Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1256: Tôi tên là Tôn Tiểu Ngộ






“Oa! Thiên giới đẹp quá!”

Bước lên cân đẩu vân, bay vào khoảng không, nhìn xuống bên dưới, Đóa Đóa không khỏi trầm trồ trước khung cảnh đẹp mê hồn của thiên giới.

Trên thực tế, thiên giới và địa giới khá giống nhau, được bao phủ bởi sông núi, đồng bằng, ao hồ và biển cả. Chỉ khác là thiên giới khắp nơi đều có linh khí, chim muông cùng nhau sinh sống, không có giết chóc đáng sợ như ở địa giới, cho nên chim muông bay lượn khắp nơi, có thể nhìn thấy phượng hoàng, rồng, kỳ lân cùng các thú khác nữa.

Chúng tô điểm cho thiên giới thêm phần rực rỡ.

“Đây là tầng trời thứ nhất, cũng tương tự như của địa giới của các người. Từ tầng thứ hai trở đi mới thực sự đẹp, nơi đó có sương mù cổ tích và những cung điện san sát nhau, đó mới là nơi đẹp nhất.” Minh Nguyệt nói.

Đóa Đóa tò mò hỏi: “Tầng thứ hai, thứ ba trở lên đều lớn như tầng một sao?”

“Không.” Minh Nguyệt nói: “Tầng trời thứ hai, tầng trời thứ ba, lên đến tầng trời thứ ba mươi sáu được hình thành bởi sự ngưng tụ của bụi sau khi khai thiên lập địa.”

“Nói trắng ra, từ tầng trời thứ hai đến tầng trời thứ ba mươi sáu chỉ là ba mươi lăm tảng đá lơ lửng trên tầng trời thứ nhất. So với tầng trời thứ nhất thì chỉ là giọt nước trong đại dương, không bằng được.”

“Bởi vậy, tầng một mới là thiên giới thực, còn từ tầng thứ hai trở trên là chính quyền, là nơi ở của thể chế điều khiển thiên giới, là biểu tượng của quyền lực. Nơi ở càng cao thì quyền lực càng lớn, cũng là biểu tượng của địa vị, nơi ở càng cao thì địa vị cũng càng cao.”

“Ngọc Hoàng thượng đế sống ở tầng thứ ba mươi hai, Lão Quân ở tầng thứ ba mươi ba, Thông Thiên Giáo ở tầng ba mươi bốn, Nguyên Thủy thiên tôn là ba mươi lăm và Hồng Quân lão tổ ở tầng ba mươi sáu.”

“Ngọc Hoàng thượng đế không thể xen vào chuyện từ tầng trời từ ba mươi hai trở lên, mà chỉ có thể quản từ tầng ba mươi hai trở xuống. Một tầng tuy có nhiều nước, nhưng tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của Ngọc Hoàng, trong đó có Tây Thiên, hay còn gọi là Tây Ngưu Hạ Châu. Bởi vậy mà Như Lai gặp ​​Ngọc Hoàng thì cũng phải cung kính cúi chào.”

“Ồ.”

Đóa Đóa gật đầu, tỏ ra đã biết chút ít về thiên giới.

Cô lại hỏi: “Thiên giới rộng cỡ nào?”

“Tất cả các ngôi sao trong vũ trụ hợp lại lớn bao nhiêu thì thiên giới lớn cỡ đó.” Thanh Phong nói.

Đóa Đóa kinh ngạc không thôi.

Vậy chắc phải lớn lắm đó!

Nhưng mà cũng đúng.

Trời và đất là một, Bàn Cổ khai thiên lập địa, trái đất tan vỡ và biến thành vô số hành tinh, nhưng bầu trời không bị vỡ vụn. Nó là một tổng thể, vì vậy thiên giới sẽ lớn bằng tất cả các hành tinh kết hợp lại.

“Vậy thiên giới chắc phải có rất nhiều người nhỉ?” Đóa Đóa lại hỏi.

“Không nhiều lắm đâu, người ở thiên giới theo đuổi tu luyện, không giống như địa giới theo đuổi dục vọng và sắc đẹp. Vì vậy, khả năng sinh sản của thiên giới tương đối thấp, có khoảng chục nghìn tỷ người thôi, cộng với những người tu luyện thành tiên thì có khoảng mười hai mười ba nghìn tỷ người.”

Đóa Đóa không biết con số này lớn bao nhiêu, nhưng Diệp Thiên thì biết.

Thế giới Thiên Hà ở trung tâm vũ trụ có dân số khoảng 3 nghìn tỷ người.

Tổng dân số của thiên giới gấp khoảng bốn lần dân số của thế giới Thiên Hà ở trung tâm vũ trụ, đúng là không quá nhiều.

Bởi vì dân số của Thiên hà ở trung tâm vũ trụ cũng chiếm khoảng một phần hai mươi dân số của vũ trụ.

Hơn nữa, vẫn còn rất nhiều ngôi sao không có người ở.

Mà thiên giới là một tổng thể rất lớn, nhưng lại chỉ gấp bốn lần dân số của Thiên hà ở trung tâm vũ trụ, dân số cũng tính là phân bố rất thưa thớt.

Cảnh giới Thái Nhất lái cân đẩu vân rất nhanh, gấp mười lần tốc độ của thiên tôn, nhưng dù vậy, phải mất năm ngày để vượt qua biển trời rộng lớn từ Tây Ngưu Hạ Châu để đến được Đông Thắng Thần Châu.

Thiên giới chia làm bốn châu lớn là Đông Thắng Thần Châu, Tây Ngưu Hạ Châu, Bắc Câu Lô Châu, Nam Chiêm Bộ Châu. Bốn khu vực này bao quanh thiên hải. Trong đó, Đông Thắng Thần Châu là châu lớn nhất trong bốn châu, bao phủ a diện tích rất rộng, là nơi tọa lạc của hàng ngàn vương quốc, mà Đại Đường là vương quốc lớn nhất.

đạo viện Phiêu Miểu và đạo viện Hư Không nằm ở thành phố Trường An của Đại Đường hoàng triều.

Thành phố Trường An rất thịnh vượng.

Nó là thành phố thịnh vượng nhất Đông Thắng Thần Châu, không đâu sánh bằng.

Với dân số một nghìn tỷ và diện tích khổng lồ, đây là trung tâm kinh tế, văn hóa, giáo dục và chính trị của vương triều Đại Đường.

Ở đây hội tụ các phái viên, doanh nhân, học viên từ các quốc gia khác nhau.

đạo viện Phiêu Miểu nằm ở trung tâm thành phố Trường An, tương đối gần cung thành, trong khi đạo viện Hư Vô nằm ở phía bắc thành phố.

Lúc này, bốn người nhóm Diệp Thiên Đã đến trung tâm thành phố Trường An.

“Đạo viện rộng lớn này là đạo viện Phiêu Miểu.” Thanh Phong nói rồi chỉ vào một khu quần thể kiến trúc cung điện nguy nga.

Nhìn vào thì vô cùng đồ sộ, có thể thấy rõ nhiều học viên mặc đồng phục hoặc đi lẻ, hoặc vui đùa, hoặc đi theo nhóm trong khuôn viên rộng lớn.

“Có vẻ rất vui nhỉ.” Đóa Đóa nói.

Minh Nguyệt mỉm cười: “đạo viện Hư Vô cũng không khác là bao, vui hay không thì Đóa Đóa đến rồi sẽ biết, tôi sẽ đưa cô đến đó.”

Đóa Đóa quyến luyến nhìn Diệp Thiên:

“Ba... Có thời gian thì gửi tin cho Đóa Đóa nha.”

“Được rồi.” Diệp Thiên cũng quyến luyến xoa đầu Đóa Đóa, nói: “Tự chăm sóc và bảo vệ mình, đừng để bị ức hiếp.”

“Vâng.” Đóa Đóa gật đầu: “Ba cũng tự lo cho mình nha.”

Diệp Thiên cười: “Ừ.”

Sau đó, hai ba con chia tay tại đây. Minh Nguyệt đưa Đóa Đóa đến đạo viện Hư Vô ở phía bắc thành phố, Thanh Phong đưa Diệp Thiên vào đạo viện Phiêu Miểu.

Dựa vào thư giới thiệu của Trấn Nguyên Tử, họ dễ dàng bước vào đạo viện Phiêu Miểu và tìm thấy viện trưởng của đạo viện Phiêu Miểu trên một căn phòng sang trọng.

“Nếu Trấn Nguyên Tử đại tiên đã giới thiệu thì tôi chắc chắn sẽ quan tâm.”

Viện trưởng mỉm cười nói với Thanh Phong sau khi đọc bức thư.

“Vậy thì cảm ơn viện trưởng.”

Thanh Phong cúi đầu rồi rời đi.

“Tu vi thế nào?” Viện trưởng nhìn Diệp Thiên hỏi.

“Vừa mới tiến vào Thái ất cảnh.” Diệp Thiên đáp.

Viện trưởng gật đầu nhắc nhở: “Học viên mới vừa đến rất dễ bị bắt nạt. Trấn Nguyên Tử Đại Tiên tất nhiên có tiếng, nhưng ở trong đạo viện Phiêu Miểu hội tụ tập tinh hoa của thế giới, những vương tôn công tử đó bắt nạt các cậu thì ta còn có thể giúp. Nhưng nếu là mấy vị con cháu thiên tôn trên tầng hai mươi trở lên thì ta không giúp cậu được rồi.”

“Ví dụ như hậu duệ của Lý Thiên Hoàng, hậu duệ của Thái Bạch Kim Tinh, hậu duệ của Nhị Lang Thần, Lôi Thanh Phổ Hóa thiên tôn,… Nếu những người này bắt nạt cậu, hãy cố gắng tránh họ ra, đặc biệt là con trai của Nhị Lang Thần. Ngọc Hoàng là cậu của hắn, không nên động vào, nếu cậu ta bắt nạt cậu cũng không được đánh trả, biết không? Bằng không, ta không giúp được cậu đâu.”

Diệp Thiên gật đầu cười: “Tôi biết rồi, viện trưởng.”

Lúc này, Viện trưởng mới truyền âm gọi một người đàn ông dẫn Diệp Thiên vào một phòng học.

đạo viện cũng tương tự như trường học, cảnh giới Thái ất chia thành nhiều lớp học, cảnh giới Đại Thành cũng chia thành nhiều lớp, cảnh giới thái không phân ba lớp, việc học cũng rất gắt gao, so với hai cấp còn lại thì áp lực lớn hơn rất nhiều.

Chẳng bao lâu sau, Diệp Thiên được dẫn vào một lớp học.

Phòng học có hơn một trăm thành viên, có người, có cả yêu, chẳng hạn như đầu lợn, đầu khỉ, đầu bò, đầu rồng...

Tuy nhiên, tỷ lệ con người chiếm đến tám phần, tỷ lệ yêu chỉ khoảng hai phần còn lại.

“Giới thiệu với mọi người.” Thầy giáo chỉ vào Diệp Thiên nói: “Cậu ấy tên là Diệp Thiên, do Trấn Nguyên Tử đại tiên giới thiệu đến đây, là tân sinh vừa mới tiến vào Thái ất cảnh, sau này sẽ cùng nhau tu luyện, mọi người hãy quan tâm đến cậu ấy một chút.”

Giáo viên vừa nói xong, một cậu bạn khỉ nhảy lên bàn và vẫy tay với Diệp Thiên: “Diệp Thiên, tôi tên là Tôn Tiểu Ngộ, ba tôi và Trấn Nguyên Tử là anh em. Đến ngồi cùng bàn với tôi này, sau này ở trong đạo viện Phiêu Miểu, Tôn Tiểu Ngộ tôi sẽ bảo vệ cậu, kẻ nào dám đánh cậu thì tôi gậy Như Ý Kim Cô của ba đánh cho kẻ đó khóc thì thôi.