Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 862: Tìm đến tận cửa!






“Đồ nhi! Đồ nhi!”

Lão đạo nhìn ngó khắp bốn phía, vừa tìm kiếm vừa lớn tiếng gọi.

Sau một lúc, chỉ có một giọng nói yếu ớt đáp lại ông.

“Sư tôn, đồ nhi ở bên này.”

Lão đạo nghe vậy, nhìn theo phương hướng đó rồi lập tức bay đến.

Rất nhanh, ông đã tìm thấy đồ nhi của mình ở trong đống đổ nát.

Chỉ thấy một cô gái nhỏ nằm trên mặt đất, khóe miệng rớm máu, khuôn mặt đau đớn.

“Đồ nhi!”

Lão đạo kinh hãi, lập tức nâng cô vào lòng, cho cô ăn một viên đan dược, sau đó hỏi: “Thế nào rồi đồ nhi?”

“Đỡ hơn nhiều rồi thưa sư tôn.” Cô gái nhỏ gật đầu, bĩu môi nói: “Sư tôn, một chân của người quá mạnh, thiếu chút nữa đã dẫm chết đồ nhi rồi.”

“Á…”

Lão đạo gãi đầu, cười nói: “Lúc đó vi sư phải chịu một đòn mạnh, không thể dừng lại, cũng không kịp xem xét hậu quả, hai chân đã liền chạm xuống đất.”

Nói đến đây, ông thở dài nói: “Không biết vị đạo hữu đáng ghét nào lại chém một kiếm đáng sợ như vậy, hại lão phu thiếu chút nữa đã dẫm chết đồ nhi, đúng là quá quá đáng rồi!”

Cô gái nhỏ cũng rất tức giận, nhưng nét mặt lại nghi hoặc: “Sư tôn, đạo chung của tinh cầu này đều bị phá rồi, sao lại có tu sĩ lợi hại đến vậy?”

“Cái này thì không có gì lạ.” Lão đạo nói: “Chúng ta có thể từ Thủy Lam Tinh du hành đến đây, thì tu sĩ của các tinh vực khác cũng có thể đến, chỉ có điều có thể khẳng định rằng nhát đao kia không phải do tu sĩ bản địa trảm.”

“Bởi vì thanh kiếm kia, là Tôn Phẩm Thần Binh, cấp bậc rất cao, bởi vậy có thể thấy được, tu sĩ chém nhát đao đó thực lực vô cùng cường mạnh, có thể không phải người dưới cấp của sư tôn.”

“Á?” Cô gái nhỏ khuôn mặt khổ sở: “So với sư tôn còn lợi hại hơn, vậy sư tôn không có cách nào trút giận cho đồ nhi sao?”

“Ha ha!”

Lão đạo phát ra tiếng cười sảng khoái: “Là lừa hay ngựa, phải cưỡi mới biết được, có thể người đó cũng không đánh lại vi sư thì sao?”

Nói rồi ông nắm lấy tiểu lão đạo, nói: “Vi sư dẫn đồ nhi đi tìm ra người đó, vi sư chỉ nhìn một cái là có thể biết người đó có lợi hại hơn vi sư hay không. Nếu thực lực thấp hơn vi sư, vậy vi sư sẽ bắt người đó đền bù cho con, nếu không vi sư sẽ đánh người đó.”

“Vi sư thật sự có thể nhìn ra sự lợi hại của đối thủ chỉ trong nháy mắt sao?”

Lão đạo cười haha: “Vi sư năm đó là Thái Hư Cảnh Tiên Tôn đó, gặp vô số người, có lợi hại hơn vi sư hay không, vi sư chỉ cần nhìn một cái là biết.”

“Vậy vì sao sư tôn từ Thái Hư Cảnh Tiên Tôn lại trở thành Thiên Huyền Cảnh tiên vương?” Cô gái nhỏ gãi đầu khó hiểu.

“Ya!”

Lão đạo thở dài, vẻ mặt bi thương nói: “Nhắc tới cái này vi sư liền tức giận, không nhắc vẫn hơn.”

Sau đó ông sờ cái đầu nhỏ của cô gái nhỏ, nói: “Huân Nhi sau này nếu đủ lông đủ cánh, vẫn phải nghe lời vi sư, đừng tự cho là mình lợi hại liền muốn bay đi một mình, có biết chưa?”

“Con biết rồi sư tôn.” Cô gái nhỏ ngoan ngoan gật đầu.

Lão đạo lúc này mới nhếch miệng cười, để lộ ra một cái răng vàng: “Quả nhiên nữ đồ đệ nghe lời hơn nam đồ đệ, về sau không nhận thêm đồ đệ nam nữa, tránh việc lại một tiểu tử ra đi, như vậy quá phiền lòng rồi.”

Nói rồi, thần niệm của ông khẽ động, một thanh tôn phẩm thần binh xuất hiện trên mặt đất, dắt theo cô gái nhỏ đi, khẽ quát một tiếng: “Đi.”

Ngay lập tức, phi kiếm bay về phía thanh kiếm chém xuống ban nãy.

Lúc này, trên bầu trời Càn Khôn Giáo, Diệp Bắc Minh đang thở hổn hển.

Thanh kiếm khi nãy phát huy quá mạnh, tiêu thụ quá nhiều sức lực của anh, khiến chân anh bây giờ mềm nhũn.

“Tôn thượng, cũng may ngài kịp thời cản lại, nếu không một kiếm chém xuống, đoán chừng nhẹ nhất cũng phải chết cả trăm tỷ người, Tử Tiêu Tinh nói không chừng đã bị chấn động đến mức văng ra khỏi quỹ đạo hàng hải.”

Dương Đỉnh Thiên dẫn theo Đóa Đóa đi qua đó, trong lòng có chút sợ hãi nói.

“Tôi nói không phải là tôi dừng nó lại, anh có tin không?” Diệp Bắc Minh nói với Dương Đỉnh Thiên.

“Không phải tôn thượng dừng nó lại?” Dương Đỉnh Thiên nhíu mày: “Sao có thể, không phải Tôn Thượng dừng nó lại, lẽ nào vẫn có người chống được thanh kiếm đó sao?”

“Không sai.”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng là có người chống đỡ một chút, lúc nãy bổn tọa mới có thể thu lại, nếu không bổn tọa căn bản không thể thu được một kiếm này.”

Hừ!

Dương Đỉnh Thiên nhất thời hung hăng hít một hơi khí lạnh.

“Có thể đỡ được một kiếm này, tu vi có thể thấp được sao? Chí ít cũng phải là một tiên vương, hơn nữa còn là một tiên vương tu vi không hề thấp!”

Diệp Bắc Minh lần nữa gật đầu: “Anh nói không sai, có thể có sức lực lớn mạnh như vậy để chống được nhát kiếm đó, tu vi quả là hơn chúng ta bây giờ, có thể dễ dàng giết được chúng ta.”

“Vậy tôn thượng, có khi nào… là người của thế giới Tinh Hà trung tâm vũ trụ đã đến không?” Dương Đỉnh Thiên trong lòng lo lắng.

“Có lẽ không phải đâu.” Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đoán chừng là tu sĩ bên ngoài tinh vực, có điều cũng không thể loại trừ khả năng là người của thế giới Tinh Hà trung tâm vũ trụ, dù sao Công Tôn Hạ cũng có thể tìm được nơi này, cũng có thể là người tiên đế khác phái đi tìm đến đây, vẫn là nên cẩn thận hơn.”

“Vậy chúng ta rút lui chứ?” Dương Đỉnh Thiên đề nghị.

Diệp Bắc Minh cười: “Không cần sợ hãi đến vậy, bổn tọa có Độn Phù, đợi đến lúc tình hình không ổn rút lui vẫn kịp. Trước tiên phải lấy được quả Tu Di đã rồi tính tiếp.”

Dương Đỉnh Thiên gật đầu.

Sau đó, đoàn người cùng hạ xuống Càn Khôn Giáo.

Ầm!

Một tiếng động vang lên, đánh lức những người đang bị thanh kiếm dọa đến mức ba hồn bảy vía.

“Mẹ ơi!”

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh giáng xuống, đám người giáo chủ như nhìn thấy ma, sợ đến mức ngã xuống đất, sắc mặt hoảng loạn.

Mà lúc đó, hàng tỉ người trong thành cũng sôi nổi bàn luận.

“Trời ơi! Một kiếm khi nãy đúng là quá khủng bố! Trực tiếp nghiền nát tiên vương! Phải là tu vi khủng bố như thế nào mới có thể làm được thế chứ!”

“Chẳng trách được gọi là Bắc Minh Đế Tôn, hóa ra là thật sự lợi hại!”

Cũng may Bắc Minh Đế Tôn nhân từ, kịp thời thu lại nhát kiếm đó, nếu không tất cả chúng ta đều phải chết, đúng là nguy hiểm quá!”

“…”

Những lời bàn tán như thủy triều dâng lên, bao phủ khắp thành Thiên Khải, mãi vẫn chưa dứt.

“Toi rồi, Càn Khôn Giáo toi rồi!”

Hàng triệu đệ tử Càn Khôn Giáo như đang suy tính.

Bọn họ biết, Càn Khôn Giáo đã không còn đủ sức chống lại Diệp Bắc Minh được nữa.

“Sao đây giáo chủ?” Trong Càn Khôn Giáo, Cơ Hữu Đạo vui mừng trước thất bại của đối phương, nói: “Đã kêu ông đừng đối đầu với Bắc Minh Đế Tôn, ông cứ nhất quyết không tin, lần này thì biết sự lợi hại của Bắc Minh Đế Tôn rồi chứ?”

Giáo chủ nghe vậy, trực tiếp quỳ xuống đất nói: “Bắc Minh Đế Tôn tha mạng, tôi biết sai rồi, sau này tôi không dám đối đầu với ngài nữa, tha cho tôi đi, cầu xin ngài tha cho ta, từ nay về sau tôi nguyện làm trâu làm ngựa, chuyện ngài phân phó tôi tuyệt đối không hai lời.”

“Tôi đã từng cho ông cơ hội, nhưng ông không biết trân trọng, nếu không bổn tọa đã giữ ông lại.” Diệp Bắc Minh vẻ mặt lạnh nhạt, phân phó Dương Đỉnh Thiên: “Kết liễu ông ta.”

“Vâng, thưa tôn thượng!”

Dương Đỉnh Thiên nhận lệnh, trực tiếp ở trước mặt mọi người, chính tay đâm giáo chủ, khiến toàn bộ người trong giáo khiếp sợ!

Tất cả mọi người im lặng quỳ trên mặt đất, cơ thể run rẩy, mồ hôi đầm đìa, tất cả không dám thở mạnh, trong lòng càng sợ hãi hơn.

“Từ hôm nay trở đi, Cơ Hữu Đạo sẽ làm giáo chủ, Ngô Huyền Tâm làm phó giáo chủ, các vị ai có ý kiến gì không?” Diệp Bắc Minh thản nhiên hỏi.

Ngay lập tức đã có một lão đạo trả lời: “Tôi không có ý khác, tôi bằng lòng ủng hộ Cơ Hữu Đạo lên làm giáo chủ!”

“Tôi cũng không có ý khác!”

“Tôi cũng không có ý khác!”

“Chúng tôi cũng không có ý khác!”

Từng lão đạo đều liên tiếp bày tỏ, không có ai dám không tán thành.

Đừng nói đùa, đây là cơ hội sống duy nhất, dám có ý khác nghĩa là tự tìm cách treo cổ mình.

“Nếu không ai có ý khác, vậy cứ quyết định như thế đi!” Diệp Bắc Minh nói.

“Vâng, thưa Bắc Minh Đế Tôn!”

Tất cả mọi người đều tỏ thái độ đồng ý, sau đó quỳ xuống chân Cơ Hữu Đạo.

“Tham kiến giáo chủ!”

“À… đứng lên hết đi!” Cơ Hữu Đạo có chút không quen.

Mọi người lúc này mới như được đại xá, khi đứng lên mới phát hiện chân đã mềm nhũn, toàn cơ thể toát mồ hôi lạnh.

“Tu Di đã kết quả chưa?” Cơ Hữu Đạo hỏi.

“Bẩm giáo chủ.” Có một lão đạo tiến lên, nói: “Tu Di vừa mới kết quả, nhưng vẫn cần vài năm nữa để trưởng thành.”

“Dẫn bổn tọa đi xem.” Diệp Bắc Minh nói.

“Vâng, thưa Bắc Minh Đế Tôn.”

Rất nhanh, bọn họ dẫn Diệp Bắc Minh đến sau núi.

Tại một khu vườn tiên dược tiên thảo dưới chân núi phía sau, Diệp Bắc Minh nhìn thấy một cây quả Tu Di, kết thành không ít trái, nhưng tất cả đều là nhỏ như trứng cút, xanh như màu lá, vẫn còn lâu mới to lên.

Nhưng điều này đâu làm khó được người đường đường là Bắc Minh Đế Tôn.

Hắn trực tiếp tạo một pháp quyết, trong chớp mắt một trận lớn đã hình thành, bao quanh cây quả Tu Di, dẫn tinh túy của trời đất đến tưới cho cây.

Ngay giây sau liền thấy quả đang bé như trứng cút bỗng lớn dần, nhanh hơn tốc độ mà mắt thường có thể quan sát.

“Trời ạ! Thần kì quá đi!”

Nhiều giáo đồ của Càn Khôn Giáo vô cùng kinh ngạc.

“Bố, có phải rất nhanh sẽ được hái rồi không?” Đóa Đóa hiếu kỳ hỏi.

“Không nhanh đến vậy đâu.” Diệp Bắc Minh nói: “Pháp lực của bố có hạn, phải bảy bảy bốn chín canh giờ nữa mới phát triển đến mức bình thường, thêm chín chín tám mốt canh giờ sau mới trưởng thành, thêm một ngày mười hai canh giờ nữa mới có thể hái.”

“Hơn mười ngày, vậy thì rất nhanh, nếu để cho nó phát triển tự nhiên, phải ít nhất năm năm mới trưởng thành.” Có một lão đạo nói.

“Bắc Minh Đế Tôn nếu không có bản lĩnh này, còn có thể xưng tiên đế sao?” Cơ Hữu Đạo ngạo nghễ nói.

“Đương nhiên, đương nhiên!”

Nhóm lão đạo của Càn Khôn Giáo lần lượt lên tiếng.

Sau đó đoàn người Diệp Bắc Minh được mời vào trong điện, chiêu đãi bằng tiệc rượu thơm ngon. Cơ Hữu Đạo hạ lệnh, sẽ thu hồi các đệ tử đã bị giải tán.

Ba ngày sau.

Diệp Bắc Minh dẫn theo Đóa Đóa đi xem quả Tu Di trưởng thành trong vườn.

Đột nhiên, một âm thanh thần bí phía xa, mang theo bầu không khí ảm đạm vang vọng khắp Càn Khôn Giáo.

“Nhát kiếm ba ngày hôm trước, là vị đạo hữu nào chém ra vậy?”