Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 748: Lễ truy điệu Dương Tử Hi, truyền tống trận đột nhiên xuất hiện!






Đại lộ luôn luôn biến hóa khó lường, vạn vật sinh sôi nảy nở, không có gì là giống hệt nhau.

Giống như con người, có cao có thấp, có béo có gầy, có đẹp có xấu...

Cũng giống như thiên lộ, có nhanh có chậm, có dài có ngắn, có rộng có hẹp...

Truyền tống trận cũng y như vậy.

Truyền tống trận trước mắt cũng là một loại trong đó.

Loại này gắn liền với bề mặt, khoảng cách mà nó dịch chuyển xa hơn truyền tống trận đứng thẳng bình thường.

Ví dụ như truyền tống trận từ địa cầu đế Thiên Hoang là thẳng đứng, giống như một cánh cửa, ngay khi bước vào sẽ từ địa cầu đi thiên lộ thẳng đến Thiên Hoang, với tốc độ hiện tại của Diệp Thiên là một triệu rưỡi cây số một giờ, chỉ cần hai ba tháng liền đến nơi.

Còn truyền tống trận trước mắt giống như miệng giếng này, mặc dù giẫm vào có thể bước đến một cái tinh vực khác, nếu đi thiên lộ, với tốc độ của Diệp Thiên thì cũng phải mất mấy chục năm, thậm chí là lâu hơn.

Tất nhiên đây là kết luận mà Diệp Thiên đã đúc kết được khi du lịch vũ trụ năm đó, đi qua vô số truyền tống trận và thiên lộ.

Dù là Tam Thiên Đại Đạo hay trăm ngàn đường nhỏ đều có thiên lộ và truyền tống trận, chỉ là có một số con đường nhỏ không đủ linh khí để chống đỡ. Cho nên, thiên lộ và truyền tống trận thường nằm ở trạng thái bí ẩn, mọi người không có cách nào phát hiện.

Giống như địa cầu, trước kia linh khí cạn kiệt, không có hề phát hiện được thiên lộ và truyền tống trận, nhưng hiện tại linh khí đang nhanh chóng khôi phục, các truyền tống trận và thiên lộ cũng dần dần xuất hiện.

Đi truyền tống trận mất mấy giây là tới một địa phương khác, nhưng bởi vì kích thước hạn chế của truyền tống trận, không thể đi chiến hạm tinh không, nếu muốn ngồi chiến hạmthì phải đi thiên lộ.

Thiên lộ là đương tắt nối đến một tinh vực, cuồng phong trên thiên lộ càng mạnh thì tốc độ di chuyển càng nhanh và ngược lại.

Như từ địa cầu đến Bắc Hàn, lấy tốc độ của Diệp Thiên, đi thiên lộ hơn một tháng liền đến nơi, còn nếu không đi thì cho dù anh có phóng như tên lửa đến Bắc Hàn thì mấy chục ngàn năm cũng chưa chắc có thể tới.

Vì khoảng cách từ Bắc Hàn đến địa cầu phải tính bằng năm ánh sáng.

Vũ trụ bao la, ba nghìn đại lộ và một trăm nghìn đường nhỏ tạo thành một mạng lưới thiên lộ khổng lồ. Đây cũng là lý do tại sao năm đó Diệp Thiên có thể du hành vũ trụ hàng chục nghìn năm và đến thăm hàng nghìn hành tinh. Nếu không sử dụng mạng lưới thiên lộ này, mấy chục ngàn năm, dù anh là tu sĩ Thái Hư cảnh, tốc độ có đạt tới mười tỉ cây số thì cũng không đến được bao nhiêu tinh cầu.

Vũ trụ bao la rộng lớn, khổng lồ đến mức khó có thể tưởng tượng được.

Quay lại chuyện chính.

“Ba, ba nói là có thể chị Tử Hi chưa chết mà bị truyền tống đến một tinh vực khác sao?”

Sau khi nghe Diệp Thiên nói xong, Đóa Đóa vô cùng mừng rỡ.

Diệp Thiên gật đầu nói: “Bây giờ có thể khẳng định lúc cô ấy rơi xuống Tần Lĩnh đã vô tình tiến vào một truyền tống trận trong trạng thái ẩn, sau đó khi cự chưởng nghiền ép xuống đã đập ra một cái hố lớn, mọi người cũng nghĩ là cô ấy đã bị nghiền nát. Trên thực tế, cô ấy đã rơi vào một thế giới khác biến mất khỏi địa cầu, về việc cô ấy còn sống hay đã chết ở một thế giới khác thì không thể biết được.”

Đóa Đóa gật đầu, hỏi “Có phải đi vào từ đây là sẽ được truyền đến một thế giới khác trong vài giây?”

“Đúng vậy.”

“Vậy chúng ta đi nhìn thử đi, xem có thể tìm được chị Tử Hi trở về không?” Đóa Đóa đề xuất ý kiến.

Cô chưa bao giờ quên năm đó khi bị kẻ xấu đâm thủng ngực ở Hang Vạn Yêu, là chị Tử Hi mang sư tôn đến cứu, mang đến cho cô sự ấm áp chưa từng có trên băng nguyên Nam Cực lạnh giá.

Đó là lần đầu tiên có người giúp cô sau nhiều năm bị truy đuổi và chịu vô số đau khổ.

Cô ấy sẽ không bao giờ quên được tình nghĩa giúp người gặp nạn này.

Cũng như mẹ Thần Diệp Hy, năm đó đã dành cho cô sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, cô sẽ vĩnh viễn khắc ghi lòng tốt của bà trong tim.

Diệp Thiên cũng đang có ý định này, nên liền đồng ý đề nghị của Đóa Đóa, quay sang nói với Tần Liên Tâm: “Tuyết Nhi, anh và Đóa Đóa sẽ tiến vào truyền tống trận này, xem chúng ta có thể tìm thấy Dương Tử Hi về không, mọi người về nhà trước nhé?”

“Có phải lại muốn đi nhiều nămkhông?”

Tần Liên Tâm kéo tay Diệp Thiên, trên mặt đầy vẻ không nỡ.

Nhưng cũng biết Dương Tử Hi là một người đáng thương, đã cứu Đóa Đóa rất nhiều lần, cũng đã từng cứu cô và Thần Diệp Hy. Về tình về lý, cô không thể ngăn Diệp Thiên đi tìm Dương Tử Hi.

Diệp Thiên ôm cô nói: “Trước kia đi Thiên Hoang hay Bắc Hàn đều chỉ biết thiên lộ, không biết truyền tống trận, mà thiên lộ xa xôi, muốn trở lại thăm người một chút cũng không thể.”

“Nhưng lần này thì khác, truyền tống trận này có thể quay trở lại địa cầu trong vài giây, anh và Đóa Đóa sẽ thường xuyên quay lại gặp em, thế thì sẽ không có chuyện mất tin tức vài năm nữa!”

“Hơn nữa, anh và Đóa Đóa đều có thần bài. Nếu em thấy còn nguyên vẹn nghĩa là anh và Đóa Đóa không sao cả, không được lo lắng đến không ăn không uống như trước đây có biết không?”

“Dạ dạ.”

Tần Liên Tâm gật đầu: “Đóa Đóa là ngôi sao may mắn của anh. Em sẽ yên tâm để khi con bé ở bên cạnh anh. Anh và Đóa Đóa phải chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ thường xuyên quay lại gặp chúng ta nhé, mọi người cũng rất nhớ anh.”

“Sẽ.”

Diệp Thiên khẽ dịu dàng cười với cô một tiếng, mổ lên môi cô một cái.

Sau đó, Diệp Thiên lại ôm Thẩm An Kỳ, Thần Diệp Hy, Hoàng Phủ Thường, còn có hai con trai và Nữu nữu, dặn dò bọn họ phải chăm chỉ tu luyện.

Sau đó dặn dò Thú Kim Lân mắt xanh bảo vệ mọi người, còn để Thú Kim Lân mắt xanh cách mấy ngày thì mang Hoàng Phủ Thường đến Thiên Hoang gặp Tư Thần.

Cuối cùng, anh ta còn sai Thiên Hà Kiếm Tiên phủ đất lên truyền tống trận để che lại sau khi bọn họ rời đi, tránh cho có người đi vào thì mất mạng.

Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Diệp Thiên vẫy tay chào mọi người, sau đó cõng Đóa Đóa lên lưng, nhảy vào truyền tống trận.

Trong nháy mắt, anh liền biến mất trước mắt mọi người.

Giây tiếp theo!

Diệp Thiên và Đóa Đóa đến một thế giới xa lạ.

Đưa mắt nhìn quanh, xung quanh toàn là những đại thụ chọc trời, có thể đạt tới mấy nghìn trượng, hơn trăm người trưởng thành cũng không ôm hết.

Vị trí hiện tại của Diệp Thiên là trong rừng cây, dưới chân đều là rụng, giẫm lên thấy mềm nhũn.

“Ba, Tử Hi hồi đó có khi nào cũng rơi đến đây không?”

Đóa Đóa được Diệp Thiên cõng trên lưng, quét mắt nhìn xung quanh hỏi.

“Đúng vậy, nàng năm đó khẳng định đã rơi xuống mảnh đất dưới chân này trong vòng mười trượng.”

Diệp Thiên cũng quét mắt nhìn một vòng xung quanh. Đã qua nhiều năm như vậy, không thể phán đoán Dương Tử Hi còn sống rời đi chỗ này hay đã chết ở đây.

“Vậy làm sao chúng ta tìm được Chị Tử Hy?” Đóa Đóa hỏi.

Diệp Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Đóa Đóa vẫn còn ấn tượng với Tử Hi không? Tìm một chỗ vẽ một bức chân dung Dương Tử Hi, sau đó treo thưởng. Nếu như Dương Tử Hi còn sống, chắc là có thể tìm được.”

Đóa Đóa nghe xong mặt cũng giãn ra cười nói: “Đóa Đóa có ấn tượng rất sâu sắc về Chị Tử Hy, ba mau dẫn Đóa Đóa đi tìm một chỗ, Đóa Đóa sẽ vẽ chân dung Chị Tử Hy.”

Diệp Thiên nói: “Ba chặn cái truyền tống trận này đã, tránh cho có tu sĩ chạy vào đi tới địa cầu gieo họa cho mọi người.”

“Dạ dạ!”

Đóa Đóa rất đồng ý: “Chắc chắn phải chặn thật tốt, không thể để mẹ và các ca ca bị kẻ xấu bắt đi”.

Diệp Thiên tìm kiếm liền phát hiện cách đó không xa có một tảng đá lớn, động thần niệm, tảng đá liền bay lên, vì tảng đá lớn hơn nhiều so với truyền tống trận nên không bị rơi vào trong, kỹ càng chặn lại truyền tống trận.

“Tốt lắm, như vậy sẽ không dễ bị phát hiện, tu sĩ cũng không nhàn rỗi như vậy, đi gây rắc rối cho một tảng đá.” Diệp Thiên cười nói.

“Dạ dạ!” Đóa Đóa gật gật cái đầu nhỏ bày tỏ đồng ý.

“Grào!”

Đúng lúc này, một tiếng dã thú gào thét vang lên.

Đóa Đóa nghiên đầu nhìn, nhất thời hét lên: “Oa! Ba, mau nhìn! Thật là một con khủng long to lớn!”

Diệp Thiên quay đầu lại, nhìn thấy một con vật khổng lồ cao một trăm mét xuất hiện ở trước mặt.

Con vật khổng lồ này toàn thân được bao phủ bởi vảy rồng, có một đôi cánh giống như dơi, đầu của nó giống như đầu rắn, hình tam giác, cái lưỡi dài màu đỏ thẫm thè ra, vẻ mặt đầy hung ác.

Đó là Đóa Đóa, đổi lạ mấy cô gái khác chắc sẽ bị dọa sợ.

“Đây được gọi là Long Lân Thú, là một loại thú dữ ăn thịt. Nhìn kích thước này, nó là một con yêu thú thần phẩm, đang coi chúng ta là thức ăn, muốn ăn tươi nuốt sống chúng ta đấy!” Diệp Thiên nói.

“Long Lân Thú ngoan, đừng ăn thịt ba ta và ta nhé, hỏi em chuyện này, mấy năm trước, em có thấy một thiếu nữ mặc áo tím rơi xuống đây không?” Đóa Đóa rất thân thiện hỏi.

Diệp Thiên không nhịn được cười lên.

Con bé ngốc nghếch này, thất khiếu linh lung tâm bị tổn thương, đã chuyển sang trạng thái không hoạt động, mị lực đã biến mất, không cảm nhận được cái loại mị lực đó thì yêu thú sẽ không thân cận.

Đúng như dự đoán!

Ngay khi Đóa Đóa vừa dứt lời, Long Lân Thú gào lên, há to cái miệng như cái chậu máu, vươn cổ, cắn về phía Diệp Thiên và Đóa Đóa, dường như muốn một phát nuốt chửng ba con hai người.

Diệp Thiên chuẩn bị ra tay giết chết Long Lân Thú thì đúng lúc này!

Ầm ầm!

Một cái bóng nhanh như chớp lao đến, chỉ trong nháy mắt, cổ của Long Lân Thú đã bị cắt đứt, đầu ầm ầm rơi xuống đất, máu tươi bắn ra khắp nơi.

Cũng may, Diệp Thiên kịp thời tránh sang một bên, nếu không sẽ bị máu bắn tung tóe khắp người.

Nhưng Long Lân Thú còn chưa chết, đang muốn khép lại đầu, lúc này một bóng người áo trắng bay tới, ánh sáng bị hấp thu vào tay, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ, chém về phía một tấc ở cổ của Long Lân Thú sau khi bị chém rơi đầu, một viên yêu đan thần phẩm rơi xuống đất.

Giây kế tiếp, bóng trắng lướt qua, nhặt lên yêu đan thần phẩm thu vào trong nhẫn không gian, Long Lân Thú lúc này mới chết hoàn toàn.

Sau đó, Diệp Thiên và Đóa Đóa liền nhìn thấy một cô gái mặc áo trắng xuất hiện ở cách đó không xa, cô ấy cao hơn một thước bảy, da trắng như sữa, dung mạo tuyệt đẹp, là một mỹ nhân cực kỳ hiếm thấy.

Ít nhất ở Bắc Hàn và Thiên Hoang, rất khó có thể nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp như vậy.

Mà lúc này cô gái cũng nhìn về phía hai ba con Diệp Thiên, khi nhìn thấy Đóa Đóa, khuôn mặt xinh đẹp nhất thời ảm đạm, không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm nói: “Ở Hắc Phong Vực làm sao lại có một nữ tử đẹp hơn cả ta?”

Đóa Đóa giống mẹ của mình, từ nhỏ đã là một tiểu mỹ nhân, bây giờ cô ấy đã có ngũ trọng đạo thể, da trắng ngần như tỏa sáng, cộng thêm những đường nét xinh xắn và khuôn mặt trái xoan đúng chuẩn, mẹ lại dạy cô cách ăn mặc, từ nghiên nước nghiên thành đã không đủ để hình dung, nghiêng cả tinh cầu cũng không quá.

“Cám ơn tiên tử đã ra tay cứu giúp hai ba con ta, yếu ớt hỏi một chút, nơi này là tinh cầu gì, nằm trong tinh vực nào?” Diệp Thiên lúc này cõng Đóa Đóa tiến lên cười hỏi.

Cô gái sửng sốt, cảm thấy hơi kỳ lạ người đàn ông thậm chí còn không biết đây là nơi nào nhưng cô ấy vẫn trả lời: “Hắc Phong Vực ở Tiên Thổ.”

“Cái gì!”

Diệp Thiên kinh ngạc: “Nơi này là Hắc Phong Vực của Tiên Thổ Tinh?”

Đóa Đóa vốn không nghĩ gì, nghe Diệp Thiên nói, trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Ba đã từng tới nơi này sao?”