Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 787: Trở lại xâm lược!






Em giết chúng cho tôi, tôi sẽ cho em câu trả lời!

Câu nói này rơi xuống như một tiếng sét vào một ngày nắng, khiến cho Vương Hiếu Hiền, Lưu Thiên Sơn và những người khác chấn động, vẻ mặt biến sắc.

Nếu Tô Lạc Thiền đồng ý, hậu quả sẽ rất khó lường!

Bởi vì bọn họ đều biết thực lực của Tô Lạc Thiền vượt xa bọn họ, ít nhất bọn họ liên minh lại cũng không thể đánh bại Tô Lạc Thiền.

"Tô Lạc Thiền có đồng ý không?"

Nhất thời, tất cả bọn họ đều tò mò.

Ngay đúng lúc này!

"Được!"

Tô Lạc Thiền lớn tiếng đáp lại Diệp Thiên, đột ngột quay người lại, đối mặt với đám người Vương Hiếu Hiền, vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm, sát khí bốc lên từ cơ thể, cả đầu tóc bạc đều bay phấp phới.

"Không ổn rồi! Mau rút lui!"

Lưu Thiên Sơn hét lên trong sự ngạc nhiên, và nhảy lên đầu tiên, bắn với tốc độ cực cao từ hướng thông thường.

"Mau rút lui, nhanh!"

Ngũ Trưởng lão không dám ở thêm một giây nào, lớn tiếng quát. Rút lui một cách nhanh chóng.

Những người còn lại cũng hoảng sợ rút lui.

"Mau đuổi theo, giết hết bọn họ đi, đừng thả hổ về rừng!"

Diệp Thiên nhìn thấy Tô Lạc Thiền chỉ doạ sợ họ bỏ đi. Thật sự không có ý muốn giết người, anh vội vàng thúc giục.

"Tại sao tôi phải nghe lời anh!"

Tô Lạc Thiền đột ngột quay lại và nhìn chằm chằm: "Anh là gì của tôi chứ? Tôi khiến họ sợ hãi mà rút lui, bảo toàn được mạng của anh là tốt lắm rồi. Tại sao tôi phải làm kiếm cho anh, thay anh giết người?"

Diệp Thiên: "......"

Việc phụ nữ gây ra những rắc rối không đáng có thực sự khiến người khác đau đầu.

Anh chỉ có thể nhún vai, khoanh tay cười khổ: "Ừ, em bây giờ so với tôi tốt hơn, em ngầu hơn, không nghe lời tôi, tôi có thể làm được gì em chứ? Tới lúc đó mà bị báo thù, đừng có mà trách tôi vì đã làm hại em, là do chính lòng tốt của em đã làm tổn thương em."

"Tôi không cần anh quan tâm tôi!"

Tô Lạc Thiền lẩm bẩm: "Nói cho tôi biết trước, tại sao anh lại thay da đổi thịt thế này? Tại sao anh lại có con với người phụ nữ khác? Tại sao đến Tiên Thổ lại không đi tìm tôi?"

“Đi tới Huyền Băng Cung trước, tôi sẽ nói sau.” Diệp Thiên nói.

“Không!” Tô Lạc Thiền nghiêm túc nói: “Hiện tại chỉ cần nói cho tôi biết, nếu không tôi sẽ không cho anh đi Huyền Băng cung!”

Diệp Thiên biết rõ tính khí của cô ta, cô ta là một phụ nữ kiên trì và bướng bỉnh, nếu không vào năm đó, cũng không hề biết vị trí của anh, mà đã chạy hàng trăm, hàng vạn vạn dặm mà ở bên cạnh anh vào một đêm gió mưa.

Vì vậy, anh không còn cách nào khác, đành phải xua tay: "Các người lui ra trước, tôi nói chuyện cùng cô ấy."

"Các người cũng rút đi."

Tô Lạc Thiền nhẹ nhàng nói.

Rất nhanh, Đoá Đoá và các đệ tử do Tô Lạc Thiền mang theo đều lui vào một góc, Diệp Thiên lập một lớp cách âm tiếng ồn, nói: "Tôi của năm đó, đã chết rồi."

"Cái gì!"

Cơ thể mỏng manh của Tô Lạc Thiền đột ngột run lên khi nghe thấy lời nói đó, hỏi đầy hoài nghi: "Anh... chết rồi sao?"

"Chính xác."

Diệp Thiên gật đầu: "Sau khi rời khỏi tiên giới, tôi trở về thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ, từ đó về sau bế quan đi thăm Đại Đạo. Hơn một ngàn năm trước, tôi rốt cục hiểu được quy luật của các tầng trời, đã kích hoạt các tầng trời, và có thể đã vượt qua các thảm họa. Thành công đạt được địa vị quả vị tiên vàng Thái Cực."

"Không ngờ rằng, lại bị đối thủ liên minh với nhau, cuối cùng rơi xuống trời mà chết."

"May mắn thay, tôi đã tu luyện đến mức có thể cùng thiên địa tồn tại, linh hồn của tôi bất tử. Tôi bước vào đường hầm của thời gian và không gian và trôi nổi hàng nghìn năm. Cuối cùng, tôi sẽ ở trong một thế giới không có tu sĩ. Tìm thân thể thích hợp để tái sinh."

"Ở đó, tôi đã gặp mẹ của Đoá Đoá, cô ấy cũng giống như em, cô ấy là mẫu con gái tôi thích. Chúng tôi quen và yêu nhau, và sau đó có con..."

"Tôi thế này mới từng bước tới Tiên Thổ. Không phải là tôi không tìm em, mà là tôi có linh khí cùng vinh quang của riêng tôi, em nói tôi của hiện tại thật là yếu ớt, thì tôi làm sao mà lại dám đi tìm kiếm em?"

"Vốn dĩ tôi định đợi đến khi tôi so với em tốt hơn thì tôi mới có thể gặp em, không ngờ lại là tình cờ gặp được em. Nếu không phải đi giết quỷ hỏa, tôi cũng không muốn bại lộ thân phận của tôi cho em."

Diệp Thiên kể lại câu chuyện trong một hơi.

Anh đã quá hiểu rõ Tô Lạc Thiền, và nói với cô ta rằng điều đó sẽ không mang lại tổn hại gì cho anh, vì vậy anh không giấu diếm, và chỉ nói với cô ta tất cả.

Sau khi Tô Lạc Thiền nghe thấy lời này, trong lòng cô ta cảm thấy oán hận Diệp Thiên. Làn khói trong nháy mắt biến mất, cô ta đến gần Diệp Thiên hai mắt đỏ hoe, run rẩy nói: "Anh làm sao mà lại không dám đi tìm kiếm em? Em không khinh thường anh, em cũng không bắt nạt anh, cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Em vẫn luôn là cô gái xinh đẹp năm đó của anh mà thôi."

Sau đó, cô ta nhào vào vòng tay của Diệp Thiên, vừa khóc vừa nói:

"Anh có biết trong năm mươi ngàn năm qua, hàng chục triệu ngày đêm, không có đêm nào em không nhớ anh, tóc đã bạc trắng dần theo năm tháng cũng chỉ vì nhớ mong anh. Chỉ mong một ngày nào đó, anh có thể gặp lại em."

"Hôm nay, cuối cùng em cũng nhìn thấy anh. Dù anh đã thay đổi, nhưng anh vẫn là anh. Em sẽ không khinh thường anh, và anh cũng sẽ không chán ghét tóc bạc của em, đúng không?"

“Không chán ghét.” Diệp Thiên lắc đầu: “Ngày khác anh sẽ dẫn em đi trái đất, tìm cho em tiệm làm tóc, nhuộm lại tóc đen, em cũng sẽ trở lại như cũ.”

"Có thật không?"

Tô Lạc Thiền bật khóc cười: "Tiệm tóc lợi hại như vậy, có thể biến tóc trắng thành tóc đen?"

“Đương nhiên là được.” Diệp Thiên cười nói: “Có thể là đen, vàng, lam, lục, màu nào cũng được.”

"Thật tuyệt!"

Tô Lạc Thiền rất vui. Sau đó cô ta ôm lấy eo Diệp Thiên lưu luyến trên người mình, ý tứ nói: "Đã năm vạn năm rồi, em chưa cho bất kỳ nam nhân nào chạm vào. Hiện tại... em muốn anh chạm vào."

"Ngay bây giờ?"

Diệp Thiên kinh ngạc: "Đồng hoang vu nơi này, không tốt lắm thì phải? Con gái của tôi còn ở đó, không thì đi Huyền Băng cung rồi mình nói về chuyện này sau được không?"

"Không đời nào!"

Tô Lạc Thiền bĩu môi nói: "Em chỉ muốn ngay bây giờ thôi."

Cuối cùng, với một cái vẫy tay của cô ta, một năng lượng giống như một cơn lốc xoáy bao quanh hai người họ.

"Hiện tại không ai nhìn thấy nữa rồi, thế được chưa?"

Cô ta cười gượng gạo, áo choàng của cô ta tự động rơi ra, và cánh tay của cô ta ôm lấy cổ Diệp Thiên.

Diệp Thiên tầm mắt chấn động kịch liệt, than thở: "Tôi đã nói rõ là không được đi tìm em rồi, nhưng mà vẫn gặp được em rồi, thế sao gọi là chuyện tốt đây?"

Mặc dù nói như vậy, nhưng anh đã lao vào giống như một con sói đói.

Và bên ngoài.

"Ba!"

Khi nhìn thấy ba mình bị nuốt chửng trong cơn lốc xoáy, trái tim Đoá Đoá chợt nhói lên, hét lên, đương lao vào cứu ba.

"Đoá Đoá mau trở lại!"

Trương Diên Niên nắm lấy Đoá Đoá và nói: "Ba của em không sao cả."

"Làm sao anh biết rằng ba em không sao chứ? Nếu Cung Chủ thiến ba em thì mẹ em phải làm sao?" Đoá Đoá rất sợ hãi và hất tay Trương Diên Niên ra.

Trương Diên Niên nói ngay lập tức: "Cô ấy sẽ không thiến ba em, mà là với ba em... cái này em biết đấy."

Đoá Đoá đột nhiên sững sờ.

Ôi chúa ơi!

Cái này... cái này... bận chuyện đó sao?

......

Tại thời điểm này, cách đó hàng ngàn dặm.

"Chết tiệt, tôi tưởng đám người Trương Diên Niên sẽ chết. Ai ngờ nửa chừng lại bị giết bởi Tô Lạc Thiền, để chúng chạy thật nhanh, nếu không con nhóc hôi hám này thực sự có thể giết hết chúng ta!"

Thấy Tô Lạc Thiền không đuổi theo mình, Lưu Thiên Sơn dừng lại và giận dữ mắng mỏ.

"Đó là một địa ngục. Tại sao Diệp Thiên lại trở thành Diệp Bắc Minh? Điều này quá phản khoa học!" Vương Hiếu Hiền như hoà thượng sờ mãi không thấy tóc.

"Tô Lạc Thiền đã tin rằng đúng là cậu ta thì đúng là cậu ta, nhưng tôi không biết. Một Diệp Bắc Minh chỉ cần nhổ một ngụm đờm là có thể giết chết Hắc Phong lão yêu, sao lại trở nên yếu ớt như bây giờ. " Ngũ trưởng lão cũng rất khó hiểu.

"Vậy chúng ta có cần nói việc này cho Tông chủ không? Năm đó Diệp Bắc Minh đã cho Tông chủ đội mũ xanh, nếu Tông chủ biết Diệp Bắc Minh đã trở nên tệ hại như vậy thì chắc chắn sẽ trả thù cậu ta!"

Ngũ trưởng lão gật đầu: "Đây là chuyện lớn. Tôi nghĩ cần phải nói cho tông chủ."

Cuối cùng, ông ta định lấy ra đá truyền âm để truyền âm cho tông chủ.

Đúng lúc này, từ xa truyền đến một trận bạo động.

"ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão, Lưu bá chủ, Vương bá chủ, tại sao các người lại ở đây? Các người đã tìm thấy Trương Diên Niên và tên Diệp chưa?"

Mọi người nghe thấy liền nhìn xung quanh thì thấy một đám đồng bọn đang xông tới.

“Ha ha!"

Lưu Thiên Sơn vui mừng khôn xiết nói: "Chính là Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão đều ở đây. Hiện tại chúng ta không cần sợ con nhóc Tô Lạc Thiền kia nữa, ha ha ha!!!"

Chẳng bao lâu, một nhóm người đã gặp nhau.

Ngũ trưởng lão và những người khác ông một câu tôi một câu nói chuyện Diệp Thiên là Diệp Bắc Minh ra.

“Tông chủ đã nghi ngờ Diệp Thiên chính là Diệp Bắc Minh, cho nên phái chúng tôi đi bắt, chúng ta nhất định phải bắt sống Diệp Bắc Minh, những kẻ khác thì giết hết.” Tứ trưởng lão nói.

"Cái gì? Làm sao tông chủ biết được?" Vương Hiểu Hiền tò mò.

Tứ trưởng lão nói: "Tôi nghe được cuộc nói chuyện giữa tông chủ phu nhân và Diệp Thiên. Tôi đã đưa tông chủ phu nhân đến gặp tông chủ. Khi nghe lời này, tông chủ đã nghi ngờ rằng Diệp Thiên chính là Diệp Bắc Minh."

"Thì ra là thế!"

Mấy người Ngũ trưởng lão gật đầu.

"Ngũ trưởng lão!"

Lúc này, nhị trưởng lão nói: "Mau đưa chúng tôi đi xem Tô Lạc Thiền và Diệp Bắc Minh đã rời đi chưa. Nếu không, chúng tôi sẽ giết hết bọn họ!"

"Được!"

Ngay sau đó, một nhóm người đi về phía khu rừng.

Trong chốc lát, bọn họ đã tới hiện trường vụ việc vừa rồi.

Nhìn thấy lốc xoáy từ dưới đất bốc lên, mọi người lập tức ngăn cản.

"Nhìn!"

Vương Hiếu Hiền chỉ về một hướng và nói: "Trương Diên Niên và những người khác vẫn ở đó, nhưng Tô Lạc Thiền và Diệp Bắc Minh thì không thấy đâu cả. Nếu tôi đoán không nhầm, chắc hẳn họ đang làm chuyện bậy bạ trong cơn lốc xoáy này!"

"Có lý!"

Mọi người đều gật đầu.

"Vậy thì tôi sẽ phá vỡ năng lượng này và cho mọi người xem hai người bọn họ làm chuyện bậy bạ như thế nào!”

“Ha ha ha!!!"

Tiếng cười vang lên đột ngột.

Giây tiếp theo!

Nhị trưởng lão triệu hồi một ít binh mã bất tử, thúc giục pháp tắc bất tử, binh pháp thần kỳ bay lên vạn trượng, chém xuống phía lốc xoáy dữ dội.

Ngay sau đó, một câu cảm thán vang lên:

"Ba! Mặc quần áo! Có người muốn nhìn trộm!"