Lúc này, hàng tỉ người trong thành đều vô cùng kinh ngạc!
Họ nghe thấy âm thanh vỡ vụn, tất cả đều nghĩ bằng bảo tháp đã bị đánh vỡ, có chết họ cũng không nghĩ rằng cánh tay của lão giáo chủ Hoằng Nghị lại bị hủy.
Điều này đúng là khiến người ta quá bất ngờ.
“Ha ha!”
Lão giáo chủ Hoằng Nghị trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng được đau đớn, nhưng thấy báo tháp bị đánh đến nỗi không thấy đâu nữa, lại có tiếng vỡ nên nở nụ cười rất đắc ý.
“Dù cho bảo tháp của cậu có lợi hại hơn nữa, ở dưới nắm đấm của bổn tọa cũng chỉ là…”
Còn chưa nói xong, khóe mắt ông ta đã giật giật, một cơn đau chưa từng có xuất hiện. Đột ngột quét qua toàn bộ cơ thể, đi thẳng vào sâu trong linh hồn.
“Chuyện gì thế này?”
Trong lòng ông ta vô cùng bối rối, vô thức nhìn xuống dưới.
Thoạt nhìn, đôi mắt của ông ta đã kinh ngạc đến mức muốn nổ tung.
Chỉ thấy toàn bộ cánh tay của mình đã biến mất, máu vàng không ngừng chảy xuống.
“Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?”
Ông ta như phát điên, đơn giản là không dám chấp nhận hiện thực này, bây giờ ông ta mới biết hóa ra không bảo bảo tháp bị vỡ, mà là toàn bộ cánh tay của ông đã bị phế.
“Tôn phẩm pháp bảo, há lại để cho một tiên vương bản địa như ông dễ dàng đánh vỡ sao? Ông dốc toàn lực công kích tiên phẩm pháp bảo, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, tự phế một tay của mình cũng là chuyện dễ hiểu.” Diệp Bắc Minh cười lạnh nói.
Đúng là một trò đùa, Trấn Tiên Tháp là tôn phẩm ngũ đoạn pháp bảo, cứng rắn vô cùng, là tiên đạo tu chính thống dưới trướng Thiên Huyền Cảnh đỉnh phong tiên vương, nghĩ cũng đừng nghĩ là sẽ phá được pháp bảo như vậy.
Mà lão giáo chủ Hoằng Nghị, chỉ là một tiên vương bản địa vừa mới nhập môn, còn chưa có bát trọng đạo thể, lại tay không đấm vào pháp bảo đỉnh cao này, đúng là chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, tự mình phế tay mình.
“A!”
Lão giáo chủ Hoằng Nghị không chịu nổi đả kích này, dùng thanh âm khàn khàn gào thét, sắc mặt vô cùng thô bạo.
Tiên vương tức giận, trời đất cũng đổi màu.
Chỉ trong nháy mắt, cuồng phong kéo đến, đất cát bay mù trời, toàn bộ thành Thiên Khải đều bao trùm trong khung cảnh thê lương chết chóc.
Ý muốn chém giết này thật khủng bố, khiến tất cả tu sĩ dưới mức hợp đạo đều bị tê liệt, ngay cả sức để đứng lên cũng khôn có, giống như một loại khí vô cùng độc.
Những tu sĩ trên mức hợp đạo tuy rằng không chật vật đến vậy, nhưng cũng bị uy phong áp bức đến mức không thể ngẩng đầu lên được, dường như có hàng tỷ cân đá khổng lồ đè lên đầu họ.
Ngay cả Dương Đỉnh Thiên, dưới áp bức này cũng phải toát mồ hôi lạnh.
“Qúa khủng bố rồi!”
Tất cả mọi người đều sợ hãi.
Lúc đó, dưới cơn thịnh hộ này, quanh người lão giáo chủ Hoằng Nghị ngưng tụ ra một đám khí to lớn mà cuồng bạo, sau đó bị ông ta dùng một chưởng đẩy ra.
“Đi chết đi Diệp Bắc Minh!”
Cùng với tiếng vang lớn, đám khí này tựa như tiểu hành tinh giáng xuống, đem theo ngọn lửa dài phía sau, lao về phía Diệp Bắc Minh.
“Chỉ có vậy mà đòi giết bổn tọa, anh quá tự đắc rồi đấy!”
Diệp Bắc Minh có Thiên Huyền chiến giáp bảo hộ, không hề sợ hãi điều gì, lập tức giơ kiếm lên, thúc giục tiên pháp, sau đó nhảy lên, cầm theo thanh khuynh thiên cự kiếm điên cuồng chém về phía đám khí khổng lồ kia.
“Tinh thần toái!”
“Trảm!”
Một nhát kiếm giáng xuống, đổ về phía đám khí đó, như dao bổ dưa hấu, trong nháy mắt đã xe được nó ra, thuận thế chém về phía Lão giáo chủ Hoằng Nghị.
Ầm!
Đám khí đó bị bổ ra, dưới sự khống chế thần niệm của lão giáo chủ Hoằng Nghị, cả hai nửa đều phát nổ, ánh lửa nổ tung trên bầu trời, nuốt chửng Diệp Bắc Minh trong đó, còn mạnh hơn cả nổ hạt nhân, toàn bộ bầu trời thành Thiên Khải bao trùm một màu lửa vàng rực rỡ.
Trong khoảnh khắc này, hàng trăm triệu ngôi nhà ở thành Thiên Khải đã bị phá hủy, không biết có bao nhiêu tu sĩ có vì có tu vi thấp, không chịu được áp lực khủng bố này mà chết.
Tiên vương mà tức giận là cả triệu người phải chết, chuyện này không phải hư cấu!
“Ôi mẹ ơi! Đáng sợ quá đi!”
Sau khi cơn thịnh nộ bùng nổ, uy phong bao phủ bên dưới đã biến mất, tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn trời, trong mắt lộ rõ sự hoảng hốt, kinh dị, sợ hãi và nhiều cảm xúc phức tạp khác.
“Ha ha ha!”
Tất cả người của Càn Khôn Giáo thấy vậy, đều rất vui mừng.
Bởi vì trên bầu trời, ngoài lão giáo chủ Hoằng Nghị ra chỉ có một biển lửa đang lăn lộn, còn bóng dáng Diệp Bắc Minh đã biến mất.
“Diệp Bắc Minh! Cho cậu huênh hoang này, cái chết này có thoải mái không? Ha ha ha!” Lão giáo chủ không giấu được niềm vui trong lòng, cười lớn nói.
“Ồ ồ ồ!”
Càn Khôn Giáo bất ngờ sục sôi.
“Cuối cùng Diệp Bắc Minh cũng bị lão giáo chủ tiêu diệt rồi!”
“Ai bắt hắn coi thường lão giáo chủ, tiên vương đâu phải người ăn chay, đừng nói là một tên Diệp Bắc Minh, dù là mười tên, một trăm tên cũng không phải đối thủ của lão giáo chủ!”
“Không biết nhẫn không gian của Diệp Bắc Minh có bị nổ tung không, có phải bị phá vỡ rồi không, trận này đúng là phí sức rồi. Có điều tiêu diệt được thứ tai họa như hắn, cái giá này cũng xứng đáng!”
“…”
Tất cả đều sôi nổi bàn luận.
“Ha ha ha!”
Nghe tiếng hoan hô bao trùm đất trời, lão giáo chủ Hoằng Nghị vui vẻ ngẩng đầu cười lớn.
Nhưng không ngờ, một thân ảnh bỗng xuất hiện trong tầm mắt của ông ta, đang cầm cự kiếm bổ nhào xuống, hướng về phía ông mà chém.
Đây không phải Diệp Bắc Minh thì còn ai?
“Sao anh ta vẫn chưa chết?”
Đồng tử ông mạnh mẽ co lại.
Khi ông kịp định thần, cố gắng né tránh thanh kiếm thì đã quá muộn.
Roạt!
Một thanh kiếm trên không lập tức bổ vào đầu ông ta, ngay sau đó đi xuống, trong chớp mắt đã đến cổ ông ta.
Bởi vì xương cốt của tiên vương quá cứng, khi cắt đến cổ, thanh cự kiếm bị mắc kẹt.
“Ya!”
Diệp Bắc Minh quán lớn một tiếng, dùng sức ép thanh kiếm, cự kiếm đang mắc kẹt tiếp tục cắt xuống, khoảng một giây sau đã cắt đến ngực của lão giáo chủ Hoằng Nghị.
“Đáng chết!”
Lão giáo chủ Hoằng Nghị lần nữa nổi giận, nắm lấy thanh kiếm, cự kiếm lại lần nữa mắc kẹt.
“Ôi mẹ ơi!”
Lúc này người bên dưới mới định thần lại, mới biết rằng Diệp Bắc Minh chưa chết. Nhìn thấy lão giáo chủ Hoằng Nghị bị chém từ đầu đến ngực thì không khỏi giật mình, sắc mặt vô cùng kinh hãi.
“Sức sống của tên Diệp Bắc Minh này cũng ngoan cường quá đi!”
Rất nhiều người gào thét như vậy trong nội tâm.
Lúc đó, sau khi Hoằng Nghị lão giáo chú nắm lấy lưỡi kiếm thì không rút lên, mà thuận theo đó đâm qua.
“Không hay rồi!”
Diệp Bắc Minh âm thầm kinh hãi, đang định buông tay né tránh, nhưng cũng không kịp, bị lão giáo chủ Hoằng Nghị dùng một chưởng đánh vào ngực, cả người cả kiếm bay ra ngoài, đập liên tục vào hơn mười ngọn núi mới dừng lại.
Cũng may có Thiên Huyền chiến giáp bảo hộ, nên không bị thương tổn, nếu không chỉ một chưởng này cũng có thể đánh bại đạo thể của hắn.
Lão giáo chủ Hoằng Nghị lập tức chữa lành thân thể, ngước mắt nhìn, lại thấy Diệp Bắc Minh cầm kiếm xông qua, đồng tử nhất thời co lại.
“Tên chết tiệt này tại sao đánh mãi không chết!”
Ông ta sắp phát điên lên rồi.
Năng lượng bùng nổ khi này, còn có một quyền vừa rồi, có cái nào mà uy lực không ngất trời?
Nhưng anh lại không hề tổn hại gì, chuyện này khiến ông ta thấy khó hiểu.
Lực công kích không cao, nhưng phòng ngự của anh sao có thể khủng bố đến vậy?
Ông ta không thể hiểu được.
“Bổn tọa không tin không thể giết được hắn!”
Lão giáo chủ Hoằng Nghị không tin vào chuyện này, lập tức giơ tay hét lớn: “Trời đất Càn Khôn, hãy ban cho bổn tọa thanh thần kiếm!”
Lời vừa dứt, năng lượng giữa trời đất tập hợp trên đỉnh đầu ông, ngưng tụ ra một thanh thần kiếm phát ra ánh sáng vàng rực rỡ.
Ông ta không có tôn phẩm thần binh, lại cảm thấy tiên phẩm thần binh uy lực không đủ, không thể chém được Diệp Bắc Minh. Vì vậy ông ta dùng tu vi Thiên Huyền Cảnh của mình, ngưng tụ ra một thanh kiếm có uy lực mạnh hơn tiên phẩm thần binh, cảm thấy như vậy nhất định giết được Diệp Bắc Minh.
Chẳng bao lâu, một thanh cự kiếm đã được ngưng tụ mà thành.
“Trảm!”
Ông ta hung hăng chém một kiếm về phía Diệp Bắc Minh.
Mà Diệp Bắc Minh, đối diện với thanh kiếm này không hề sợ hãi, trực tiếp xông lên.
Ngay giây sau!
Ầm!
Cự kiếm cao cả mười ngàn trượng chém vào đầu hắn, trong nháy mắt hóa thành vô số mảnh vỡ màu vàng. Về phía Diệp Bắc Minh, cơ thể tuy bị lún xuống cả ngàn mét, nhưng không bị thương gì.
“Đây, đây…”
Lão giáo chủ Hoằng Nghị mơ hồ đến triệt để, miệng há to đến nỗi tưởng chừng có thể nuốt cả ngọn núi lớn.
“Ôi trời ơi!”
Tất cả tín đồ của Càn Khôn giáo đều sợ đến muốn chết đi.
Phòng thủ khủng khiếp đến vậy, làm sao mà giết được anh!
Trong chốc lát, tâm tình của lão giáo chủ Hoằng Nghị cùng các tín đồ của Càn Khôn Giáo đều thấp đến cực điểm, dường như đã mất niềm tin vào việc giết Diệp Bắc Minh.
Mà tâm trạng của Diệp Bắc Minh lại rất tốt, tràn đầy ý chí chiến đấu, lập tức giơ kiếm lên, thúc giục Hư Không Thánh Kiếm Quyết.
Chốc lát, trời đất bao trùm một đám mây mù, ban ngày biến thành đêm tối, chỉ thấy một thanh cự kiếm mà vàng xông lên, như là năng lượng đất trời đều bị nó dùng hết, khiến cho thanh kiếm lóe sáng đến chói mắt.
“Tôn thượng muốn dùng đại chiêu rồi!”
Dương Đỉnh Thiên thấy vậy tinh thần liền phấn chấn.
“Đại chiêu gì?”
Cơ Hữu Đạo và Ngô Huyền Tâm, còn có Đóa Đóa đề thốt lên.
“Đại chiêu có thể chém Tử Tiêu Tinh làm hai.” Dương Đỉnh Thiên nói.
“Gì cơ!”
Cơ Hữu Đạo và Ngô Huyền Tâm đều kinh ngạc: “Bắc Minh Đế Tôn sắp phá hủy Tử Tiêu Tinh?”
“Cái đó thì không.” Dương Đỉnh Thiên lắc đầu: “Tôn thượng phải nhập vào Thiên Huyền Cảnh, mới có thể chém đôi Tử Tiêu Tinh, hiện tại người vẫn chưa nhập Thiên Huyền Cảnh nên không thể được. Nhưng đại chiêu này một khi đã dùng thì việc chém chết tên tiên vương bản địa kia là chắc chắn.”
“Ồ.”
Hai người gật đầu, nhất thời cùng chờ xem.
Mà lúc này, Diệp Bắc Minh đã hoàn thành việc chuẩn bị trước khi ra đại chiêu.
Chỉ thấy thanh cự kiếm không biết cao bao nhiêu trượng đang bao quanh người, bao phủ một vòng khổng lồ với đường kính cả ngàn mét, chiếu sáng khắp nơi, tựa như cây cột Kình Thiên dựng đứng trong không trung, không cho bầu trời sụp xuống.
“Thanh kiếm khủng bố quá!”
Huyền Nghị lão giáo chủ run lên, có thể cảm nhận được thanh kiếm này ẩn chứa năng lượng hủy diệt, một khi bị chém thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
“Mau rút lui!”
Ông ta không dám chờ thêm một giây nào nữa, quay người bỏ chạy.
Khó khăn lắm mới thành tiên vương được, ông không muốn chết sớm như vậy.
“Hư Không Thánh Kiếm Quyết, cách thứ tám, mở trời!”
Âm thanh của Diệp Bắc Minh đột ngột vang lên như Hồng Chung Đại Lữ.
“Trảm!”
Cùng với tiếng quát lớn này, cây cột Kình Thiên âm ầm sụp đổ, kéo theo một dải vàng trên bầu trời, phát tiết khắp cả triệu dặm, trong chớp mắt liền chém lên người lão giáo chủ Hoằng Nghị đang chạy trốn.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, lão giáo chủ Hoằng Nghị thân hình hai mươi bốn ngàn trượng trực tiếp bị nghiền nát dưới một nhát kiếm, ngay cả thần hồn cũng không còn.
“Không!”
Nhưng cự kiếm uy lực hủy diệt trời đất tiếp tục chém về phía mặt đất, tất cả người của Càn Khôn Giáo cùng với hàng tỷ người trong phạm vi mười triệu dặm đều bị bao trùm bởi thanh kiếm này, toàn bộ đều nổ tung.
Nhát kiếm này nếu chém xuống, bọn họ một người cũng đừng hòng sống được!
Nhưng uy lực của chiêu này thực sự quá lớn, theo quán tính, Diệp Bắc Minh muốn chịu cũng không chịu được.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, phía ngoài xa cả triệu dặm, một người cầm cờ bói mệnh, kéo theo cả một cô gái nhỏ rồi đột nhiên bỏ cờ lại, buông lão đạo nhỏ ra rồi nhảy lên trời, cơ thể cao ba mươi ba ngàn trượng, giơ cao Kình Thiên Cự Thủ chống lại nhát kiếm này.
“Trời ơi!”
Lực tác động khủng khiếp khiến toàn thân ông lún sâu, ầm ầm trên mặt đất, tạo thành một cái hố sâu mười ngàn trượng trên mặt đất, cả hai chân đều không dẫm vào đó.
Sau khi ông đỡ nhát này, cự kiếm dừng lại trên không trung.
Ngay giây sau đã mất hút không chút dấu vết.
“Là vị đạo hữu nào lòng dạ nham hiểm như vậy, nếu không phải bần đạo kịp thời chống đỡ chút ít, vậy thì không biết sẽ chết mất bao nhiêu bách tính đây, thật là tạo nghiệp!”
Lão đạo không nhịn được lên tiếng mắng, sau đó rút hai chân ra, thu lại cơ thể, thoạt nhìn, lão đạo nhỏ đã biến mất.
“Đồ nhi! Con lại đi đâu rồi?”