Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1291: Sức mạnh tình yêu!






“Cái gì? Có tiền đưa cho nhà của Tuyết Tâm đặt sính lễ à?”

Nghe tiếng cười của Diệp Thiên, mọi người đột nhiên cảm giác không thể đoán ra được suy nghĩ của anh.

“Chẳng lẽ anh ta vì tình yêu còn có thể thắng được Dương Phong, thu toàn bộ mấy thứ này vào trong túi sao?”

Trong lòng mọi người nhanh chóng xuất hiện cái nghi vấn này.

Chồng núi vàng núi bạc này phảng phất gần như là của tám mươi phần trăm học sinh trong đạo quán này đổ xuống dưới, ít nhất phải có đến mười hai triệu hoàng kim, hai tỷ bạc trắng.

Nếu anh thật sự có thể thắng Dương Phong, kiếm lời được khoản tiền này, quả thực đầy đủ đưa cho nhà Tuyết Tâm đặt sính lễ, lại còn dư rất nhiều, hoàn toàn đủ để cho bọn họ trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực.

Nhưng mà, chẳng lẽ anh lại có thể thắng được khoản tiền này hay sao?

“Ha ha ha!”

Dương Phong nhịn không được cười to: “Chỉ dựa vào anh mà có thể thắng được tôi à, muốn kiếm lời từ đống núi vàng bạc này đưa cho nhà Tuyết Tâm đặt sính lễ sao? Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ tới!”

“Anh không chỉ không kiếm được khoản tiền này, mà còn phải bồi thường gấp mười lần khoản tiền này, đến lúc đó... Hừ! Để rồi xem, Ngũ Trang Quán của Trấn Nguyên Tử cũng phải bị anh bồi thường đến phá sản!”

Nói đến đây, anh ta cười đắc ý: “Vạn nhất Trấn Nguyên Tử lấy không ra nhiều tiền như vậy thì lấy quả nhân sâm đi gán nợ, thứ đó vẫn thực sự hấp dẫn người khác. Cho nên tôi quyết định tăng tiền đặt cược lên thật lớn, khiến cho Trấn Nguyên Tử lấy không ra được tiền đến trả nợ thay anh, chỉ có thể cầm quả nhân sâm ra mà gán nợ.”

Anh ta thực sự cũng rất muốn ăn quả nhân sâm.

Những thứ như hoàng kim lại thêm bạc trắng này, đủ để xây nên vài cái Ngũ Trang Quán.

Hơn nữa theo như anh ta được biết, từ khi Phật Môn hưng thịnh, trãi rộng khắp Tây Ngưu Hạ Châu, sau này hầu như ai nấy đều tin theo Phật, hương khói của Ngũ Trang Quán gần như ít đến thảm thương, vì thế rất nhanh đã không còn tiền để mua gạo, đến nước cần phải dựa vào đệ tử đi trồng rau làm ruộng để nuôi sống.

Vì thế anh ta mới đắc ý tăng tiền cược lớn hơn, để cho Trấn Nguyên Tử hoàn toàn tuyệt vọng với khoản nợ đánh cược này của Diệp Thiên, chỉ có thể hái quả nhân sâm tới trả nợ, vậy thì anh ta sẽ có được quả nhân sâm này.

Nghĩ như thế, anh ta lập tức lấy toàn bộ tiền trên người ra, ước chừng có khoảng sáu vạn hai hoàng kim, toàn bộ đều đặt lên người của anh ta.

Sau đó, anh ta còn ném Tam Xoa Kích cho Lý Ngao, nói: “Cầm lấy đi ngân hàng tư nhân thế chấp, vay một tỷ lượng hoàng kim không thành vấn đề, tôi phải để cho anh ta bồi thường tới chết!”

“Hay lắm!”

Lý Ngao nhận lấy Tam Xoa Kích, nhếch miệng cười: “Thần binh Thiên Thánh cấp hai, giá cả thị trường trên dưới mười hai triệu hoàng kim. Đây là thần binh mà con trai của Dương Tiễn đã từng dùng qua, thế chấp lấy mười lăm triệu hoàng kim cũng không thành vấn đề!”

Dương Phong cười đắc ý: “Mức thế chấp cao nhất là bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu đi!”

Lý Ngao dùng bộ dáng vui sướng khi người gặp họa nhìn về phía Diệp Thiên: “Anh hao phí tâm tư chỉ vì để bảo toàn tính mạng. Tiền đặt cược có thể lấy ra được như vầy, đủ để khiến anh phải bồi thường đến sấp mặt, khiến Trấn Nguyên Tử dưới cơn giận dữ nhất định sẽ đập chết anh!

Sau đó, anh ta lại hét lên: “Các anh em, mau lấy thần binh của chúng ta đi thế chấp cho ngân hàng tư nhân mượn nợ, đổi ra tiền mặt nhiều một chút, đặt lên người Dương Phong thêm một khoản, để cho tên ngu Diệp Thiên này bồi thường tới chết!”

“Được lắm!”

Rất nhanh, Lý Ngao, Lý Tiêu, Trần Hạo và những người khác, một đám tiên nhị đại rời khỏi đạo quán, đi tới ngân hàng tư nhân.

(*)tiên nhị đại: con cháu đời thứ hai của gia tộc tiên nhân.

“Bổn vương đây cũng muốn quay về phủ Tĩnh Vương lấy tiền đặt lên người của Dương Phong!”

Một vị hoàng tử của Hoàng Triều Đại Đường cũng rời khỏi đạo quán.

Ngay sau đó...

Rất nhiều con cháu vương công quý tộc của Hoàng Triều Đại Đường cũng rời khỏi đạo quán quay về nhà lấy tiền.

Trư Tiểu Giới đã mất bình tĩnh.

Đã đặt nhiều như thế rồi, hiện tại nguyên một đám còn lấy thần binh đi thế chấp mượn nợ, lại còn về nhà lấy thêm tiền, đây không phải là muốn đặt nhiều thêm vài đống núi vàng núi bạc hay sao?”

Tôn Tiểu Ngộ cũng điên cuồng nuốt nước bọt, nhìn Diệp Thiên la lên: “Diệp Thiên, vừa rồi anh nói thời gian đặt cược là một nén nhang, bây giờ thời gian một nén nhang đã trôi qua rồi, anh đừng để cho bọn họ đặt cược nữa. Nếu bọn họ không giết anh thì Trấn Nguyên Tử Đại Tiên nhất định sẽ tức đến mức đập chết anh đó!”

“Ha ha!”

Anh thoải mái cười nói: “Không sao không sao, bọn họ muốn đặt cược thì cứ để cho bọn họ tiếp tục đặt cược, như vậy tôi mới có thể thắng nhiều tiền hơn. Đến lúc đó tôi sẽ giúp cho hai người mỗi người đều lấy được vợ.”

“Được được được! Nói phải giữ lời đấy!”

Trư Tiểu Giới kích động đứng lên.

“Tốt cái rắm chứ tốt!”

Tôn Tiểu Ngộ tát lên đầu Trư Tiểu Giới một cái: “Diệp Thiên điên rồi, cậu không khuyên giải anh ta thì thôi, còn muốn cùng điên với anh ta, muốn ăn đòn đúng không?”

Hai mắt Văn Tuyết Tâm khẽ đảo: “Nói đủ rồi là đủ rồi, nhà họ Văn chúng tôi sẽ không vì tiền mà gả con gái, cho nên dù anh có nhiều tiền hơn nữa, nếu tôi không thích anh thì ông nội tôi cũng sẽ không gả tôi cho anh đâu!”

Dứt lời, cô ấy ngạo kiều nghiêng đầu sang một bên.

“Ha ha!”

Dương Phong nghe vậy thoải mái cười to, xem như có chút hả hê nhìn anh: “Có nghe thấy không, Tuyết Tâm cô ấy không thích anh. Thật không biết ở đâu ra người da mặt dày như anh vậy, muốn kết hôn với người ta cũng không tìm một bãi nước tiểu mà soi xem bản thân mình có đức hạnh gì, cũng xứng đi theo làm đối thủ với tôi hay sao?”

Ọe!

Diệp Thiên làm ra một động tác nôn mửa: “Anh tự tin như vậy, thế vì sao Tuyết Tâm không muốn ngồi cùng bàn với anh mà lại muốn ngồi cùng bàn với tôi vậy? Cái này nói rõ cô ấy thấy anh buồn nôn, trong lòng không biết tự chấm điểm hay sao? Dám bảo tôi không xứng làm đối thủ của anh à, anh ngay cả lau giày cho Tuyết Tâm cũng bị cô ấy ghét bỏ có biết không đây?”

“Anh... con mẹ anh...”

Dương Phong bị sặc đến nổi mặt đỏ rần.

Phụt!

Văn Tuyết Tâm không khỏi tức cười.

Người này tuy rằng bản lĩnh không được tốt cho lắm, được cái miệng lại rất độc, thật sự là tức chết người khác không đền mạng!

Không lâu sau.

Đám người Lý Ngao lần lượt trở về.

Bọn họ đem thần binh đi thế chấp vay thêm vàng bạc, toàn bộ đều đặt ở trên người Dương Phong.

Đệ tử vương công quý tộc về nhà lấy tiền cũng quay lại, toàn bộ đều đặt ở trên người Dương Phong bên kia.

Mãi cho đến khi toàn bộ mọi người hoàn tất đặt cược, bên phía Dương Phong chồng chất một toà núi vàng bạc thật lớn, ít nhất có đến năm mươi hai triệu hoàng kim, năm tỷ hai bạc trắng!

Mà Diệp Thiên bên này, vẫn như cũ chỉ có năm trăm hai mà Tôn Tiểu Ngộ đặt.

“Cười chết tôi rồi, đây đúng là sự đối lập giữa biển rộng và vại nước đó!”

Nhìn thấy sự đối lập giữa hai bên đặt cược, Lý Ngao ôm bụng cười to.

“Ha ha!”

Tiếng người của những người xung quanh cũng vang lên không ngớt.

Tất cả đều cho rằng, anh nhất định bồi thường tới chết!

“Được rồi, coi như tôi có tiền không có chỗ tiêu, cho anh một chút an ủi!”

Văn Tuyết Tâm thực sự nhịn không được, lập tức đặt bên phía anh một triệu lượng hoàng kim.

“Tuyết Tâm, cô không nên đặt trên người anh ta, sẽ không lấy vốn về được đâu, cứ đặt cho tôi đi, không nên cầm đi bố thí cho anh ta. Anh ta không đáng thương như vậy đâu!” Dương Phong vội vàng khuyên nhủ.

Hai mắt Diệp Thiên khẽ đảo: “Tuyết Tâm đây là đang tiếp thêm sức mạnh tình yêu cho tôi, khích lệ tôi đánh bại anh đấy có biết không?”

Dương Phong thiếu chút nữa đã hôn mê.

Cái tên này tại sao lại không biết xấu hổ như vậy cơ chứ?

Văn Tuyết Tâm cũng bị tức đến nỗi cái mũi xinh xắn lệch hẳn sang một bên.

Ai tiếp thêm sức mạnh tình yêu cho anh hả?

“Còn có ai đặt cược nữa hay không, nếu thật sự không còn, tôi và Dương Phong lập tức đấu võ đấy!”

Anh nhìn một lượt khắp toàn trường kêu gọi.

“Hết rồi, đánh đi!”

Mọi người đồng thanh hô to.

Anh đáp một tiếng được, đứng ở một chỗ cách Dương Phong hơn mười mét, một tay chắp ở sau lưng, một tay đặt ở trước bụng, gân cổ hét lên: “Đến đây đi Dương Phong, để cho anh nhìn xem tôi ở dưới sức mạnh tình yêu của Tuyết Tâm giúp sức có bao nhiêu mạnh mẽ.”

“Thứ không biết xấu hổ, nhìn xem tôi dùng các loại quyền cước khác nhau đánh cho anh tan xương nát thịt đây!”

Dương Phong từ sớm đã nhịn xuống một bụng lửa giận, lúc này rốt cuộc đã có thể bộc phát ra.

Chỉ thấy mũi chân anh ta nhón một cái, vẽ ra một đường parabol trên lôi đài, một bàn tay gắt gao siết chặt thành quyền, giống như đồng nhân tường đồng vách sắt thông thường, trên nắm tay lóe lên ánh lửa, thiêu đốt không khí ở trên lôi đài, một quyền vừa có thế vừa có lực ngang nhau, điên cuồng đánh nổ về phía Diệp Thiên.

Một quyền này gần như tập trung toàn bộ lực lượng Đại Thừa Cảnh cấp bốn của anh ta, cực kỳ khủng bố, còn có thể nghe được âm thanh tiếng nổ vang vọng.

Sắc mặt Văn Tuyết Tâm mạnh mẽ thay đổi, vội vàng hét lên: “Nếu như anh chỉ có thực lực của Đại Thừa Cảnh cấp một thì lập tức nhanh chân nhảy xuống lôi đài nhận thua đi. Nếu không một quyền này của anh ta khẳng định có thể đánh nổ anh đó!”

Diệp Thiên cười cười, trả lời: “Tuyết Tâm, nhìn này, đừng để cho bản thân bị một quyền của tôi làm cho hoảng sợ đấy!”

Tiếng nói vừa rớt xuống, anh lập tức thúc giục tiên pháp trong cơ thể, hóa chưởng thành quyền, tập trung chín thành lực lượng, một quyền nghênh tiếp nắm đấm cuồng bạo từ phía Dương Phong.

“Hoảng sợ cái đầu con mẹ anh, chờ bị Dương Phong...”

Lời của Lý Ngao còn chưa nói xong, chợt nghe “Ầm” một tiếng vang thật lớn.

Hai nắm đấm như tinh tú lúc bình thường va chạm vào nhau.

Toàn bộ sân thể dục đều bị chấn động.

Giây tiếp theo!

“A..!”

Dương Phong phát ra tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, cả người như diều đứt dây bình thường bay ngược ra ngoài, dừng ở sát mép lôi đài, thiếu chút nữa đã rớt xuống lôi đài.

Mà Diệp Thiên, hầu như chỉ lui năm sáu bước đã đứng vững.

Nhất thời, toàn bộ ánh mắt trong sân thể dục đều khiếp sợ!