Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1178: Xuất chinh âm thầm!






Tin tức Diệp Thiên phải xuất chinh truyền ra, trên dưới Tuyết Thần Tông không có ai cao hứng, ngược lại lâm trạng thái âm u.

Một ngày này, đối những người là thuộc hạ của Diệp Thiên mà nói, nằm mộng cũng mong đến nhanh một chút. Nhưng đối với người thân của Diệp Thiên mà nói, một ngày này lại là bọn họ nằm mơ cũng không hi vọng nó xuất hiện.

Nhưng ngày này, cuối cùng vẫn sẽ tới.

Vì thế, tâm tình của mọi người đều rất nặng nề.

Lúc này, bên trong đại điện Tuyết Thần Tông.

Tất cả người thân của Diệp Thiên cùng với cấp cao Tuyết Thần Tông tụ họp.

"Diệp Thiên, thật phải đi sao?"Tần Lạc Tuyết kéo cánh tay Diệp Thiên, trong đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ không muốn.



"Ừ." Diệp Thiên nhẹ gật đầu, ôm Tần Lạc Tuyết, trăm mối cảm xúc ngổn ngang nói: "Ngày này anh đã chờ hơn một ngàn năm, các anh em của anh cũng đều đợi hơn một ngàn năm. Đám kẻ thù của anh cao hứng hơn một ngàn năm, các giáo đồ tận trung với anh hi sinh hơn một ngàn năm."

"Đạt được phát, cho dù mọi loại không bỏ, vì trong lòng ta phần chấp niệm kia. Vì em ta huynh nhóm kia phần tín niệm, cùng trung với ta các giáo đồ tín ngưỡng, cũng phải xuất phát."

"Anh biết, tất cả mọi người rất lo lắng, đều rất không muốn anh đi. Nhưng anh không có lựa chọn, chỉ có thể tiến lên, đem con đường này đả thông."

"Đương nhiên, nếu như đi vào ngõ cụt, hi vọng mọi người chớ có trách anh. Cũng không cần quá đau lòng, càng không nên khổ sở, an tâm bảo vệ tốt cái nhà này. Trăm ngàn năm sau, anh sẽ xuất hiện với một vẻ ngoài mới tới tìm mọi người, lại cùng mọi người tiếp tục viết tiếp câu chuyện."

"Cho nên, đều vui vẻ lên, đừng u sầu nữa."

Nói đến đây, Diệp Thiên ôm Tần Lạc Tuyết cười nó: "Nào vợ, em dẫn đầu cười một cái coi nào."

"Hu Hu Hu..."

Tần Lạc Tuyết khóc nấc ôm chặt Diệp Thiên, khụt khịt nói: "Em cười không nổi, em làm không được như thế. Em rất lo lắng, rất sợ hãi, em thật sự không muốn để anh đi đâu, hu hu hu..."

Cô khóc đến vô cùng thương tâm.

Tâm trạng của tất cả mọi người, cũng đều bị cô lây nhiễm, vợ con Diệp Thiên, cháu trai cháu gái, nhóm ông bà đều khóc ồ lên.

Diệp Thiên không có trách Tần Lạc tuyết phá hỏng tâm tình của mọi người, anh đặc biệt hiểu được tâm trạng của cô và của mọi người, dù sao lần xuất chinh này quá mức hung hiểm!

Quân địch mặc dù binh lực không nhiều, nhưng rất mạnh. Tiên Tôn đại viên mãn hơn hai mươi người, Tiên Tôn viên mãn càng hơn một trăm người, Tiên Tôn đỉnh phong đến trung kỳ viên mãn, càng là nhiều vô số kể.

Trái lại với bên Diệp Thiên, so với quân địch, quả thực kênh mương mà đòi so với biển cả, căn bản không cùng một đẳng cấp.

"Ba, con muốn đi theo ba." Đóa Đóa đi tới nói.

"Ba, con cũng phải muốn!"

"Con cũng muốn đi cùng ba!"

“..."

Bọn nhỏ của Diệp Thiên, đều đã trưởng thành, từng đứa la hét muốn đi. Tô Lạc Thiền, Dương Tử Hy, thẩm tốt ngọc, Hoàng Phủ Thường, Mục Linh Hy đều ồn ào muốn đi.

"Tất cả đều không được đi."

thái độ Diệp Thiên rất kiên quyết: "Lần này ba sẽ không mang bất kỳ đứa nào đi. Đóa Đóa cũng không cho đi, ai cũng đừng nhắc lại chuyện này nữa, đây là mệnh lệnh!"

"Ba..."

Đóa Đóa đang muốn nói cái gì, Diệp Thiên quát: "Ba nói, không được đi thì không được đi, lui xuống!"

Đóa Đóa khụt khịt cái mũi, muốn nói cái gì, bị Huyền Cực Tiên Tôn kéo sang một bên.

"Cậu hung dữ làm gì!" Huyền Cực Tiên Tôn trừng mắt Diệp Thiên, nói: "Biết cậu là thương bọn nhỏ, không muốn bọn nhỏ đi, sợ nguy hiểm, nhưng nếu cậu thật thương bọn nó, thì đã không nên đi. Đó mới là tình yêu thương lớn nhất dành cho chúng nó!"

"Tôi nói rồi! Tôi không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi, ông nghe không hiểu sao?"Diệp Thiên giận dữ nói, tâm tình của anh cũng rất không tốt, cũng không muốn rời khỏi vợ hiền con thơ cùng các cháu nhỏ đáng yêu của mình.

Nhưng giống như lời anh vừa nói, không có lựa chọn nào khác. Bỏ lỡ lần này, sẽ không có cơ hội nữa. Anh không muốn bỏ qua, các anh em của anh cũng không muốn bỏ qua.

"Lựa chọn chính là đi và không đi, chuyện đơn giản như vậy, sao không có lựa chọn nào khác được. Rõ ràng chính cậu đặt ích lợi lên đầu, không quan tâm cảm thụ của người nhà, rúc đầu vào sừng trâu, cho nên mới không tìm thấy lựa chọn khác. Nếu là tôi, sẽ lựa chọn không đi!" Huyền Cực Tiên Tôn giận dỗi đáp lại Diệp Thiên.

"Cái lão già nhiều chuyện này!" Diệp Thiên tức hổn hển buông Tần Lạc Tuyết ra, đi đến chỗ Huyền Cực Tiên Tôn. Một tay bóp lấy cổ ông ta, dữ tợn nói: "Ông không phải tôi, làm sao biết cảm nhận của tôi! Đừng có dùng lập trường của ông phán xét người khác, nếu không tôi bóp chết ông!"

Huyền Cực Tiên Tôn bị bóp nói không ra lời.

Diệp Thiên cuối cùng vẫn không nhẫn tâm bóp chết ông ta. Đẩy ông ta qua một bên, nhanh chóng rời đi. Không muốn lại xúc động, càng xúc động, càng không bước qua được, còn không bằng trực tiếp rời đi.

"Anh đứng lại đó cho em!"

Tần Lạc Tuyết quát.

Bước chân Diệp Thiên ngừng lại, quay người nhìn về phía Tần Lạc Tuyết. Đối với người vợ này của mình, hắn lại lớn khí, cũng vung không ra.

"Anh muốn đi phải không? Được, không ai ngăn được anh, nhưng trước khi đi, không thể dành ra chút thời gian chụp ảnh với mọi người sao?" Giọng Tần Lạc Tuyết lạnh lùng nói, trong đôi mắt xinh đẹp đầy nước mắt gợn chuyển.

Cái mũi Diệp Thiên chua chua, đi tới ôm lấy cô. Cố nén không cho nước mắt rơi ra đến, nói: "Được, vợ đã lên tiếng, chút thời gian này anh vẫn có."

"Thế còn được." Tần Lạc Tuyết ngạo kiều nói, rôi phân phó: "An Kỳ, đi gọi thợ chụp ảnh đẹp nhất Giang Thành tới, mỗi người cùng chụp với Diệp Thiên một tấm. Lại chụp thêm một bức ảnh đại gia đình, làm thành album ảnh cho anh ấy, để anh ấy mang theo trên người. Trước khi đánh trận liền nhìn mọi người một chút rồi chiến đấu. Miễn cho anh ấy đừng đánh giết bừa bãi."

"Vâng, chị Lạc Tuyết."

Thẩm An Kỳ lập tức rời đi.

Diệp Thiên cười xoa khuôn mặt của Tần Lạc Tuyết: "Vẫn là vợ suy nghĩ chu đáo. Chỉ cần có các em, anh sẽ không làm loạn."

Anh không nghĩ tới chuyện muốn làm loạn, chỉ là muốn cho Tần Lạc Tuyết một viên thuốc an thần.

"Thế còn được." Tần Lạc Tuyết trừng mắt một cái: "Đi chào tạm biệt cha mẹ mau. Rồi tới xin lỗi ông Huyền Cực nữa."

"Tuân lệnh, thưa vợ."

Diệp Thiên lập tức trở lại như lúc trước, nghe lời Tần Lạc Tuyết răm rắp. Đi tới trước mặt Diệp Diệu Hà và Dương Thu Thanh, nhẹ nhàng cầm tay hai người, nói: "Ba, mẹ, chắc hai người đã biết, con không phải con trai ruột của ba mẹ. nhưng con luôn xem hai người là cha mẹ ruột của con, bởi vì huyết nhục thân thể này chính là ba mẹ cho, nhưng linh hồn biến đổi như thế nào cũng không thay đổi được hai người là cha mẹ ruột của con."

Diệp Diệu Hà và Dương Thu Thanh nghe vậy vui đến phát khóc.

Sau một hồi tâm sự, Diệp Diệu Hà nói: "Con trai, nhất định phải an toàn trở về, cha mẹ cùng mọi người không thể không có con, biết không?"

"Vâng thưa cha, điều này con luôn khắc sau trong tim." Diệp Thiên nói.

"Vậy là tốt rồi." Diệp Diệu Hà vui mừng cười.

Sau đó, Diệp Thiên đi đến trước mặt Huyền Cực Tiên Tôn, ôm bả vai ông ta, nói: "Ông già, giúp tôi bảo vệ người nhà của tôi, giận tôi thì cứ giận, nhưng vợ của tôi cùng bọn nhỏ, vẫn rất tôn trọng ông. Cũng không thể bởi vì giận tôi mà mặc kệ bọn họ, được không?"

"Cút sang một bên!" Huyền Cực Tiên Tôn trừng mắt nhìn anh một cái, thở phì phò nói: "Ông già đây còn yêu thương mấy đứa nhóc này hơn cậu nhiều, không cần cậu nói ông già đây đều biết phải bảo vệ bọn họ."

Diệp Thiên nghe vậy lộ ra nét cười.

Sau đó ôm Đoá Đoá đang ủy khuất vào trong ngực.

"Ba không nên tức giận với Đoá Đoá, Đóa Đóa ngoan nhất. Không giận ba nữa được không?" Diệp Thiên sủng ái xoa đầu Đóa Đóa.

Đóa Đóa gật gật đầu: "Đóa Đóa không giận ba, Đóa Đóa tức giận chính mình, không chăm chỉ tu luyện. Nếu Đoá Đoá chăm chỉ tu luyện, có thêm ba lợi hại, vậy ba sẽ không vì lo lắng cho an toàn của Đóa Đóa mà không mang theo Đóa Đóa đi."

Diệp Thiên trầm mặc.

Không bao lâu, Thẩm An Kỳ dẫn theo một thợ chụp hình đến. Đầu tiên là Diệp Thiên chụp với cha mẹ, sau đó chụp với cha mẹ Tần Lạc Tuyết. Chụp với các trưởng bối xong, lại chụp với Tần Lạc Tuyết, với Thẩm An Kỳ, Thần Diệp Hy...

Sau đó, lại cùng Bảo Bảo, Lạc Lạc, Đóa Đóa...

Sau khi chụp với cháu trai cháu gái xong, tới lượt chụp ảnh gia đình. Sau đó lại chụp chung với Thiên Hà Kiếm Tiên cùng cấp cao Tuyết Thần Tông.

Sau mấy tiếng, một chồng album ảnh thật dày được Tần Lạc Tuyết đặt lên tay Diệp Thiên.

"Mang lên nó, lúc nghĩ tới chúng ta thì mở ra nhìn xem, nhất định phải vì chúng ta mà sống sót trở về, nghe rõ chưa?"

"Nghe rõ!"

Diệp Thiên mở ra album ảnh, lật từ đầu đến cuối, sau đó thu vào nhẫn không gian. Thâm tình hôn Tần Lạc Tuyết mấy giây, quay người bước nhanh mà rời đi. Lúc ra khỏi Tuyết Thần Tông, dù anh kiên cường như thế nào chăng nữa, cũng nhịn không được rơi xuống vài giọt nước mắt.

Sau lưng truyền đến từng tiếng hò reo.

"Cung tiễn chồng xuất chinh, nguyện đợi chồng khải hoàn trở về!"

"Cung tiễn cha xuất chinh, nguyện đợi cha khải hoàn trở về!"

"Cung tiễn ông xuất chinh, nguyện đợi ông khải hoàn trở về!"

"Cung tiễn tông chủ xuất chinh, nguyện đợi tông chủ khải hoàn trở về!"