hai tuổi, được hai cô chị kéo tay chạy về phía Diệp Thiên.
"Có bố ở đây không ai có thể bắt nạt được chúng ta!"
Bảo Bảo và Lạc Lạc, còn có con trai của Thẩm An Kỳ và Giang Ánh Tuyết cũng đều cao hứng xúc động không thôi.
"Ôi Diệp Thiên, cuối cùng anh cũng xuất quan rồi."
Tần Liên Tâm cũng khóc vì sung sướng, vừa rồi cô sợ muốn chết.
"Chị Lạc Tuyết chúng ta an toàn rồi!"
Thần Diệp Hy, Thẩm An Kỳ, Tô Lạc Thiền đều vây quanh Tần Liên Tâm, cao hứng rớt nước mắt.
"Ha ha! Trời cao không diệt Tuyết Thần Tông chúng ta! Trời cao không diệt Tuyết Thần Tông chúng ta!"
Tần Chí Thành cũng xúc động cười lên ha hả.
Trong lúc nhất thời toàn bộ Tuyết Thần Diệp Hiệu tràn ngập trong không khi vui vẻ..
Rất nhanh sau đó Phù văn trên người Diệp Thiên và lọng che trên đầu đều biến mất, mấy đứa trẻ con trai con gái lập tức liền nhào vào người anh.
Bình thường anh đặc biệt cưng chiều con gái cho nên đám con gái của anh cũng đặc biệt thân thiết với anh, chúng biết bố mình rất lợi hại nên nhìn thấy bố chúng không còn sợ nguy hiểm nữa.
"Các con gái bảo bối bị dọa sợ chết khiếp rồi đi?" Diệp Thiên mở ra bàn tay to ôm lấy đám con cười hỏi.
"Con không sợ, con biết bố sẽ không để cho chúng con gặp chuyện không may." Đóa Đóa cười toe toét nói.
"Con cũng vậy."
"Con cũng vậy."
Nữu Nữu và Quả Quả cũng gật đầu cười toe toét.
Chỉ có La La giọng còn mùi hơi sữa nói: "La La bị dọa sợ rồi, giờ tim con còn đang đập bình bịch nè, nhưng nhìn thấy bố thì tốt hơn nhiều rồi."
"Ha ha!"
Diệp Thiên thoải mái cười, sờ khuôn mặt nhỏ non mềm của La La nói: "Vậy bố xử lý bọn họ để an ủi La La nhé."
"Được ạ, được ạ!"
La La còn nhỏ, cô bé đã nghe anh trai, chị gái và các mẹ nói qua bố lợi hại cực kỳ, nhưng cô bé cũng chưa từng chứng kiến qua nên rất tò mò rốt cuộc thì bố mình lợi hại như thế nào.
Vì thế Diệp Thiên bèn buông đám con gái ra, tung mình nhảy vút lên không trung, niệm ra ba vạn ba nghìn trượng pháp thân cao cả mười vạn mét, làm chấn động cả Địa Cầu!
"Mẹ ơi! Diệp tông chủ cũng quá cao đi chứ!"
"Cao như vậy quả thực là nghịch thiên!"
"Đạp một chân này xuống thì có thể dẫm hỏng cả địa cầu đấy!"
“..."
Toàn bộ người dân Giang Thành, cùng với thông qua trực tiếp quan khán mười tỷ người dân địa cầu xem truyền hình trực tiếp, tất cả đều bị cả kinh sợ đến nghẹn họng nhìn trân trối, con mắt muốn lòi cả ra tuôn ra, chỉ cảm thấy rất rung động! Thật không thể tưởng tượng nổi!
"Chuyện này…"
Nhìn lên Diệp Thiên cao hơn bọn họ cả chín ngàn trượng, tức là ba vạn mét pháp thân, ba vị Tiên Vương nuốt cổ họng ừng ực, kìm lòng không đậu bước lùi về sau, trong mắt là đủ loại thần sắc phức tạp, là ngạc nhiên, nghi ngờ, khó hiểu, kinh hoàng.
Một vị Tiên Vương cao to như vậy là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, chỉ cảm thấy rất dọa người !
Giơ tay lên cũng với không tới đầu của anh!
Diệp Thiên nhìn ba người như nhìn con kiến, trong mắt đều là vẻ khinh thường, thản nhiên phun ra hai chữ:
"Trận khởi!"
Chỉ một thoáng!
Ầm ầm!
Một trận pháp lớn trồi lên trong tiếng nổ vang, vây cả Diệp Thiên và ba vị Tiên Vương ở trong.
Địa Cầu quá nhỏ mà các Tiên Vương giao thủ lại quá kinh thiên động địa, chỉ nhẹ cử động cũng có thể gây ra địa chấn và sóng thần. Nếu mạnh hơn một chút thì có thể hủy diệt cả Địa Cầu.
Cho nên trước khi hắn động thủ đã mở ra pháp trận, không cho dư chấn của trận chiến gây ảnh hưởng lên Địa Cầu, nếu không hậu quả sẽ không thể lường trước được.
"Không hay rồi! Chúng ta bị pháp trận vây lại rồi!" Một vị Tiên Vương nhìn quét chung quanh nhất thời kinh hoảng biến sắc mặt.
"Không phải sợ."
Hồng Nguyên Tử nói: "Anh ta vừa trở thành Tiên Vương không có gì quá đáng sợ đâu, tôi là Thiên Huyền Cảnh Tiểu thành sơ kỳ, Huyền Phi Tử là Thiên Huyền Cảnh nhập môn hậu kỳ, anh là Thiên Huyền Cảnh nhập môn trung kỳ, bằng ba người chúng ta mà còn phải sợ anh ta sao?"
"Nhưng pháp thân của anh ta rất cao!" Tiên Vương kia vẫn còn rất sợ hãi.
"Hừ." Huyền Phi Tử hừ một tiếng: "Pháp thân cao cũng chẳng đại diện cho điều gì, mấy trăm năm trước có một người tên là Triệu Thương Thiên chạy đến chỗ Bạch Hổ Tinh chúng tôi, pháp thân của anh ta cũng cao như Diệp Bắc Minh mà không phải là vẫn bị Tiên Vương của Bạch Hổ Tinh chúng tôi đánh cho chạy vòng quanh đấy thôi?"
"Có lý!"
Nghe Huyền Phi Tử nói như vậy vị Tiên Vương kia lập tức không còn sợ hãi nữa.
Diệp Thiên cũng nhướng mày hỏi: "Vị Triệu Thương Thiên kia bây giờ ở đâu?"
Anh không biết Triệu Thương Thiên trong miệng Huyền Phi Tử có phải Triệu Thương Thiên thuộc hạ của hắn không, nhưng theo lời bọn họ pháp thân của anh ta cũng cao như hắn thì anh cảm thấy khả năng rất cao người đó đúng là thuộc hạ của mình, cho nên hắn cực kỳ muốn biết nơi ở của Triệu Thương Thiên đó.
"Ở đâu thì tôi cũng không biết. Nhưng tôi biết, pháp thân của anh có cao tới đâu thì cũng chỉ là một Tiên Vương mới nhập môn, gặp phải chúng tôi thì anh hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"
Hồng Nguyên Tử lạnh giọng nói rồi liền khởi động tiên pháp.
"Gào!"
Một con Thanh Long cực lớn lập tức hiện ra quanh thân anh ta.
Huyền Phi Tử và một Tiên Vương khác cũng lần lượt khởi động tiên pháp.
Trong nháy mắt dày đặc kiếm băng và lửa nóng hừng hực hiện ra trong không trung.
"Giết!"
Hồng Nguyên Tử hét lớn một tiếng, thúc giục Thanh Long đánh về phía Diệp Thiên.
Vô số kiếm băng và lửa nóng cùng che kín trời đất thổi quét về phía Diệp Thiên.
Ba loại tiên thuật ngang ngược hống hách dị thường, sẵn uy nghiêm hủy diệt đất trời, kể cả người trong Tuyết Thần Diệp Hyệu đứng phía dưới cách một tầng pháp trận cũng không khỏi kinh hoàng đổ mồ hôi lạnh.
"Thật đáng sợ!"
Trong lòng bọn họ rung động không thôi.
Nếu như Diệp Thiên không vào Thiên Huyền Cảnh thì giờ phút này đối mặt với tiên pháp kinh khủng như thế ắt sẽ cực kỳ sợ hãi, tuyệt đối không dám đối đầu, nếu không không chết thì cũng phải bị đánh cho tàn phế.
Nhưng!
Nay anh đã gia nhập Thiên Huyền Cảnh, tu vi và Hợp đạo cảnh không biết đã tăng lên bao nhiêu lần. Không nói đến những Tiên Vương tu Tử Đạo chính thống này, cho dù là Tiên Vương tu Tiên Đạo chính thống anh cũng có thể phóng ra một tiểu cảnh giới treo lên đánh.
Cho nên, đối mặt với ba loại tiên pháp đột kích Diệp Thiên hết sức bình tĩnh, chỉ chậm rãi giơ tay lên chỉ kiếm vào trong không trung.
Tức khắc trong không trung hiện ra một điểm nhỏ màu vàng, sau đó phịch một tiếng phun ra khói lửa đầy trời, trong một khoảng khắc ba loại tiên pháp lập tức bị phá, biến mất không còn bóng dáng.
"Thế này. . ."
Ba người Hồng Nguyên Tử ngây người ngay lập tức.
Tùy tay cũng có thể phá vỡ vạn pháp, pháp lực thế này cũng quá cao thâm khó dò?
Bọn họ liền nhìn lại Diệp Thiên, bây giờ anh không chỉ là cao lớn mà thôi, mà anh còn như một cái động đen, thâm sâu không nhìn thấy đáy, căn bản không biết rốt cuộ thì năng lực của anh cao siêu đến đâu.
Nhưng bọn họ vẫn hiểu rõ, chỉ bằng vào việc Diệp Thiên xuất ra một chiêu đã có thể phá vạn pháp thì tu vi của hắn chắc chắn cao hơn bọn họ nhiều, đây là điều không thể nghi ngờ.
Thế cho nên bọn họ không khỏi sợ run cả người, toát mồ hôi lạnh đầy đầu, vội vàng lùi về phía sau, sau đó xoay người thật mạnh định phá pháp trận.
Đúng lúc này Diệp Thiên tiến lên hai bước, nâng lên bàn tay cực lớn đánh vào sau ót ba vị Tiên Vương.
Bang bang bang !
Ba vị Tiên Vương đều tránh không kịp bị đánh vào sau ót, âm thanh vang dội trong không trung, đầu bọn họ ong ong toàn sao nhấp nháy trước mắt.
Diệp Bắc Minh này quá kinh khủng !
Sức mạnh khủng bố đến vậy!
Ba vị Tiên Vương kinh hãi không thôi, trong ánh mắt nhìn Diệp Thiên đều là sự sợ hãi.
"Tôi hỏi lại mấy người một lần. Triệu Thương Thiên ở đâu?" Diệp Thiên lạnh giọng hỏi.
"Hình như, nghe nói là, anh ta… chạy tới Huyền Vũ Tinh." Huyền Phi Tử sợ hãi nói.
"Ở Huyền Vũ Tinh để làm gì? Anh ta đến từ tinh cầu nào? Người trông thế nào?" Diệp Thiên tiếp tục hỏi.
"Không biết, chúng tôi cũng chỉ nghe người ta nói qua về Triệu Thương Thiên, không gặp qua anh ta." Hồng Nguyên Tử máy móc lắc đầu, sau đó cầu xin: "Bắc Minh Đế Tôn, chúng tôi có mắt không tròng không biết ngài có pháp đạo thông thiên, xin ngài cho chúng tôi một con đường sống, sau này chúng tôi không dám đối địch với ngài nữa!"
"Vừa nãy hỏi thì ba người nói không biết, lại còn chạy đến Tuyết Thần Tông chúng tôi diễu võ giương oai, mấy người cảm thấy bổn tọa có thể tha cho các người sao?" Diệp Thiên lạnh giọng nói xong thì vươn ra bàn tay to đè xuống người Hồng Nguyên Tử.
"A!"
Hồng Nguyên Tử kêu lên thảm thiết.
Mấy giây sau liền thấy thần hồn của anh ta bị Diệp Thiên rút ra từ trong cơ thể, sau đó bị bàn tay to bóp chặt lại nổ bôm bốp!
"Má ơi!"
Huyền Phi Tử và một Tiên Vương khác kinh sợ muốn hỏng rồi, lập tức quỳ gối trước mặt Diệp Thiên dập đầu xin tha.
Diệp Thiên cũng không có ý nhân từ nương tay, hai tay giơ ra rút thần hồn của bọn họ, bóp vỡ tại chỗ!
Sau đó, anh giải trừ pháp trận, hô: "Lỗ Khuê, Lý Nhiên Hạo, Vương Hiếu Niên, ba người mượn tạm thân thể ba người này hoàn hồn đi."
Lời này vừa nói ra ba người Lỗ Khuê vui mừng phát điên, thân thể Tiên Vương tu Tử Đạo chính thống không tệ chút nào đâu.
Kết quả là, ba người lập tức bay lên trời, mượn thân thể của ba vị Tiên Vương hoàn hồn.
"Ha ha! Không tệ, không tệ! Tuy là không bằng thân thể của Tiên Vương tu Tiên Đạo chính thống, không phát huy được toàn bộ tu vi, nhưng cũng được bảy phần, so với khi không có thân thể mạnh hơn nhiều, ba Tiên Vương như này có đến nữa một mình Lỗ Khuê tôi cũng có thể đập nát hắn, ha ha ha!" Lỗ Khuê cao hứng nói không ngừng.
"Rốt cục chúng ta lại có thể trực tiếp nhìn thấy ánh mặt trời rồi!"
Lý Nhiên Hạo và Vương Hiếu Niên cũng hết sức xúc động.
Năm thần hồn Tiên Vương đứng dưới ghen tị muốn chết, lại hối hận lúc trước đã đánh hỏng thân thể Bán Bộ Tiên Vương, nếu không bọn họ cũng có thể mượn thân thể anh ta để hoàn hồn, tuy là không được bằng thân xác chính thống nhưng so với linh thể còn tốt hơn nhiều.
Diệp Thiên như đã nhìn thấu tiếng lòng của bọn họ, thản nhiên nói: "Cứ về lại trong kiếm đi, cơ hội cho các ông mượn xác hoàn hồn cũng không còn xa đâu..."
"Vâng! Bắc Minh Đế Tôn!"
Năm người mang theo mong chờ quay trở lại trong cây kiếm Vạn Hồn Huyết Dịch.
"Ôi chà!"
Phía dưới nhất thời sôi trào hẳn lên.
"Thật tốt quá! Chúng ta lại có nhiều thêm ba vị Tiên Vương, còn tông chủ chắc hẳn là cao thủ lợi hại số một rồi!"