Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1290: Có tiền đặt sính lễ






Thường ngày một tiết học này, đám học sinh đều cảm thấy tương đối nhanh, nhưng lần này mọi người đều rất mong đợi Dương Phong phế đi Diệp Thiên, cho nên tiết học này đối với gần trăm học sinh Đệ nhất học đường cấp Đại Thừa mà nói trôi qua thực sự quá chậm!

Ở dưới cơn buồn chán dày vò.

Cuối cùng...

Reng! Reng! Reng!

Tiếng chuông tan học vang lên.

Chỉ trong nháy mắt, ban nhất cấp Đại Thừa nhốn nháo.

“Nếu như muốn đơn đả độc đấu với Dương Phong mà nói, sao có thể xem như không tính toán gì hết được chứ?”

“Nếu như là thật thì chúng ta phải đi phát tán tin tức thôi.”

“Nhanh chóng khẩn cấp đi phát tin vui, Diệp Thiên bị buộc phải tiếp nhận khiêu chiến đấu đơn của Dương Phong, tôi phải ra sân thể dục giành chỗ trước mới được.”

“...”

Một đám học sinh vây xung quanh Diệp Thiên, ồn ào không ngừng.

“Chắc chắn giữ lời, đi rãi tin tức, đi rãi tin tức đi, muốn ăn dưa thì phải nhanh chạy đi giành chỗ, tôi đã đáp ứng với con nghé đơn độc Dương Phong này.”

Diệp Thiên không kiên nhẫn trả lời.

Giọng nói của anh vừa rơi xuống.

Rầm rầm!

Học sinh trong lớp ai nấy đều giống hệt nhau chen chúc lao ra học đường.

Ngay lập tức, chuyện anh tiếp nhận khiêu chiến đấu đơn với Dương Phong như có như không truyền ra khắp toàn bộ đạo quán.

“Ông trời ơi, thật hay giả, Diệp Thiên vậy mà đồng ý đơn đả độc đấu với Dương Phong sao?”

“Cái gì? Anh ta còn hỏi viện trưởng có thể ký giấy sinh tử được không à? Muốn đánh chết Dương Phong sao, thật hay giả đây?”

“Tên điên, Diệp Thiên này chắc chắn là một tên điên, tôi dám cam đoan Dương Phong có thể đánh anh ta té đái!”

“Có kịch vui để xem, nhanh đi ra sân thể dục giành chỗ!”

Học sinh đủ mọi lứa tuổi trong học đường giờ phút này đều từ bốn phương tám hướng tuôn ra, đi về phía sân thể dục.

“Anh muốn bản thân tự đi hay là muốn để tôi mời anh đi đây?”

Trong học đường chỉ còn Diệp Thiên, Văn Tuyết Tâm, Dương Phong ba người. Dương Phong cười lạnh nhìn anh hỏi.

“Anh đi trước đi, tôi lập tức đến ngay.” Anh thản nhiên nói.

Dương Phong gật gật đầu: “Được, nếu như anh không dám tới, tôi quay về nhất định sẽ đánh bẹp anh!”

Dương Phong bỏ lại một câu hung ác, ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ rời đi.

“Tuyết Tâm, đi xem tôi đánh Dương Phong chứ?”

Anh lôi kéo cánh tay Văn Tuyết Tâm.

“Không đi!”

Văn Tuyết Tâm rút khuỷu tay về.

“Đi thôi.”

Anh giữ chặt cánh tay cô ấy.

“Có tin tôi bóp chết anh hay không?”

Văn Tuyết Tâm nắm lấy cổ anh, thở hồng hộc nói.

“Ọe!”

Anh lè lưỡi.

Lúc này Văn Tuyết Tâm mới thả tay ra, u oán nói: “Anh muốn đi chịu chết thì anh cứ đi đi, tôi không ngăn cản anh. Nhưng mà đừng có bảo tôi đi nhìn anh bị Dương Phong đánh cho máu chó đầy đầu!”

Anh cười khà khà, hỏi: “Cô đau lòng cho tôi à?”

“Ai thèm đau lòng vì anh chứ?”

“Vậy thì tại sao cô không dám đi xem?”

“Tôi...”

Văn Tuyết Tâm nghẹn lời.

Anh cười hề hề bỉ ổi, nói: “Nếu như cô đau lòng cho tôi, vậy thì cứ ở đây đi, đừng đi xem nữa, chờ coi Dương Phong mặt mũi bầm dập trở về là được rồi. Nếu như cô không đau lòng vì tôi thì phải đi xem, tôi cam đoan sẽ giẫm nát anh ta dưới chân.”

“Tôi còn lâu mới đau lòng vì anh!”

Văn Tuyết Tâm thở hổn hển đứng lên, nói: “Đừng có để cho tôi nhìn thấy anh bị Dương Phong đánh cho bầm dập đấy, đi, tôi đi xem!”

Dứt lời, cô nhấc cặp chân thon dài thẳng tắp lên, sải bước đi ra học đường.

Diệp Thần cười hì hì đi theo.

Anh phải khiến cho cô ấy nhìn thấy một mặt khí phách khác của anh.

Lúc này.

Ở trung tâm sân thể dục, trên một cái lôi đài khổng lồ.

Dương Phong cầm Tam Xoa Kích trong tay, trên lôi đài sẵn sàng cho một trận chiến, đắc ý giống như một vị thần giữ cửa.

Xung quanh lôi đài người đông nghìn nghịt, toàn bộ thầy trò trong đạo quán đều đến để xem náo nhiệt.

“Anh Hầu, anh nói Diệp Thiên này có thể vượt qua được Dương Phong hay không?”

“Qua được cái rắm ấy!” Tôn Tiểu Ngộ nói: “Diệp Thiên chắc chắn là không còn cách nào khác, không thể không tiếp nhận đấu đơn với Dương Phong. Bởi vì dù sao cũng bị Dương Phong đánh, đã vậy thì thôi cứ nhận lời đấu đơn, bị đánh kiểu này cũng có thể vinh dự hơn một chút.

“Có đạo lý!”

Trư Tiểu Giới gật đầu, sau đó lại hỏi: “Anh Hầu, vậy anh nói xem, liệu Dương Phong có đánh chết Diệp Thiên luôn không?”

“Chắc là không đâu.” Tôn Tiểu Ngộ lắc đầu nói: “Thái Bạch Kim Tinh có nói, vãn bối ở giữa có thể tùy tiện đánh nhau, nhưng không thể đánh chết. Cho nên tôi cho là Dương Phong sẽ không dám đánh chết Diệp Thiên.”

“Ha ha!”

Tôn Tiểu Ngộ vừa dứt lời, một giọng cười ha hả lập tức vang lên.

Lý Ngao ở cách đó không xa đột nhiên nói: “Lời của Thái Bạch Kim Tinh cũng chỉ là nhằm vào Diệp Thiên mà thôi. Nếu anh ta đánh chết một người trong chúng tôi thì anh ta sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, nhưng nếu như anh ta bị Dương Phong đánh chết, Dương Phong nhiều lắm cũng chỉ bị khiển trách chút ít, chuyện qua rồi thì cũng sẽ không còn chuyện gì nữa.

“Cho nên, hôm nay Dương Phong phải giết Diệp Thiên. Bởi vì Diệp Thiên đã xúc phạm nghiêm trọng tới điểm mấu chốt của anh ta, hai người cứ chờ nhặt xác cho anh ta đi, ha ha ha!”

Nghe thấy lời này, sắc mặt Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới dặc biệt ngưng trọng.

Bọn họ có quan hệ tốt như vậy, cho dù đánh chết Diệp thiên thì Trấn Nguyên Tử cũng không thể làm gì bọn họ.

Ngược lại nếu như Diệp Thiên đánh chết bọn họ, chuyện này lập tức lớn chuyện.

“Xem ra đợt này Diệp Thiên dữ nhiều lành ít rồi.”

Giọng Trư Tiểu Giới bi thương thở dài.

Đúng lúc này, âm thanh hỗn loạn vang lên.

“Nhìn kìa! Diệp Thiên và Văn Tuyết Tâm tới đây!”

Mọi người nhìn sang, quả nhiên thấy anh và Văn Tuyết Tâm sóng vai đi tới.

“Có phải anh ta muốn để cho Văn Tuyết Tâm thay anh ta xuất chiến hay không?”

“Hay là sợ hãi cho nên mới muốn để cho Văn Tuyết Tâm đến thay anh ta cầu tình?”

Các loại suy đoán phát ra.

Rất nhanh, giữa đám người đã nhường ra một cái lối đi, Diệp Thiên và Văn Tuyết Tâm dọc theo lối đi bước đến, đi tới bên dưới lôi đài.

“Tuyết Tâm! Tuyết Tâm!”

Trư Tiểu Giới và Tôn Tiểu Ngộ chạy tới, Trư Tiểu Giới nhẹ giọng nói: “Cô nên tập trung nhìn một xíu, nếu như Dương Phong muốn giết Diệp Thiên thì cô phải ra tay ngăn cản một chút. Vừa rồi Lý Ngao nói Dương Phong đã muốn ra tay giết người.”

“Tôi mặc kệ anh ta.”

Văn Tuyết Tâm quay đầu sang một bên.

“Ha ha!”

Đám người Lý Ngao thoải mái cười to.

“Đi lên đi! Tại sao không dám đi lên, chẳng lẽ muốn để cho phụ nữ tới che chở cho anh à?” Lý Ngao cười trêu tức nói.

Diệp Thiên trừng mắt liếc anh ta một cái: “Bây giờ các người cứ cười đi, để lát nữa xem các người khóc như thế nào!”

Dứt lời, mũi chân anh khẽ nhón, bay lên lôi đài.

Ngoài miệng Văn Tuyết Tâm nói mặc kệ anh, nhưng trong khoảnh khắc mà anh bay lên lôi đài, cô lập tức tập trung tinh thần đề phòng.

“Đến đây đến đây!”

Toàn bộ người ở hội trường xung quanh lôi đài đều kích động lên.

Dương Phong trêu tức nhìn anh, nói: “Đến đây đi! Tôi nhường anh ra tay trước đấy.”

“Đừng gấp gáp, trước hết chờ một chút đã.”

Anh nói xong, đảo mắt khắp toàn trường, nói: “Cứ như vậy mà xem hai chúng tôi đơn đả độc đấu cũng không có gì tán gẫu, hay là chúng ta tới chơi một trò chơi có được không?”

“Trò chơi gì?”

Rất nhiều người hỏi.

Anh cười nói: “Lấy tiền trong túi quần của các người ra, nếu cho là tôi thắng thì đặt cho tôi, một bồi một, nếu cho là Dương Phong thắng thì đặt Dương Phong, một bồi mười. Sau khi trận đấu kết thúc, xem các người buôn bán lời hay là thua lỗ, thấy sao hả?”

Lời kia vừa thốt ra, lúc này đã có người kêu lên: “Tôi hiểu rồi, anh ta sợ Dương Phong đánh chết anh ta, cho nên mới cố ý để cho chúng ta tới đặt cược. Bởi vì chỉ có như vậy thì lúc Dương Phong muốn đánh chết anh ta sẽ có người tới cứu, nguyên nhân là vì phải tìm anh ta lấy số tiền bồi thường gấp mười lần.”

“Có đạo lý!”

Hầu như tất cả mọi người đều đồng ý với cái thuyết pháp này.

“Ha ha!”

Dương Phong lập tức cười to: “Vốn tôi còn định đánh chết anh ta, không ngờ anh ta lại đưa ra phương pháp như vậy tới tự cứu bản thân.”

“Được, tôi quyết định sẽ không đánh chết anh ta, tương lai còn dài, có rất nhiều cơ hội để đánh chết anh ta, cho nên các người cứ yên tâm lấy tiền đặt trên người của tôi, chờ tôi đánh bại anh ta. Nếu anh ta cầm không ra số tiền gấp mười lần bồi thường cho các người, tôi sẽ giúp mọi người đi Ngũ Trang Quán tìm Trấn Nguyên Tử đòi.”

“Vậy thì tốt rồi!”

Rất nhiều người đến đây đều hứng thú, móc túi ra.

Diệp Thiên lập tức mừng rỡ, cảm thấy cơ hội phát tài tới rồi, lập tức hô lên: “Đặt tôi thì đem tiền chất bên này, đặt Dương Phong thì đem tiền chất bên này, giới hạn thời gian trong vòng một nén nhang, tranh thủ đặt đi.”

Tiếng của anh vừa hạ xuống, lập tức thu hút náo động.

“Tôi đặt Dương Phong, một trăm hai hoàng kim!”

“Tôi đặt Dương Phong, năm ngàn hai bạc trắng!”

“Tôi bất chấp mọi giá, toàn bộ sinh hoạt phí của năm nay đều đặt lên người Dương Phong, nếu như thắng sẽ đủ cho tôi ăn tận mười năm!”

“...”

Lúc này, Lý Ngao cười ha ha: “Tên ngu này, vậy mà đi dùng cách này để tự cứu, tôi đây sẽ khiến cho Ngũ Trang Quán muốn trả cũng trả không nổi, phải xách Quả Nhân Sâm đi bán lấy tiền bồi thường.”

Dứt lời, anh ta thúc giục tiên pháp, ánh sáng vàng rực rỡ của hoàng kim giống như nước chảy bình thường đổ xuống, chồng chất thành núi, tiếp theo anh ta đắc ý gân cổ họng hét lên: “Tôi đặt Dương Phong, một triệu hai hoàng kim!”

“Trời của tôi ơi!”

Đúng là khiến cho mọi người ở đây đều sợ hãi!

Một triệu hai hoàng kim, ở đế quốc Đại Đường này hoàn toàn có thể xây dựng được mười khu nhà cao cấp uy nga tráng lệ!

Ngay sau đó, Lý Tiêu hét lên: “Tôi đặt Dương Phong, năm nghìn vạn lượng hoàng kim!”

“Tôi đặt Dương Phong, tám ngàn hai trăm vạn hoàng kim!”

“Tôi đặt Dương Phong, ba nghìn vạn lượng hoàng kim!”

Đám người Trần Hạo đều đặt cược.

Ngưu Tiểu Ngọc cũng kích động nói: “Lý Ngao, em muốn lấy năm trăm vạn lượng tiền tiêu vặt mà anh cho em toàn bộ đều đặt cược.”

Dứt lời, cô ta lấy tiền riêng toàn bộ đặt về phía Dương Phong bên kia.

Về phần Diệp Thiên bên này, một đồng tiền cũng chưa có ai đặt.

“Ai, tôi cũng chỉ có năm trăm hai bạc trắng, đừng khiến cho Diệp Thiên quá keo kiệt!”

Tôn Tiểu Ngộ lấy ra năm trăm hai bạc trắng đặt lên người của Diệp Thiên.

“Anh Hầu, đừng áp, thua sẽ không có tiền ăn cơm đấy.” Trư Tiểu Giới đau lòng nói.

Tôn Tiểu Ngộ trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Thua ở trên người tên Diệp Thiên kia, nếu không có cơm ăn thì đi tìm anh ta đãi khách!”

Trư Tiểu Giới cười hì hì, cảm thấy rất có đạo lý.

Rất nhanh, thời gian một nén nhanh đã chấm dứt.

Trên sân thể dục chồng chất một đống vàng bạc thật lớn.

“Ha ha!”

Diệp Thiên thoải mái cười nói: “Này thì có tiền đưa cho nhà Tuyết Tâm đặt sính lễ rồi.”