Tổ Yêu hô lên cảnh tỉnh Châu Huyền Đồng và ba nghìn chân tiên.
Họ không thể không thừa nhận rằng, nếu Tổ Yêu chết, họ cũng sẽ khó sống. Chỉ cần Tổ Yêu chưa chết, họ mới còn hy vọng sinh tồn.
Nhìn thấy tốc độ chữa lành cơ thể của Tổ Yêu rất nhanh. Chỉ cần thời gian khoảng 5 phút là Tổ Yêu về cơ bản đã có thể liền lại cơ thể xác thịt.
Đến lúc đó nếu thực sự không đánh lại Diệp Bắc Minh, với tốc độ hơn 100 triệu km một giờ, Tổ Yêu cũng có thể đưa họ thoát khỏi Tinh Thành này, theo Thiên Lộ đến hành tinh khác.
Dù nguy hiểm nhưng vẫn có chút hy vọng sống sót. Nếu không, cho dù bây giờ có trốn thoát được thì cuối cùng cũng bị Diệp Bắc Minh bắt lại, khó tránh cái chết.
Cho nên, họ chỉ có thể liều mạng mà thôi.
“Tất cả mọi người ở đây, mau cùng bổn tọa đi phân tán tư tưởng của Diệp Bắc Minh, kéo dài thời gian cho Tổ Yêu liền cơ thể. Bằng không sẽ không ai trong chúng ta sống sót!”
Châu Huyền Đồng hạ quyết tâm, giơ hai tay hét lên, xung phong dẫn đầu bay về phía Tổ Yêu.
“Xông lên!”
Ba nghìn chân tiên cũng biết đây chính là cơ hội sống duy nhất của họ. Người nào cũng quyết tâm, đồng thanh hô vang rồi xông lên sống chết cùng Diệp Bắc Minh
“Nhanh, nhanh! Ngăn họ lại! Đừng để họ làm ảnh hưởng lúc Tôn Thượng giết côn bằng, lấy yêu đan!” Dương Đỉnh Thiên thấy tình hình nguy hiểm, vội hô to, rút kiếm nhắm về hướng mấy nghìn chân tiên mà giết.
Cơ Hữu Đạo, Ngô Huyền Tâm, thú kim lân mắt xanh, cũng đồng loạt xông lên.
“Chị Ngụy Ánh, chị mau dùng tiên pháp tấn công em, để em kích hoạt thất khiếu linh lung tâm. Như vậy chúng ta sẽ không bị thương, Thú Lân bay thổi lửa có thể đi giúp ba.” Đóa Đóa vội vàng nói.
Ngụy Ánh thuận giọng đáp lại. Ngay lập tức kích hoạt tiên pháp, giáng cho Đóa Đóa một cú đánh nhẹ vào lưng, ngay lập tức kích hoạt thất khiếu linh lung tâm của Đóa Đóa. Cô tạo ra bốn kết giới bảo vệ Ngụy Ánh ở trong. Sau đó thúc lưng của Thú Lân bay thổi lửa: “Thú Lân bay bốc lửa, mau đi giúp bố tôi!”
“Dạ biết, đại công chúa!”
Thú Lân bay thổi lửa đáp một tiếng. Sau đó bốn chân nó đá lên, phóng ra những ngọn lửa cháy rực, thiêu rụi đám chân tiên
Trong nháy mắt, cuộc chiến trên không nổ ra. Các loại năng lượng khác nhau bùng nổ trong không trung, gần như mỗi giây đều có thêm một vài hoặc mấy chục chân tiên ngã xuống trong trận chiến khốc liệt.
Nhưng mà!
Hiện tại số lượng chân tiên thực sự quá đông.
Cho dù Dương Đỉnh Thiên và những người khác đã cố gắng ngăn chặn như thế nào, vẫn có không ít Bán bộ tiên vương vượt qua được phòng tuyến của họ mà tiến đến giết Diệp Thiên.
“Các người tiếp tục chặn lại! Tôi đi giúp Tôn Thượng đuổi họ đi!”
Dương Đỉnh Thiên nói rồi xoay người đi giúp Dương Đỉnh Thiên.
Nhưng mà!
Những Bán Bộ Tiên vương này tuy không phải đối thủ của Dương Đỉnh Thiên, nhưng họ cũng không hiền lành gì, vài tên hợp sức lại sẽ đủ đưa Dương Đỉnh Thiên vào chỗ chết.
Ngay sau đó, nhiều loại vũ khí ma thuật khác nhau đã xông lên người Diệp Thiên.
Nhưng vô ích thôi.
Diệp Thiên được bảo vệ bởi giáp Huyền Thiên, bọn họ vốn không thể làm Diệp Thiên bị thương.
“Rút kiếm ra! Đừng để gã lấy được yêu đan của bổn tổ!” Tổ Yêu kêu lên, chỉ cần không mất yêu đan, thân thể xác thịt của ông ta vẫn có thể từ từ chữa lành.
Nghe xong, mười tiên vương nhao nhao đến giữ yêu đan của Tổ Yêu, sau đó thay nhao nhao rút kiếm, cố gắng lấy nó ra.
Quả nhiên nhờ họ dốc hết sức giúp đỡ, lại thêm Diệp Thiên đã bị hao tổn năng lương không ít. Cự kiếm mau chóng được các bán bộ tiên vương rút ra.
Diệp Thiên vung tay quét một cái, tuy nhiên năng lượng của anh đã bị tổn hại nghiêm trọng, chỉ có thể làm bọn họ bị thương nhẹ.
Không thể để họ quay ngược lại làm mình bị thương nặng hơn, vì vậy anh đẩy họ ra rồi lại quay lại
Kiên trì như vậy cũng được một lúc
“Ha ha ha!”
Tiếng cười điên cuồng của Tổ Yêu vang lên.
Ngạc nhiên thay, cơ thể khổng lồ của ông ta đã được chữa lành.
“Phiền phức rồi đây!”
Diệp Thiên nhận ra điều không ổn, lập tức dùng kiếm quét qua, chém tới mấy bán bộ tiên vương trên lưng Tổ Yêu.
“Các con, mau tránh ra, để bổn tổ từ từ xử lý tên này!” Tổ Yêu nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai nghìn chân tiên còn lại lập tức dạt ra xung quanh.
Giây tiếp theo!
Cơ thể khổng lồ của Tổ Yêu bay lên không trung, vỗ cánh và tát văng Dương Đỉnh Thiên, Cơ Hữu Đạo, Thú kim lân mắt xanh, phi lân bốc lửa ra xa hàng nghìn cây số. Họ ngã xuống mà phun máu, bị thương không hề nhẹ.
Rất may thất khiếu linh lung tâm của Đóa Đóa đã kích hoạt, nên bảo vệ được cô bé và Ngụy Ánh không bị thương tích gì.
Nhưng Diệp Thiên đã nắm lấy nhúm lông chim, bám chặt trên lưng Tổ Yêu, Tổ Yêu vì vậy không cách nào tấn công hắn.
Nhưng ngay sau đó, Tổ Yêu đã quay đầu chim, tuy rằng miệng của ông ta không đủ dài để cắn được Diệp Thiên, nhưng tiếng gầm thét của ông ta lại phun ra một trận cuồng phong dữ dội. Đấy là do Diệp Thiên có lực phòng ngự cao, đổi lại là những tiên vương khác, trận cuồng phong kinh hoàng này đủ sức biến họ thành bột.
Nhưng mà!
Bão tố quá khủng khiếp, Diệp Thiên bị thổi cả người bay ra ngoài, mang theo cả nắm lông chim.
“Soạt!”
Không biết là do đau đớn hay tức giận, Tổ Yêu gầm lên, phóng lên trời đâm vào Diệp Thiên.
Tốc độ có thể sánh ngang với tốc độ ánh sáng. Vì vậy, Diệp Thiên không kịp phản ứng đã bị con chim to và cứng này đâm vào.
Bùm!
Một âm thanh rung chuyển đất trời, Diệp Thiên bị đánh bay ra ngoài với tốc độ cực lớn. Cho dù đã có giáp Huyền Thiên sức bảo vệ vô địch, cũng không thể chống đỡ nỗi cú đâm này. Ông ta đã đánh được vào thân thể của hắn. Một ngụm máu phun ra, kéo theo một tia máu bắt đầu tuôn trào.
Lực va chạm cực kì kinh khủng, đủ để làm nổ tung những tiên vương nhập môn chính tông của Thanh Long Tinh.
“Ha ha ha!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Châu Huyền Đồng và những chân tiên khác phấn khích đến phát rồ.
“Tổ Yêu vùng lên đánh trả! Oai lực quá là kinh người mà!”
“Cuối cùng cũng nhìn thấy Diệp Bắc Minh đổ máu, thực sự hưng phấn quá đi!”
“Sự đáng sợ của Diệp Bắc Minh nằm ở lực phòng thủ của gã quá cao. Giờ đây phòng thủ bị phá vỡ, Tổ Yêu có thể xé cậu ta ra thành từng mảnh rồi. Tôi dường như đã nhìn thấy ánh sáng của chiến thắng rồi, hahaha !!!”
“…...”
Những Chân tiên vui sướng điên cuồng, như thể chẳng bao lâu nữa họ có thể nhìn thấy cảnh tượng Diệp Thiên chết thê thảm trước mặt họ.
“Bố!”
Đóa Đóa nhìn thấy Diệp Thiên máu chảy khắp nơi, sợ đến mặt mày tái mét. Cô bé lập tức giục Thú Lân bay thổi lửa: “Mau lên, mau đến chỗ bố tôi!”
Thú Lân bay thổi lửa đạp bốn chân một cái, lập tức lao đến chỗ Diệp Thiên trên không.
Nhưng mà!
Tốc độ của Thú Lân bay thổi lửa thực sự yếu thế so với Tổ Yêu. Tổ Yêu giang cánh, chớp mắt đã tiếp cận Diệp Thiên. Nó cười bỡn cợt: “Tên nhóc, làm phiền bổn tổ nãy giờ, bây giờ xem cậu bị bổn tổ hành hạ đến chết như thế nào!”
Lời nói vừa dứt, mỏ của ông ta đã mổ vào mắt và định đánh Diệp Thiên.
“Không thể lại để bị ông ta mổ trúng. Nếu không pháp thân sẽ tan nát mất!”
Diệp Thiên trong lòng đột nhiên chấn động, lập tức bỏ đi pháp thân. Thu nhỏ người lại, hạ mình xuống.
Tổ Yêu lớn đến mức nào?
Lớn cỡ tỉnh Ba Thục của nước Hải Nam. Khi Diệp Thiên hóa người bình thường, trong mắt Tổ Yêu, chẳng khác nào một hạt bụi. Mất một lúc cũng không nhìn thấy Diệp Thiên đâu.
“Mẹ kiếp!”
Tổ Yêu không thấy bóng dáng của Diệp Thiên, không khỏi bật ra một câu chửi thề. Ông ta lập tức trợn mắt, đập cánh bừa bãi, sau đó cũng thu lại thân thể của côn bằng, biến trở lại thành người chim.
Đột nhiên, ông ta nghe thấy một tiếng bùm bùm, quét mắt một cái liền thấy một cái hố hình người xuất hiện, bốc lên bụi đất cuồn cuộn.
“Ha ha ha!”
Tổ Yêu không nhịn được mà cười điên cuồng.
“Để cậu phải trốn chui trốn nhủi như vậy, còn bị bổn tổ bắt gặp, có phải khó chịu lắm không?”
Nói rồi, đôi bàn tay như móng vuốt đại bàng của ông ta chụm lại tạo thành một quả cầu sắc vàng rực rỡ, được trộn lẫn với năng lượng hủy diệt trời đất. Ông ta ném quả cầu vào cái hố hình người mà Diệp Thiên nằm bên dưới.
Diệp Thiên rơi xuống dưới hố sâu 100.000 mét, sau khi rơi xuống xương cốt như muốn nát cả ra. Cơ thể của hắn bây giờ giống như đồ cổ trong lò nung, bị bao phủ bởi các vết nứt. Anh cũng không thể hít thở.
Nhìn thấy quả cầu năng lượng đáng sợ giáng xuống, thật sự là làm cho anh thót người. Anh nhấp người vài cái, nhanh chóng khôi phục lại xương cốt, rồi từ hố sâu bắn lên như hỏa tiễn.
Bùm!
Quả cầu năng lượng đập vào hố sâu, có thể so sánh với vụ nổ của một quả bom hạt nhân tương đương hàng tỷ tấn thuốc nổ TNT, cuốn lên một đám mây hình nấm bay vút lên bầu trời. Mặt đất nổ tung, bụi mù mấy trăm nghìn mét bốc lên, Diệp Thiên chìm trong biển bụi cuồn cuộn.
“Tuyệt vời! Ngài Tổ Yêu lợi hại quá! Quá tuyệt vời! Quá kinh khủng!”
Châu Huyền Đồng và hàng chục nghìn chân tiên không khỏi rùng mình, sắc mặt tái nhợt vì kinh ngạc, trong lòng không khỏi cảm khái.
Bọn họ phải thừa nhận là Diệp Thiên cũng rất đáng sợ. Nếu đổi lại là bọn họ bị Tổ Yêu ra tay thế kia, không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Nói trở lại Diệp Thiên, anh dường như đã bị đám bụi vàng cuồn cuộn nuốt chửng, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu là đã chết.
“Cũng may là Tổ Yêu thăng cấp kịp thời, bằng không với sự kinh khủng và ngoan cường của Diệp Bắc Minh, chúng ta đã sớm không còn đường sống, tất cả sẽ bị tên đó giẫm chết!”
Châu Huyền Đồng không khỏi thở dài, trong lòng vừa mừng vừa sợ, mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân.
“Thằng nhỏ này, sức sống cũng thật ngoan cường.”
Tổ Yêu nhịn không được mà nói. Đôi cánh ông ta vỗ nhẹ, chỉ có thể thổi bay bụi đất, không thể thổi bay một tu sĩ lợi hại như Diệp Thiên.
Giây tiếp theo!
Chỉ thấy Diệp Thiên đang ở giữa không trung, hung hăng rút tay áo ra.
Xoẹt!
Một ngọn đao thép rút ra, chém một nhát nhanh như một cơn cuồng phong. Cơn cuồng phong từ ngọn đao rít lên và quét qua khoảng không với tốc độ 100 km/ giây. Tổ Yêu vừa nãy toàn thân không khỏe nên bị cơn bão nuốt chửng. Những lông vũ đẹp đẽ trên thân toàn bộ bị cơn bão thổi qua không còn lại được mấy cọng. Bụng ông ta lộ ra phần da màu đỏ tươi, từng lỗ chân lông trên da rỉ ra lớp máu màu vàng. Da thịt của ông ta đã bị cơn cuồng phong xé nát. Thật kinh hồn bạt vía.
“A! Tên nhóc này! Lại rút lông của bổn tổ! bổn tổ bắt tên nhóc này phải chết! phải chết!”
Tổ Yêu vô cùng tức giận, tuy rằng lông vũ đã bị nhổ mất hơn tám phần, nhưng không gây ra quá nhiều tổn thương cho cơ thể của ông ta.
Đôi cánh của ông ta xòe ra ngay lập tức. Thân hình xoay tròn với tốc độ cực nhanh, trong khoảnh khắc hình thành một cơn lốc xoáy quái dị, đẩy về phía Diệp Thiên.
Cơn lốc xoáy vụt qua, giống như một mũi khoan điện cực lớn, trên mặt đất khoan thành một hố sâu hàng chục nghìn mét, nhắm thẳng vào Diệp Thiên. Có vẻ như ông ta muốn nghiền nát anh.
Trước cơn lốc xoáy kinh khủng và dữ dội này, mặt đất chẳng khác nào đậu phụ, chạm mạnh liền nát như tương.
“Thật là một cơn lốc xoáy khủng khiếp!”
Diệp Thiên sợ hãi không dám chạm đầu mũi khoan. Với tầm nhìn độc đáo của mình, anh chỉ cần nhìn thoáng qua là biết lốc xoáy có thể nuốt chửng hắn hay không. Hắn chắc chắn sẽ bị nó xoắn thành bột trong tích tắc, Thất trọng đạo thể vốn chống không lại cơn lốc xoáy này.
Vì vậy, anh lắc mình tránh khỏi lốc xoáy. Thế nhưng tốc độ của lốc xoáy quá nhanh, gấp mấy lần tốc độ của Diệp Thiên, hơn nữa còn biết đuổi theo người. Diệp Thiên chạy đến đâu, lốc xoáy chạy theo đến đó. Chỉ cần thời gian mười giây ngắn ngủi, Diệp Thiên sẽ bị lốc xoáy nghiền nát.
Chính vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc này!
“Bố ơi! Đóa Đóa đến rồi!”
Đóa Đóa cưỡi Thú Lân bay thổi lửa bay tới, mặt đối mặt cùng Diệp Thiên.
Trong khoảnh khắc chỉ 0,1 giây, Diệp Thiên đã được Đóa Đóa kéo vào vùng hà quang màu sắc rực rỡ.
Trong tích tắc 0,1 giây đó, vòi rồng chạm vào hà quang của Đóa Đóa và biến mất ngay lập tức.
Vào lúc này, dường như toàn bộ thế giới đã được tẩy rửa sạch sẽ.
“Mẹ nó!”
Tổ Yêu xém chút là tức chết.
Mắt thấy đã sắp giết được Diệp Thiên, đột nhiên ở đâu lại xuất hiện một con bé có thất khiếu linh lung tâm, cứu lại Diệp Thiên. Thật sự tức đến não bốc khói.
“Thật nguy hiểm. Cũng may là con gái ngoan của bố đã đến kịp thời, nếu không thân xác của bố chắc đã bị dập nát.”
Diệp Thiên mỉm cười và xoa đầu Đóa Đóa.
“Hì hì!”
Đóa Đóa nở nụ cười, đôi mắt híp lại thành một đường.
“Hừ!”
Tổ Yêu hừ một tiếng: “Tốc độ của các người chỉ bằng 1/10 của bổn tổ. Các người không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của bổn tổ đâu. Đợi đến khi Thất Khiếu Linh Lung Tâm hết tác dụng biến mất, hãy xem bổn tổ xay các người thành bột như thế nào.”
“Phải làm sao đây bố? Hào quang không lâu nữa sẽ biến mất.” Ánh hà quang vây quanh cả người Đóa Đóa đang dần mờ đi, Đóa Đóa trong lòng vô cùng sợ hãi.
“Đừng sợ, bố có cách làm nó chết.” Diệp Thiên sờ sờ đầu Đóa Đóa nói.
“Ha ha ha!”
Tổ Yêu không nhịn được cười: “Đừng dọa bổn tổ. Nói thật cho cậu biết, năm đó khi bổn tổ ở Thanh Long Tinh. Toàn bộ nhân loại đều hô hào muốn ta chết. bổn tổ cũng chưa từng sợ. Chỉ một thằng nhóc hung hăn như cậu, có thể dọa được Bổn tổ sao!”
“Vậy bổn tổ sẽ chờ xem, cuối cùng là ai có thể làm cho ai chết!”
“Ha ha ha!”
Tổ Yêu cười rất tự tin và ngạo mạn.
“Kha kha!”
Diệp Thiên cũng cười rất tự tin, nhưng trong tiếng cười mang chút bi thương.
Bởi vì nói không chừng sau khi giết được Tổ Yêu, anh cũng sẽ phải chết.
Nhưng trước mắt, ngoài cách này không còn cách nào khác.
Vì vậy, lần này hắn phải mạo hiểm!
Anh rút ra thanh Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm.
“Chỉ chút lửa này, muốn thiêu chết bổn tổ sao, xem bổn tổ làm bằng đất đấy à?” Tổ Yêu không khỏi cười chế nhạo khi nhìn thấy thanh Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm không chút ánh sáng.
“Ông hãy chờ xem.”
Diệp Thiên hừ một tiếng, không thèm tiếp tục nói nhảm với Tổ Yêu. Anh trực tiếp xuất thần hồn, nhập vào Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm.
Bên trong kiếm là một vũ trụ lớn, một huyết hải dâng trào, một màu đỏ tươi.
Giây tiếp theo!
Diệp Thiên mặc y phục màu trắng, tóc trắng xuất hiện ở trên huyết hải.
“Tham kiến Bắc Minh Đế Tôn!”
Hàng chục nghìn thần hồn của Tiên Vương cung kính quý lạy.
Diệp Thiên liếc nhìn những vong hồn ở hai bên biển máu, nhàn nhạt hỏi: “Bổn tọa gặp chút phiền phức, cần phải thả mười vị tiên vương ra ngoài giúp đỡ bổn tọa. Ai trung thành với bổn tọa, nguyện ra sức vì bổn tọa?