Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 786: Giết bọn họ, tôi sẽ cho em câu trả lời!






Tô Lạc Thiền đã bị sốc. Các công pháp mà cô ta học được đến từ hai chỗ, một bài được truyền từ Huyền Băng Cung và một bài do Diệp Bắc Minh dạy.

Và những gì cô ta đang thực hiện bây giờ chính xác là một trong mười công pháp được dạy bởi Diệp Bắc Minh năm mươi ngàn năm trước, tên là: Toái hồn trảo.

Nó có thể được nghiền nát bằng một cái vuốt.

Tưởng chừng đơn giản, tưởng như không có sức mạnh nhưng thực tế không phải vậy. Còn đáng sợ hơn một cú đấm hay một đòn nặng, chỉ cần căn cơ tu luyện cao hơn đối thủ, chỉ cần một chiêu sẽ bị bắt, thân và hồn cùng nhau bị hủy diệt.

Cô ta đã sử dụng thủ thuật này để phá vỡ cơ thể quỷ lửa cùng với linh hồn thần thánh.

Không ngờ lại có một người lạ nói rằng chiêu này đã được dạy cho cô ta, điều này khiến cô ta thực sự bị sốc.

"Không tệ!"

Diệp Thiên lớn tiếng nói: "Toái hồn trảo cô đang thi triển chính là tôi đã dạy cho cô!"

"Cái gì!"

Tô Lạc Thiền kinh ngạc lui về phía sau ba bốn bước, kinh hãi nhìn Diệp Thiên.

Không thể tin được. Người đàn ông mà cô ta chưa từng gặp trước đây lại có thể biết ngay rằng thứ cô ta đang sử dụng là Toái Hồn Trảo.

Điều này thật phi thường!

"Chẳng lẽ ... anh ta là hồn ma chết chóc Diệp Bắc Minh?"

Cô ta nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, trong lòng hiện lên một câu hỏi mà cô ta không thể tin được.

Bởi vì người đàn ông này, cho dù nhìn thế nào đi nữa, anh dường như không giống với Diệp Bắc Minh chút nào. Ngay cả sở trường và sự quyến rũ của cơ thể anh cũng chưa bằng một phần mười so với Diệp Bắc Minh.

Kết quả là cô ta nhìn Trương Diên Niên sắc lẹm và nghiêm nghị hỏi: "Tôi hỏi anh, khi đó Diệp Bắc Minh đã kể cho anh nghe mọi chuyện về tôi và anh ấy, rồi anh lại đem chuyện tôi và Diệp Bắc Minh đi nói cho người khác nghe hả?"

Cô ta thà tin rằng điều đó có thể xảy ra, còn hơn người đàn ông đối diện là Diệp Bắc Minh!

"Vô tội!"

Trương Diên Niên vung tay lên và nói với vẻ mặt cay đắng: "Tôi có thể thề với bầu trời, Diệp Bắc Minh không bao giờ đề cập đến bất cứ điều gì hai người đã làm hồi đó, càng không nói cho tôi biết anh ấy dạy cô công pháp gì."

"Trong năm vạn năm qua, tôi và cô chưa từng ở cùng nhau, tôi còn không biết cô biết các bài công pháp do Bắc Minh đế tôn dạy, huống chi là tên các bài công pháp."

"Nếu lời tôi nói có nửa phần dối trá, thì sẽ bị sét đánh, tôi sẽ chết ngay lập tức!"

Anh ta chỉ cảm thấy bị oan ức vô cùng.

Diệp Thiên cảm thấy oan uổng.

Bắc Minh đế tôn là loại người có thể nói về những gì anh đã làm với phụ nữ với người ngoài sao? Và cả anh ta, Trương Diên Niên, có phải là loại người nói về chuyện của họ với bên ngoài hay không?

"Hừ!"

Vương Hiếu Hiền lúc này mới nhảy ra nói: "Cung chủ, đừng tin lời nói nhảm của Trương Diên Niên, cậu ta có thể là quỷ. Còn có cái gì không làm được sao?"

"Mẹ nó ông nói láo!"

Trương Diên Niên mắng.

"Tôi nói láo?"

Vương Hiếu Hiền chế nhạo: "Cậu nói láo ấy. Nếu không phải Diệp Bắc Minh nói chuyện của cậu ta và cung chủ cho cậu, cậu nói cho Diệp Thiên, ngay cả tôi cũng không biết cung chủ thi triển công pháp gì, một người đến từ hành tinh rách nát như cậu ta thì biết cái gì chứ?"

"Đừng nói với tôi rằng cậu ta là Diệp Bắc Minh, tôi không tin. Nếu cậu ta là Diệp Bắc Minh thì cậu ta còn bị chúng tôi truy đuổi chạy xung quanh chắc, nếu thế thì cậu ta đã sớm dùng một chưởng nghiền chết chúng tôi rồi, làm gì đến lượt chúng tôi nói chuyện ở đây? "

“Ừ!” Lưu Thiên Sơn cũng nhảy ra nói: “Mặc kệ mấy người có tin hay không, dù sao tôi cũng không tin, nếu cậu ta là Diệp Bắc Minh thì con mẹ nó chứ tôi cũng là Diệp Bắc Minh!

"Tôi cũng không tin!"

"Tôi cũng không tin!"

"Tôi cũng không tin!"

Các đồng đội của Vương Hiếu Hiền đều phát biểu ý kiến, thậm chí hơn hai mươi mỹ nhân từ Huyền Băng cung cũng lắc đầu tỏ vẻ không tin.

"Ha ha."

Diệp Thiên lúc này mới mỉm cười, đi tới chỗ Tô Lạc Thiền, ghé vào tai cô ta nói nhỏ: "Trên ngực trái của em có một nốt ruồi cỡ hạt vừng."

"Anh..."

Tô Lạc Thiền kinh ngạc lùi về phía sau hai bước, hai tay không tự chủ được bảo vệ trước ngực, giống như bị Diệp Thiên nhìn thấy.

Bởi vì Diệp Thiên đã đúng.

Quả thực có một nốt ruồi to bằng hạt vừng trên ngực trái của cô ta!

Lúc này, Diệp Thiên tiến thêm hai bước, cười xấu xa, tiếp tục nói nhỏ bên tai cô ta: "Thiền Nhi muốn nhiều hơn nữa."

"Anh anh anh anh..."

Tô Lạc Thiền sửng sốt đến mức không khỏi thốt lên: "Tại sao anh lại biết tất cả những chuyện này?"

"Tôi biết rất nhiều." Diệp Thiên cười khẩy: "Chỉ cần em muốn hỏi về chuyện giữa em và tôi, cũng chính là chuyện giữa em và Diệp Bắc Minh thì tôi có biết một chút đấy."

Tô Lạc Thiền sửng sốt, trong lòng mơ hồ có chút nghi hoặc, nhưng vẫn là muốn xác nhận rõ ràng, cho nên cô ta có một ý tưởng, hỏi: "Vậy tôi muốn hỏi anh, Diệp Bắc Minh nói rằng anh ta thích tôi nhất, còn muốn dắt tôi đi tham quan vũ trụ một chuyến. Vậy rốt cuộc tại sao anh ta lại bỏ đi mà không đưa tôi đi cùng?"

Diệp Thiên sửng sốt, rồi lại lập tức bật cười: "Tôi đã từng nói vậy sao? Tôi chưa từng nói như vậy, có được không hả?"

"Hử?"

Tô Lạc Thiền cau mày.

Anh ta thậm chí còn không suy nghĩ chút nào mà đã chắc chắn rằng anh ta chưa từng nói với mình như vậy, anh ta thực sự là Diệp Bắc Minh sao?

Nếu không phải là Diệp Bắc Minh, anh ta sẽ rất do dự, không biết nên trả lời như thế nào.

Mình có nên thử lại không?

Nghĩ đến đây, cô ta lại hỏi: "Vậy thì tôi sẽ hỏi lại anh, tại sao Diệp Bắc Minh lại dạy tôi các bài công pháp?"

Hồi đó cô ta không yêu cầu mà Diệp Bắc Minh đã chủ động muốn truyền lại công pháp cho cô ta, cô ta hỏi tại sao và Diệp Bắc Minh đã cho cô ta một câu trả lời.

Nếu Diệp Thiên có thể trả lời được thì cô ta sẽ tin rằng Diệp Thiên là Diệp Bắc Minh!

“Bởi vì tôi muốn em trở nên mạnh mẽ, sau khi tôi rời đi, em sẽ không bị ức hiếp.” Diệp Thiên nhẹ giọng nói.

Phải nói rằng anh của năm đó rất thích Tô Lạc Thiền, cũng thích cô ta vì yêu mà cố chấp phấn đấu quên mình, anh lo lắng sau khi cô ta thất thân thì tiến triển của tu vi trở nên chậm chạp, dẫn đến cô ta sẽ bị những người đang ngấp nghé mình bắt nạt và chiếm đoạt nên đã truyền thụ công pháp cho cô ta.

Tô Lạc Thiền sững sờ tại chỗ khi nghe những lời đó.

Diệp Thiên tiếp tục suy nghĩ về quá khứ nói: "Vì lý do này, tôi cũng đặc biệt chế tạo ma khí phòng ngự tổng lực cho em, bởi vì tài nguyên của đất bất tử có hạn. Cấp bậc không cao lắm, bất tử cấp năm, em rất thích, còn nói Đất Bất Tử xếp hạng ma khí phòng ngự bất tử cao nhất, nghe nói đây là món quà yêu thích nhất của em kể từ nhỏ."

"Nếu tôi không nhầm, mặt dây chuyền mà em đeo trên cổ chính là ma khí tôi làm cho em - trái tim Tiên Thổ."

"Nhưng lúc đó anh đeo một sợi dây đỏ cho em. Không hiểu sao bây giờ nó lại trở thành một sợi dây đen."

Đôi mắt của Tô Lạc Thiền đỏ hoe khi nghe điều này, hai giọt nước mắt long lanh bất giác rơi khỏi mắt, và đôi môi run rẩy phun ra bốn chữ:

"Thực sự là anh!"

Đột nhiên, tất cả mọi người bị sốc!

Giang Ánh Tuyết che miệng, nhìn Diệp Thiên với vẻ không tin.

Vào lúc này, cô chắc chắn rằng Diệp Thiên thực sự là Diệp Bắc Minh!

Bốn chữ mà Tô Lạc Thiền rơi nước mắt đã đủ để chứng minh điều đó.

Nhưng Đoá Đoá đã choáng váng!

Ba chưa bao giờ tự tay làm vũ khí ma thuật cho mẹ!

Chẳng lẽ ... trọng lượng của mẹ trong suy nghĩ của ba không quan trọng bằng trọng lượng của chúa tể cung điện trước đây trong tâm trí của ba?

"Hừm! Có thời gian mình phải hỏi lại ba mới được, nếu đúng là thế thì sau này mình sẽ không quan tâm tới ba nữa, bởi vì ba nhất định phải đối với mẹ tốt nhất!"

Đoá Đoá trong lòng kiên định nói.

"Chuyện này chuyện này chuyện này..."

Vương Hiếu Hiền và những người khác chết lặng.

Điều này không phải có nghĩa là Diệp Thiên này là Diệp Bắc Minh sao?

Họ là nhóm người đuổi theo Diệp Thiên sớm nhất, họ không hề biết tông chủ của mình đã nghi ngờ Diệp Thiên là Diệp Bắc Minh, vì vậy khi họ biết Diệp Thiên có lẽ là Diệp Bắc Minh, họ đã vô cùng khiếp sợ và bị sốc, thậm chí còn nảy sinh tâm lý hèn nhát.

Nếu đây thực sự là Diệp Bắc Minh, vậy nếu anh và tình cũ của mình - Tô Lạc Thiền mà quay lại với nhau thì còn kinh khủng tới mức nào chứ?

Sức mạnh của Tô Lạc Thiền đủ để cạnh tranh với tông chủ của họ. Trước mặt Tô Lạc Thiền, bọn họ không có một chút sức lực chiến đấu nào.

Vì vậy, lúc này, tất cả đều nhìn nhau.

Đều băn khoăn không biết nên ở lại hay rút lui.

Lúc này, Tô Lạc Thiền đột nhiên điên cuồng hét lên: "Tôi nhớ anh mấy vạn năm, tóc đã bạc trắng, anh thay da đổi thịt, tìm được bao nhiêu nữ nhân. Ngay cả ma nữ anh cũng thích nhưng lại không thèm ngó ngàng gì tôi, tôi sẽ thiến anh, để anh không thể đùa giỡn với nữ nhân được nữa!”

Dứt lời, toái hồn trảo của cô ta xông về phía bộ phận quan trọng của Diệp Thiên.

"Mẹ kiếp!"

Chuyện này làm cho Diệp Thiên kinh ngạc, lập tức lùi về phía sau một bước lớn, vội vàng kêu lên: "Tô Lạc Thiền. Em điên rồi, không phải như em nghĩ đâu!"

Nói đến đây, anh kéo Đoá Đoá lại và nói tiếp: "Đây là con gái tôi, còn ma nữ mà em nói, năm đó lúc cô ấy còn chưa thành ma thì đã cứu con gái anh. Tôi ở cùng cô ấy vì muốn đưa cô ấy về loại trừ ma chướng và biến cô ấy lại như trước đây. "

"Còn nữa, tôi hiện tại không còn là tôi trước đây. Nếu em động thủ với tôi thì em có xứng với những bài công pháp tôi đã dạy cho em năm đó để em nhanh chóng nâng cao tu vi không?"

"Nếu như lúc trước tôi không dạy em, em cho rằng hiện tại có thể uy hiếp tôi sao?"

"Cho nên, em nên lập tức bình tĩnh đã! Em mà làm con gái tôi sợ hãi, tôi sẽ không tha cho em đâu!"

Một tràng mắng mỏ dữ dội tràn đầy tức giận này khiến Tô Lạc Thiền dừng lại tại chỗ, dùng một đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm Diệp Thiên, vẻ mặt đáng thương.

Nhưng Đoá Đoá đã tràn đầy ấm áp sau khi nghe những lời của Diệp Thiên.

Thì ra ba còn rất yêu mình, để mình không bị dọa sợ mà ba không ngần ngại trở mặt với tình cũ năm nào.

Kết quả là cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, và nói với Tô Lạc Thiền: "Cung chủ, ba tôi thực sự không phải là Diệp Bắc Minh hồi đó. Ít nhất hồi đó ba đã đối xử tốt với cô và tạo ra vũ khí ma thuật cho cô, còn mẹ tôi thì không, vì vậy cô có thể nghĩ đến những việc tốt của ba tôi đối với cô khi đó, đừng làm loạn với ba tôi mà nghe giải thích xem?”

Tô Lạc Thiền bỗng nhiên ổn định lại cảm xúc hơn khi nghe được lời này, vì vậy hỏi: "Vậy thì giải thích cho tôi tại sao anh thay da đổi thịt mà không đến Tiên Thổ tìm tôi? Có phải anh muốn tránh tôi không?"

"Tôi muốn biết câu trả lời!"

Diệp Thiên đột nhiên chỉ vào Vương Hiếu Hiền và những người khác rồi nói: "Giết họ cho tôi! Tôi sẽ em câu trả lời!"