Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1257: Con trai của Na Tra điên cuồng vậy sao?






Tôn Tiểu Ngộ vừa dứt lời, một con quái vật đầu heo đứng lên than thở: “Anh khỉ, đừng có chém gió nữa, Lý Ngao ở lớp bên cạnh đánh em ba lần, mà cũng đâu thấy anh dùng gậy Như Ý đánh anh ta khóc đâu.”

Tôn Tiểu Ngộ đột nhiên đảo mắt nhảy sang: “Tiểu Giới, không nói chuyện thì cũng không ai bảo cậu bị câm đâu.”

“Anh khỉ, em nói thật mà.” Trư Tiểu Giới bĩu môi.

Tôn Tiểu Ngộ: “...”

Cái tên đầu lợn chết tiệt này, muốn bôi bác cậu ta sao?

“Hahaha!”

Hàng trăm học viên trong lớp cười ồ lên.

“Tôn Tiểu Ngộ, tài năng thì không có, chỉ biết ba hoa khoác lác là giỏi thôi.”

“Cẩn thận Lý Ngao nghe được lời của cậu thì lại tới đánh vào mặt đấy.”

“Nhỏ tiếng thôi, bị Lý Ngao đánh vào mặt thoải mái lắm sao?”

“...”

Bị chế giễu quá mức, Tôn Tiểu Ngộ tức giận nói: “Nếu không phải ba Lý Ngao là Na Tra, ông nội lại là Lý Thiên Vương thì tôi đã đánh cậu ta nhừ đòn từ lâu rồi, sao có thể để cho cậu ta ba khoe mẽ trước mặt mình chứ?”

“Người ta ở Thái ất cảnh tầng thứ sáu, cậu mới đến tầng thứ năm, dựa vào đâu đòi đánh cậu ta một trận?” Một thanh niên chế nhạo.

“Haha!”

Cả lớp lại cười rộ lên.

“Các cậu...”

Tôn Tiểu Ngộ thiếu chút nữa thì tức đến hộc máu.

“Được rồi nào.”

Lúc này, thầy giáo mới lên tiếng: “Đừng cười nữa, kẻo Tiểu Ngộ lại gọi ba tới, lúc đó lại náo loạn một phen.”

Lúc này các học viên mới bình tĩnh lại.

Vì ở trong lớp, Tôn Tiểu Ngộ hay ba hoa và nói nhiều nên lúc nào cũng ngồi một mình một bàn, các bàn còn lại đều có hai người, không còn chỗ trống nên Diệp Thiên được xếp ngồi chung bàn với Tôn Tiểu Ngộ.

Sau đó, giáo viên bắt đầu tiết học.

đạo viện Phiêu Miểu có hai khóa học là thực hành và lý thuyết.

Thực hành là tu luyện.

Lý thuyết là bài giảng.

Thế nhưng đừng coi thường khóa học lý thuyết này, có thể thực hành nhanh hay không, ngoài năng khiếu thì cũng cần có kiến ​​thức và hiểu biết lý luận đủ sâu.

Sự lĩnh hội lý thuyết càng kỹ càng thì việc tu luyện càng nhanh, càng dễ dàng lĩnh ngộ thiên đạo, đột phá cảnh giới.

Vì vậy lý thuyết là một môn học bắt buộc rất quan trọng.

Ở đạo viện Phiêu Miểu, cứ hai ngày học lý thuyết, sau đó một ngày thực hành, nghĩa là nghe lý thuyết hai ngày rồi thực hành trong một ngày.

Sau khi ngồi vào chỗ, Diệp Thiên liền chăm chú nghe giảng.

“Diệp Thiên, Trấn Nguyên Tử đại tiên là sư phụ của cậu sao?” Tôn Tiểu Ngộ trầm giọng hỏi.

Diệp Thiên nhẹ giọng đáp: “Không phải, là ân nhân của tôi.”

Tôn Tiểu Ngộ lớn tiếng hỏi: “Vậy ông ta có cho cậu quả nhân sâm không?”

Diệp Thiên suy nghĩ một chút rồi đáp: “Không có.”

Nếu hắn nói phải thì Tôn Tiểu Ngộ nhất định nổi lòng ham muốn, bảo Tôn Ngộ Không đến tìm Trấn Nguyên Tử xin quả nhân sâm, như vậy sẽ gây thêm rắc rối cho Trấn Nguyên Tử.

“Không cho thì cũng bình thường, lão già đó khó tính lắm. Ba tôi kết nghĩa anh em với ông ta, nhưng muốn xin thì ông ta lại không cho, chẳng thèm coi ba tôi như anh em.” Tôn Tiểu Ngộ than thở.

Giáo viên đột nhiên nhìn cậu ta chằm chằm: “Tôn Tiểu Ngộ, cậu không nghe giảng thì ra ngoài đứng cho tôi, đừng ảnh hưởng tới người khác.”

Tôn Tiểu Ngộ cười hì hì: “Nghe chứ, em nghe mà thầy.”

Diệp Thiên cười khổ.

Cũng may hắn có thể tập trung làm nhiều việc, bằng không thật sự sẽ học không nổi với con khỉ lắm mồm này.

Sau một giờ, kết thúc tiết một, bọn họ có nửa giờ để nghỉ ngơi.

Trư Tiểu Giới cười hì hì chạy đến và tự giới thiệu: “Diệp Thiên, tôi là Trư Tiểu Giới, Tịnh Đàn Sứ Giả, Trư Bát Giới là ba của tôi.”

Diệp Thiên nở nụ cười, hỏi: “Tại sao con trai của Na Tra là Lý Ngao lại đánh cậu?”

Tôn Tiểu Ngộ nói: “Tên ngốc này luôn thích gạ gẫm Ngưu Tiểu Ngọc, con gái của Ngưu Ma Vương và công chúa Ngọc Diện, mà Lý Ngao cũng thích Ngưu Tiểu Ngọc, vậy nên mới đánh cậu ta.”

Diệp Thiên phì cười.

Quả nhiên là háo sắc y hệt Trư Bát Giới.

“Tiểu Ngọc thật sự rất đẹp.” Trư Tiểu Giới nói rồi kéo Diệp Thiên dậy: “Không tin để tôi dẫn anh đi xem, cô ấy là một đại mỹ nhân.”

Nói rồi cậu ta đưa Diệp Thiên ra ngoài.

“Đồ ngốc này.”

Tôn Tiểu Ngộ lắc đầu đi theo phía sau.

Rất nhanh sau đó, họ ra ngoài, đến lớp học bên cạnh, xuyên qua cửa sổ, Trư Tiểu Giới chỉ vào một cô gái có bộ lông cáo, vừa nói vừa chảy nước miếng: “Diệp Thiên, cậu thấy sao, có đẹp không? Mỗi lần nhìn thấy Tiểu Ngọc là tôi lại...”

Sụt!

Cậu ta hút nước bọt đang chảy khỏi miệng lại.

Diệp Thiên liếc nhìn.

Ừ thì, mặc dù chỉ thấy được một bên mặt, nhưng cũng đủ để chắc chắn rằng Ngưu Tiểu Ngọc, con gái của Ngưu Ma Vương quả nhiên xinh đẹp tuyệt trần.

“Tiểu Ngọc, cậu xem kìa, cái tên đầu heo đó lại đang nhìn cậu.”

Cô gái cùng bàn chỉ ra cửa sổ.

Ngưu Tiểu Ngọc nhìn sang.

“Kìa Diệp Thiên, đẹp không?”

Nhìn thấy Ngưu Tiểu Ngọc quay đầu lại, Trư Tiểu Giới càng thêm hưng phấn.

Diệp Thiên ngẩn ra.

Rất mê hoặc, thuộc kiểu khiến đàn ông phải nhung nhớ ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Hơn nữa, đường sự nghiệp rất sâu, tựa như biển sao, vô cùng tráng lệ!

“Nhìn cái gì, đồ đầu heo chết tiệt, mắt cậu sắp lồi cả ra ngoài rồi đấy!” Ngưu Tiểu Ngọc quát lên.

Tôn Tiểu Ngộ bất mãn: “Tiểu Ngọc, theo vai vế thì em phải gọi anh là anh, Tiểu Giới là anh em của anh thì em cũng phải gọi là anh, có ai như em không?”

“Hừ!”

Ngưu Tiểu Ngọc bực bội: “Từ khi ba anh hại em trai tôi, Hồng Hài Nhi phải đi làm đồng tử cho Quan Âm thì ba tôi đã không nhận ba anh là anh em nữa rồi. Bởi vậy, anh đừng có mà nhận họ hàng thân thích bừa bãi, đừng có mà trèo cao.”

“Hứ!”

Tôn Tiểu Ngộ vò đầu gãi tai, tức giận không thôi.

Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lùng vang lên sau lưng cậu ta.

“Hầu tử, đầu heo, lại đến quấy rối Tiểu Ngọc sao, các cậu thật sự cho rằng Lý Ngao tôi sẽ không làm gì à?”

Diệp Thiên quay đầu nhìn, chỉ thấy một thanh niên khôi ngô tuấn tú hai tay ôm ngực, nhìn ba người Diệp Thiên với ánh mắt khinh thường.

Trư Tiểu Giới cười nói: “Lý Ngao, anh là hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải muốn trêu chọc Tiểu Ngọc, mà là mang anh giai này đi xem Tiểu Ngọc thế nào thôi.”

“Cậu ta?”

Lý Ngao chỉ vào Diệp Thiên.

“Chính xác.”

Trư Tiểu Giới mỉm cười gật đầu.

Ai dè, vừa dứt lời, Lý Ngao túm lấy cổ áo Diệp Thiên, lạnh lùng nói: “Cậu là cái thá gì mà đòi đi xem Tiểu Ngọc, có tin tôi móc mắt cậu ra hay không?”

“Hừ!”

Diệp Thiên đột nhiên khó chịu.

Con trai của Na Tra ngông cuồng như vậy sao?

“Lý Ngao, buông Diệp Thiên ra!” Tôn Tiểu Ngộ quát lên.

Lý Ngao chế nhạo: “Tại sao tôi phải buông, cậu là cái thá gì?”

Tôn Ngộ Không không muốn làm Đấu Chiến Thắng Phật, trở về Hoa Quả Sơn làm đại vương. Còn Lý Ngao lại có gia thế hiển hách, nên anh ta không để tâm đến con trai một Sơn Vương.

Tôn Tiểu Ngộ tức giận nói: “Cậu có thể coi thường tôi, nhưng nhất định phải thả cậu ta đi. Cậu biết ai giới thiệu cậu ta vào đây không?”

“Ai?” Lý Ngao cười lạnh, ở thiên giới này, nhà họ Lý của của anh ta rất lớn mạnh, có thể áp đảo nhà họ Lý thì có được mấy người.

Tôn Tiểu Ngộ buột miệng nói: “Cậu ta là do Trấn Nguyên Tử đại tiên giới thiệu, cậu động không nổi đâu!”

Nghe vậy, Lý Ngao cau mày, không khỏi ngạc nhiên.

“Sao nào, sợ rồi à?” Trư Tiểu Giới đắc ý nói: “Nếu sợ thì buông Diệp Thiên ra, cẩn thận anh ta kêu Trấn Nguyên Tử đại tiên tới xử lý anh đấy!”