Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 747: Người xưa đã ra đi, giờ đã quá muộn để hối hận.






“Tư Thần mau đứng dậy đi!”

Diệp Thiên sải bước về phía trước nhanh chóng đỡ Hoàng Phủ Tư Thần lên.

Thấy con trai nhỏ khiêm tốn thừa nhận lỗi lầm của mình, trong lòng Diệp Thiên rất vui mừng, điều này có nghĩa là anh sẽ có thêm một đứa con trai ngoan.

Giờ đây, anh cảm thấy không có gì ý nghĩa hơn việc phu xướng phụ tùy, phụ từ tử hiếu.

Anh thậm chí còn muốn từ bỏ ý định quay trở lại thế giới thiên hà ở trung tâm vũ trụ, cứ ở trên trái đất, cùng vợ con sống một cuộc sống vô tư, bất tử suốt mấy nghìn năm.

Nghĩ như thế liền thấy vô cùng hạnh phúc.

“Tư Thần, vừa rồi mẹ đã nói với ba em, em là một đứa trẻ ngoan, đúng là không để mẹ thất vọng, em có thể nhanh chóng nhận ra lỗi lầm của mình mà nhận ra ba, mẹ thật sự rất vui vẻ, mẹ và ba tha thứ cho em.”

Hoàng Phủ Thường vừa nói mừng rỡ rơi nước mắt.

Tư Thần của cô cuối cùng cũng có thể được hưởng thụ tình ba!

Là một mẹ, cô thực sự hạnh phúc cho con trai mình.

Lúc này, Hoàng Phủ Tư Thần ôm mẹ mình, đưa tay lau đi những giọt nước mắt bên khóe mắt mẹ, hổ thẹn nói: “Mẹ, lúc nãy mẹ tát Tư Thần, mẹ có phải vô cùng thất vọng với Tư Thần không?”

“Không phải vậy.” Hoàng Phủ Thường lắc đầu giải thích: “Mẹ là bởi vì con có chết cũng không chịu để ba con trị thương, con chính là bảo bối của mẹ, không có em, mẹ sẽ không thể sống nỗi, cho nên mẹ không cho phép con nói chữ chết.”

“Tư Thần sau này sẽ không nói lời này, sẽ không khiến mẹ đau lòng nữa.”

Hoàng Phủ Tư Thần ôm chặt mẹ mình, nhớ lại năm xưa bị đánh rơi xuống vách núi cao vạn mét, là mẹ đã ôm chặt lấy cậu, bà ấy té bất tỉnh, cậu lại không có chuyện gì, biết tầm quan trọng của mình trong lòng mẹ.

“Đứa trẻ ngoan.”

Diệp Thiên sờ sờ đầu của Hoàng Phủ Tư Thần, trong lòng vô cùng cảm động.

Các con trai của Diệp Thiên anh đều là những người con hiếu thảo.

Đóa Đóa, Bảo Bảo,, Lạc Lạc, trước đây từng rửa chân cho Tần Liên Tâm, anh đều nhỡ rõ.

Tư Thần đau lòng mẹ mình, anh đều nhìn trong mắt.

Đứa trẻ hiếu thuận, người làm ba sao có thể không vui.

“Lúc nãy ba nói sẽ đồng ý chữa bệnh, bây giờ còn tính không?”

Hoàng Phủ Tư Thần đột nhiên quay lại hỏi Diệp Thiên.

“Tính, tất nhiên là còn tính!”

Diệp Thiên trịnh trọng gật đầu, nắm lấy cánh tay của Hoàng Phủ Tư Thần, nói: “Đi với ba, ba sẽ chữa bệnh cho con.”

Hoàng Phủ Tư Thần lắc đầu: “Da thịt bị thương chữa hay không cũng không quan trọng, thứ mà ta muốn chữa lành chính là vết thương trong lòng.”

“Em cần ba làm gì thì cứ nói đi, ba bảo đảm làm được.” Diệp Thiên kiên định nói.

Hoàng Phủ Tư Thần ôm mẹ, nói: “Khi còn nhỏ, con đã nghe cung nữ lén bàn tán, nói mẹ con không ai muốn, bị bỏ rơi, là một người phụ nữ đáng thương. Từ đó, lòng con liền vô cùng đau đớn, cũng từ lúc đó, con liền bắt đầu oán hận em. Con không cần ba làm gì cho ta, chỉ mong mẹ con có người muốn có người quản, làm một người phụ nữ hạnh phúc chứ không phải là một người phụ nữ đáng thương. Vì vậy ba nhất định phải cho mẹ con một cái danh phận, khi con nhìn thấy mẹ con thực sự vui vẻ, con mới hoàn toàn tha thứ cho em, nếu không con sẽ không bao giờ gọi ba là ba.”

Lời này vừa dứt, Hoàng Phủ Thường đột nhiên che miệng khóc.

Cuối cùng, Tư Thần oán hận ba mình cũng vì bất bình cho cô, mặc dù khiến cô vô cùng lo lắng nhưng làm mẹ thằng bé, cô thực sự vô cùng cảm động.

“Ba đáp ứng con!”

Diệp Thiên khẳng định nói: “Sở dĩ ba tìm mẹ con các con là vì muốn cho các con một cái nhà. Ngày mai ba sẽ mang hai người về địa cầu, gặp mẹ lớn của con, mẹ lớn của con là một người rất lương thiện, nàng chắc chắn sẽ tiếp nhận các con.”

“Nếu nàng không chấp nhận thì sao?” Hoàng Phủ Tư Thần hỏi.

“Mẹ ta chắc chắn sẽ chấp nhận!” Đóa Đóa đứng dậy nói: “Mẹ ta là người phụ nữ tuyệt vời nhất trên đời này. Năm đó khi ba xảy ra chuyện, mẹ ta nghĩ tới đầu tiên chính là mẹ em, muốn đến Bắc Lương tìm mẹ em. Nghe tin Bắc Lương bị diệt, mẹ em dẫn em chạy trốn, mẹ ta liền muốn đi tìm mẹ con các em, chỉ là chúng ta một đường đuổi giết cũng không tìm được mẹ con em.”

“Ba biết chuyện của mẹ con các em cũng là mẹ ta nói cho ba biết. Mẹ ta nếu không chấp nhận thì sẽ nói chuyện mẹ con các ngươ với ba sao? Chuyện đó giờ này chắc đã phủ đầy bụi rồi. Bà ấy không làm thế là vì hy vọng ba có thể tìm thấy mẹ con các em, cho hai người một mái nhà.”

“Đúng vậy Tư Thần.” Thẩm An Kỳ cũng đứng dậy nói: “Năm đó mẹ hai thích ba, cuối cùng vẫn là do mẹ lớn tác thành. Mẹ em cùng ba đã sinh ra em, mẹ lớn càng không có lý do cự tuyệt mẹ con các em, cho nên em cứ yên tâm, mẹ lớn không tồi tệ như em tưởng tượng đâu.”

Mọi người ta một câu em một câu, Hoàng Phủ Tư Thần lúc này mới gật đầu một cái.

“Tốt lắm, tổn thương trong lòng em ba nhất định sẽ chữa khỏi cho em, hiện tại em có thể để cho ba chữa lành vết thương da thịt chưa?” Diệp Thiên cười hỏi.

Hoàng Phủ Tư Thần gật đầu.

Sau đó, Diệp Thiên vui vẻ kéo thằng bé vào cung điện, vết thương xuyên thấu ở bụng cùng di chứng do cụt tay để lại đối với Diệp Thiên đều là vết thương nhẹ, dễ dàng chữa hết.

“Như thế nào Tư Thần?” Hoàng Phủ Thường hỏi.

Hoàng Phủ Tư Thần vừa mặc lại quần áo vừa nói: “Đã khôi phục như lúc ban đầu.”

Lúc này cậu mới ý thức được ba mình thực sự vô cùng lợi hại!

“Mẹ cứ yên tâm.”

Hoàng Phủ Tư Thần mỉm cười vui vẻ.

Lúc này, Diệp Thiên nói: “Tư Thần đã mười bảy tuổi rồi đúng không, ba cũng chưa có tổ chức sinh nhật cũng chưa không có quà cho con, hôm nay liền bồi thường cho Tư Thần.”

Sau đó, Diệp Thiên lấy ra một chiếc nhẫn không gian từ trong không gian: “Đây là một chiếc nhẫn không gian bằng vàng có sức chứa gấp một nghìn lần chiếc nhẫn không gian Huyền Toàn kia của con, là ba bồi thường quà sinh nhật một tuổi.”

“Trong chiếc nhẫn không gian bằng bạc tinh luyện này có mười tỷ linh thạch, là những viên linh thạch ở Bắc Hàn có độ tinh khiết cao sau khi ba tiêu diệt Thiên Đế Tông, làbồi thường cho sinh nhật hai tuổi của con.”

“Trong chiếc nhẫn không gian bằng đồng tinh luyện này có một tỷ thiên tinh thạch, cũng lấy được ở Bắc Hàn,đền bù cho sinh nhật lần thứ ba của con.”

“......”

“Đây là vũ pháp bảo phòng ngự cực phẩm, hiện tại con đang ở Nguyên An cảnh, vừa vặn đủ dùng, có thể tăng khả năng phòng ngự, bù đắp cho sinh nhật lần thứ mười lăm của con.”

“Thanh này là một thần binh cực phẩm, là sinh nhật thứ mười sáu của con.”

“Đây là một viên Thể Đạo đan cấp năm. Nguyên Anh cảnh chú trọng năm tầng đạo thể, mà con chỉ có bốn tầng, khi ăn vào có thể luyện chế ra năm tầng đạo thể. Đó là ba bồi thương quà sinh nhật mười bảy tuổi cho con.”

Nhìn thấy mười bảy món quà sinh nhật trên bàn, Hoàng Phủ Tư Thần hoàn toàn bối rối.

Chỉ cảm thấy ba mình quá hào phóng!

“Oa!”

Đóa Đóa không nhịn được thán phục: “Chị và Bảo Bảo,, Lạc Lạc đã lớn như vậy rồi, chưa bao giờ nhận được nhiều quà sinh nhật như vậy, thật hâm mộ em tư!”

“Anh không ghen tị đâu.” Bảo Bảo, hiểu chuyện nói: “Chúng ta từ nhỏ đã được ba chăm sóc, em tư không có, đây là tình yêu mà ba bù đắp cho em tư, chúng ta không thể ghen tị.”

“Được được.”

Đóa Đóa và Lạc Lạc đều gật đầu.

Diệp Thiên rất vui mùng vỗ vai Bảo Bảo,, rất vui vì sự hiểu chuyện của con trai mình.

“Tư Thần, còn không mau cảm ơn ba.” Hoàng Phủ Thường nói.

Hoàng Phủ Tư Thần lúc này mới hồi phục tinh thần, mỉm cười với Diệp Thiên, chân thành thốt ra hai chữ:

“Cảm ơn ba.”

“Ba con chúng ta cần gì nói cảm ơn, chỉ là mấy món quà nhỏ.” Diệp Thiên rộng rãi nói.

Sau đó, anh lấy ra một viên Đạo Nguyên thánh quả đưa cho Hoàng Phủ Thường và nói: “Nàng đã sinh cho ta một đứa con trai ngoan, tôi cũng nên bồi thường cho nàng. Đây là Đạo Nguyên thánh quả mà Tư Thần đã ăn, có thể tăng lên tu vi. Nàng nhận lấy trước, hiện tại đừng vội dùng, chờ ta truyền cho nàng một ít tiên đạo chính thống, cô đọng tu vi của nàng rồi hãy sử dụng, chắc sẽ tăng lên gần bằng Tư Thần. Đến lúc đó, ta cho nàng thêm một ít pháp bảo, thần binh cực phẩm tăng lực chiến!”

“Cảm ơn ba Tư Thần.”

Hoàng Phủ Thường vui vẻ nhận bồi thường của Diệp Thiên.

Hoàng Phủ Tư Thần nhìn thấy cũng rất hài lòng.

Sau đó, Diệp Thiên lại nhìn về phía Vương Thuần Cương: “Cậu đã cứu con trai tôi và mẹ đứa nhỏ, nhất định phải được thưởng. Đây là sáu viên Đạo Thẩm đan thích hợp cho cậu sử dụng, lấy được từ trong Tiên Hải Mê Tung, có thể nâng cao khả năng phòng ngự của cậu. Sau đó tôi sẽ tặng cho cậu một pháp bảo phòng ngực thần phẩm và một thanh thần binh thần phẩm, sau này cậu sẽ phụ trách an toàn của Tư Thần. Chờ cậu đạt được Hóa Thần đại viên mãn, tôi sẽ giúp cậu lên Chân Tiên.”

“Tạ thượng tiên! Tạ thượng tiên!”

Vương Thuần Cương vô cùng cao hứng, vô cùng kích động

“Còn có Ngụy công công có công hộ chủ, cũng được ban thưởng!”

Sau đó rất hào phóng ban thưởng cho Ngụy công công.

“Toàn thể tướng sĩ Bắc Lương cũng được thưởng, một trăm tỉ linh thạch cao cấp, một tỷ thiên tinh thạch, Ngụy công công, em cầm đi phân phối cho tất cả mọi người.”

Diệp Thiên ném một chiếc nhẫn không gian cho Ngụy công công.

“Lão nô thay mặt toàn thể tướng sĩ Bắc Lương cám ơn Diệp thượng tiên!”

Ngụy công công kích động nhận lấy nhẫn không gian.

Một loạt hành động này xem như đã hoàn toàn thuyết phục được Hoàng Phủ Tư Thần.

Phát hiện ba mình, không chí có hào khí ngất trời mà còn hào phóng đến mức khó có thể tưởng tượng.

“Sư tôn, ta có phần thưởng không?”

Lâm Cảnh Hiên lí la lí lắc chạy tới, cười hì hì hỏi.

“Có có có.”

Diệp Thiên hào phóng nói: “Mặc dù sư phụ vẫn không hài lòng lắm với thiên phú tu luyện của trò nhưng thằng nhóc trò tôn sư trọng đạo, sư phụ vẫn rất hài lòng, nhờ công trò tìm người, sư phụ liền thưởng cho trò một viên quả trái cây.”

“Tạ ơn sư tôn! Đệ tử dập đầu vái lạy!”

Lâm Cảnh Hiên bộp một tiếng quỳ xuống đất, liên tục dập đầu.

“Ha ha ha!!!”

Trong điện không ngừng vang lên tiếng cười nói.

......

Ngày hôm sau, một nhóm người ngồi trên lưng Thú Kim Lân mắt xanh, đi cửa truyền tống trận trở về địa cầu.

Lúc đến cửa, Đóa Đóa không nhịn được xúc động.

“Hơn năm năm trước, Chị Tử Hy đã đưa chúng ta tới cửa truyền tống này, mà nay tỷ ấy…”

Nói đến đây, cô nhìn Diệp Thiên rồi nói: “Ba, Chị Tử Hy đã cứu mạng Đóa Đóa rất nhiều lần, nàng đã mất gần sáu năm rồi, đợi đến ngày giỗ tròn sáu năm, ba phải dẫn Đóa Đóa đi lễ truy điệu của Chị Tử Hy nhé!”

Diệp Thiên gật đầu một cái

Anh cũng hối hận ban đầu không cưỡng ép mang Dương Tử Hi đi, nếu không nàng cũng không gặp phải đại nạn như vậy, đến bây giờ vẫn không biết sống chết.

“Là ta nợ nàng, không biết có còn cơ hội trả nợ hay không.”

Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong lòng thầm ước có thể trở lại cảnh tượng năm năm trước, sau đó cưỡng ép mang Dương Tử Hi đi.

Hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ trong đầu cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài.

Người xưa đã ra đi, giờ đã quá muộn để hối hận.

Chưa đến mức yêu Dương Tử Hi, nhưng không thể phụ nhận trong lòng anh, Dương Tử Hi là một cô gái tốt!

Sau đó, mọi người thông qua truyền tống trận đi đến địa cầu.