Nghe thấy tiếng la hét liên hồi, Tổ Yêu nghi ngờ quay đầu nhìn lại, thấy Diệp Thiên hung hăng đâm về phía điểm yếu của ông ta. Ông ta cũng không vì vậy mà kinh hãi, ngược lại còn cười ha ha: “Nhóc con, chỉ chút bản lĩnh này của cậu mà muốn tấn công điểm yếu của bổn tổ à. Cậu quá khinh thường bổn tổ rồi đấy.”
Cuối cùng ông ta cũng không né tránh. Mà lập tức há to miệng. Lực hút kinh khủng đột nhiên bao trùm lấy Diệp Thiên như một cơn lốc xoáy.
Ông ta muốn hút Diệp Thiên vào bụng, sau đó từ từ tiêu hóa.
Thật bất ngờ!
“Éc…”
Một vài tiếng gầm của dã thú vang lên khắp đất trời.
Chỉ thấy Diệp Thiên đang bay lên, toàn thân chợt lóe sáng. Trên không trung đột nhiên xuất hiện bốn con linh thú, bao phủ lấy lực hút đáng sợ, bị Tổ Yêu hút vào.
Vì bốn linh thú đều có thân hình khá lớn, mà còn hút một lúc cả bốn nên khi chúng bị Tổ Yêu hút vào miệng, miệng của Tổ Yêu đã bị chặn đột ngột, khiến Tổ Yêu không thể phát huy tiếp lực hút của nó.
Tổ Yêu kinh ngạc kêu thầm một tiếng. Muốn ngậm miệng lại để nhai bốn linh thú.
Đúng lúc này, Diệp Thiên đã sà đến lưng của Tổ Yêu. Thanh kiếm đâm mạnh điểm yếu giữa đôi cánh của Tổ Yêu.
Soạt!
Sức mạnh của thanh kiếm này vô cùng đáng sợ. Dù Tổ Yêu đã có canh khí hộ thể, vẫn bị kiếm xé nát canh khí, đâm thẳng chỗ hiểm.
Soạt!
Mũi kiếm cắm sâu vào chỗ hiểm, không dưới mấy chục mét.
“Á!”
Miệng của Tổ Yêu đang ngoạm mấy linh thú, chỗ hiểm bị đâm như vậy, khiến ông ta quá đau đớn mà phải há miệng ra. Thừa thời cơ, bốn linh thú liền thoát được, bay về bên Diệp Thiên. Bốn thú trợ giúp Diệp Thiên ấn kiếm càng sâu.
Soạt!
Cự Kiếm đã vào sâu hàng trăm mét, xuyên vào lớp da dày và mạnh mẽ của Tổ Yêu, chạm đến cơ lưng của nó. Với toàn bộ sức lực của Diệp Thiên và sự trợ giúp của bốn linh thú, Cự Kiếm tiếp tục được nhấn sâu xuống.
“A…”
Khi Cự Kiếm càng đâm càng sâu, cơn đau gây ra cho Tổ Yêu cũng càng lúc càng dữ dội. Ông ta vùng vẫy tự ném cơ thể khổng lồ của mình ra xa trong tuyệt vọng.
Với cú ném này, bầu trời nổi cơn giông bão, thổi đến các chân tiên không mở mắt ra nổi. Thành phố với những tòa nhà san sát bên dưới bị sụp đổ thành từng mảng. Vô số người bị gió cuốn đi không rõ tung tích. Chỉ những ai tu vi đã đạt đến cấp thần mới có thể nhờ tu vi mà tạm thời không bị thổi bay. Tuy nhiên, họ cũng bị gió cuốn rơi xuống đất.
Chỉ trong vài chục giây, thành phố hàng trăm triệu dân đã bị phá hủy. Ngoại trừ một số ngôi nhà của gia đình chân tiên danh giá, có trận pháp bảo vệ, xem như cũng còn giữ được. Những ngôi nhà khác đều không căn nào còn nguyên vẹn
“Thật đáng sợ, thật đáng sợ quá đi!”
Kể cả những chân tiên của Âm Dương giáo, những tu sĩ không bị đánh bay đều kinh hãi hét lên, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.
“Mau, mau trốn xa ra. Côn Bằng không áp chế được tôn thượng, một lúc nữa nó sẽ rơi xuống đất, đè bẹp hết tất cả đó!”
Dương Đỉnh Thiên thấy tình hình không ổn, lập tức ra lệnh.
Ngay sau đó, Kim lân mắt xanh và Phi Lân bốc lửa liền mang theo Đóa Đóa và những người khác chạy ra thật xa, tránh cơ thể to lớn của Côn Bằng…
Đúng như dự đoán.
Tổ Yêu không thoát khỏi được Diệp Thiên, liền vùng vẫy điên cuồng, cố dứt kiếm lớn trong người ông ta ra. Bởi vì chấn động đã tổn thương da thịt của ông ta, vết thương càng ngày càng lớn, yêu đan sắc vàng bên trong chuẩn bị nổi lên, Tổ Yêu càng thêm đau đớn mãnh liệt.
“Cuối cùng cũng nhìn thấy yêu đan rồi!”
Diệp Thiên vui mừng khôn xiết, một khi yêu đan được lấy ra, Tổ Yêu sẽ như cá nằm trên thớt để anh mặc tình xử lý.
Anh buông lỏng tay cầm thanh kiếm và nhắm về phía vết thương giữa hai cánh của Tổ Yêu.
Đúng lúc này, thân thể lớn của Tổ Yêu rơi xuống đất tạo lực va chạm cực lớn. Chấn động khiến cho Diệp Thiên lúc này sắp chạm vào trong vết thương bị bắn lên không mấy chục nghìn mét. Cự Kiếm đang nằm trong cơ thể Tổ Yêu cũng bị bắn ra, tạo thành một cái hố lớn. Không biết bao nhiêu người đã bị đè chết dưới thân hình khổng lồ của Tổ Yêu.
Ngay cả Âm Dương giáo cũng bị nghiền nát thành phế tích, đỉnh núi phía sau cao mấy chục nghìn mét cũng bị tan rã đất đá.
Toàn bộ Tử Nguyệt Tinh đã bị chấn động!
Cực kỳ kinh khủng.
“Ôi mẹ ơi, thật đáng sợ! Thật thật quá đáng sợ!”
“Tổn thất nặng nề! Trận này tổn thất quá nặng nề!”
“Cơ nghiệp mấy trăm nghìn năm của Âm Dương Giáo bị hủy trong chớp mắt rồi. Đều tại tên tai họa Diệp Bắc Minh. Tất cả đều là do tên đó gây ra!”
“…”
Nhìn Âm Dương giáo biến thành phế tích, tất cả chân tiên của Âm Dương giáo đều nghiến răng nghiến lợi, đau lòng đến cực điểm.
Nỗi đau nhà tan cửa nát.
“Ngài Tổ Yêu! Mau giết chết Diệp Bắc Minh đi! Con muốn thấy tên đó phải chết! Con muốn tên đó phải chết thật thê thảm!” Nỗi hận của giáo chủ Châu Huyền Đồng đã đến mức cuồng loạn.
Lúc này, sau khi thoát khỏi Diệp Thiên, Tổ Yêu nhanh chóng chữa lành vết thương. Ông ta từ từ đứng lên, đôi mắt sâu nổi lên cơn cuồng nộ như đại dương dậy sóng.
“Chết tiệt, chỉ thiếu chút nữa! Suýt nữa thì đã chết rồi!”
Diệp Thiên cũng rất khó chịu, suýt chút nữa đã có thể lấy mạng của Tổ Yêu, nhưng lại bị ông ta đẩy ra.
Lần này Tổ Yêu đã rất tức giận, muốn tấn công chỗ hiểm của ông ta lần nữa e rằng khó hơn lên trời.
“Thằng nhóc chết tiệt! Bổn tổ muốn cậu chết! Muốn cậu phải chết !”
Tổ Yêu tức giận, lông chim toàn thân dựng đứng, lửa vàng bốc lên ngút trời. Đất trời đều bị thiêu đốt thành mảnh đất cháy. Nhiệt độ cao đáng sợ có thể làm tan chảy toàn bộ cơ thể của các chân tiên, khiến cho vô số chân tiên sợ hãi phải lui ra xa. Sau khi đã trốn xa, cũng chỉ dám quan sát xa xa, không dám nhìn gần.
“Á!”
Tổ Yêu gầm lên, tức giận lao vào không trung mấy chục nghìn mét. Một biển lửa như nhấn chìm Diệp Thiên, đốt cháy không trung.
“Bố!”
“Diệp Thiên!”
Trái tim Đóa Đóa và Ngụy Ánh như bị ai bóp nghẹt. Họ điên cuồng hét to.
“Không sao, ngọn lửa nhỏ này không thiêu chết được Tôn Thượng đâu!” Dương Đỉnh Thiên trấn an cả hai
Không ngoài dự đoán!
Một giây sau!
Diệp Thiên vung cự kiếm trong tay, xé toạc một cái lỗ khổng lồ trong biển lửa. Kiếm chém ngang qua không trung nhắm vào đầu của Tổ Yêu.
“Thiên địa liệt! Trảm!”
Diệp Thiên một lần nữa sử dụng chiêu thức này. Năng lượng kinh khủng từ cự kiếm bao trùm lấy Tổ Yêu. Tổ Yêu không khỏi kinh ngạc, lảo đảo lui về phía sau vài bước. Trong đôi mắt sâu như biển lớn kia, là sự ngạc nhiên quá đỗi.
“Một nhát kiếm quá đáng sợ!”
Tổ Yêu bị nhát kiếm này của Diệp Thiên làm cho kinh hãi. Thân hình to lớn của nó vốn chuyển động uyển chuyển, nhưng không ngờ dưới lực của thanh kiếm, hành động đã bị cản trở nghiêm trọng, tốc độ giảm đi cả chục nghìn lần.
Và vì cơ thể của nó to lớn như vậy nên mục tiêu bị tấn công cũng lớn hơn.
Một giây sau!
Cự Kiếm tiếp tục chém vào Tổ Yêu.
Soạt!
Nhát kiếm tạo ra một vạch dài màu vàng, cắt cơ thể khổng lồ của Tổ Yêu làm hai. Từ chỗ bị cắt, máu vàng phun ra khắp bầu trời như một đài phun nước.
Một giây sau!
Bùm!
Cự Kiếm chém xuống đất tạo ra vết nứt kéo dài hàng chục nghìn mét trên mặt đất. Bất cứ nơi nào nó đi qua, những ngọn núi sụp đổ và mặt đất rung chuyển, xé toạc toàn bộ lục địa. Không biết bao nhiêu sinh mạng đã phải chôn thây dưới thanh kiếm này.
Vẫn chưa hết, vết nứt chia cắt lục địa tiếp tục kéo dài ra tận biển. Một rãnh rộng hàng chục nghìn mét xé toạc mặt biển. Nó cuốn hết đường, hai bên rãnh cuộn lại Sóng thần cao hàng trăm nghìn mét, trở thành trận sóng thần lớn nhất trong lịch sử Tử Nguyệt Tinh. Không biết bao nhiêu thủy quái và loài cá bị thanh kiếm xé xác. Hàng nghìn hàng vạn sinh vật biển sợ hãi đến mức nhảy ra khỏi biển. Cảnh tượng thật ngoạn mục chưa từng thấy. !
Vẫn chưa hết.
Rãnh kéo dài đến lục địa bên kia bờ biển và tiếp tục mở ra các hẻm núi, hung hãn trên mọi nẻo đường. Thương vong nặng nề ở bất cứ nơi nào nó đi qua.
Vô vàn tu sĩ chết tan xác, vô vàn tu sĩ sợ mất mật, vô vàn tu sĩ than khóc vang trời.
“Có ai có thể nói cho tôi biết đang xảy ra chuyện gì không?”
“Đây là trời diệt Tử Nguyệt Tinh sao!”
“Đáng sợ! Thật đáng sợ! Là tu sĩ từ hành tinh khác đến Tử Nguyệt Tinh của chúng ta, muốn tiêu diệt Tử Nguyệt Tinh sao? Ông trời ơi!”
“...”
Trong một lúc, một nửa Tử Nguyệt Tinh rơi vào trạng thái sợ hãi. Toàn bộ Tử Nguyệt Tinh kinh hoàng.
“Sư tôn! Sư tôn! Sư tôn mau nhìn xem! Hình như có yêu thú gì đó xuất hiện kìa!”
Ở một nơi nào đó, một lão đạo nắm tay một cô gái nhỏ, đang đi giữa những ngọn núi hoang vắng. Đột nhiên nhìn thấy mặt đất rung chuyển trước mặt mình, như thể có một con rồng khổng lồ sắp trồi lên từ đất. Cô gái nhỏ ngạc nhiên hét lên.
“Bậy nào, làm gì có yêu thú nào xuất hiện. Đây là vết kiếm trảm đất. Nhìn chiêu thức này, nếu sư tôn đoán không lầm thì tám chín phần là do tên nhóc Diệp Bắc Minh gây ra!”
Lão đạo nói xong, liền nhảy lên, xuất ra pháp thân từ trên trời giáng xuống. Giẫm lên đầu vết nứt đang kéo dài đó.
Bùm!
Mặt đất rung lên. Nhờ năng lượng kinh khủng của lão đạo dẫm lên đã ngăn chặn sự mở rộng của vết nứt. Vết nứt kéo dài hơn 50 triệu km cuối cùng đã kết thúc.
Với bước dẫm này, pháp thân cao hơn 7 nghìn mét của tu sĩ già đã chìm bốn năm phần xuống đất, gần như chỉ còn lộ ra phần đầu.
“Sư tôn, xém chút nữa là chết con rồi!”
Cô gái nhỏ bị cơn địa chấn đánh bay xa hàng chục mét, ngã xuống đất phun ra một ngụm máu tươi.
Huyền Cực Tiên Tôn giác quan nhạy cảm, đã nghe được tiếng oán thán của cô gái nhỏ ở cách đó hàng chục mét. Trong lòng cảm thấy bực bội.
“Diệp Bắc Minh, cái tên đáng cho cả nghìn đao này. Ông đây và Huân Nhi mắc nợ gì cậu hả, sao cứ mãi không tha cho lão và Huân Nhi?”
Đợi lão tìm được cậu, nhất định không tha cho cậu, nhất định phải trút giận cho Huân Nhi.
Cái lỗ mũi to của Huyền Cực Tiên Tôn tức đến phì phò. Bùm một tiếng, ông ta đã phóng ra từ mặt đất, bay về hướng cô gái nhỏ.
Sau khi cho cô bé uống một viên thuốc, ông làm phép xuất ra thanh phi kiếm, nắm lấy cô bé và bay với tốc độ cao dọc theo vết nứt.
Lúc này, phía bên đầu kia của hẻm núi.
Nhìn thấy Tổ Yêu bị cắt làm đôi, Châu Huyền Đồng và ba nghìn chân tiên khác đang đứng từ xa nhìn đều bị sốc đến mức hai mắt như muốn nổ tung.
Tổ Yêu vậy mà lại bị chém đứt rồi?
Trời ơi! Diệp Bắc Minh này quá đáng sợ!
Họ đã kinh hãi muốn chết!
“Yeah Yeah Yeah! Cuối cùng bố cũng giết được con chim hung ác đó rồi!”
Đóa Đóa vui mừng reo lên.
“E rằng không đơn giản như vậy.” Dương Đỉnh Thiên nói. Bởi vì nhát kiếm này chém ra vẫn chưa phá hư yêu đan của Tổ Yêu. Tổ Yêu không chết dưới nhát kiếm này, bị thương là điều khó tránh, nhưng chưa chắc vì vậy mà chết.
Quả nhiên, cơ thể của Tổ Yêu bị chặt làm đôi đang dần dần liền lại.
Diệp Thiên đã nhìn thấy điều này. Dù chiêu lúc nãy đã khiến anh hao tổn, anh vẫn nghiến răng giơ kiếm, đâm vào chỗ hiểm của Tổ Yêu.
Do thể lực đã tổn thương nghiêm trọng, nhát kiêm này đâm không sâu bao nhiêu. Tuy nhiên, nó vẫn làm Tổ Yêu kia hét lên kinh hãi.
“Mau đến đây ngăn chặn tên này lại! Để bổn tổ có thời gian liền thân thể, bằng không bổn tổ chết rồi, các người cũng không sống sót được! Nhanh lên!”