Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1177: Có thể xuất chinh!






“Anh đã để em chịu thiệt một lần, không muốn lại thêm một lần nữa. huống chi, ANH cũng phải vì suy nghĩ vì Ninh Đinh phải không nào?”

Diệp Thiên ôm hai mẹ con Mục Linh Hy nói.

“Hừ.” Mục Linh Hy làm nũng nói: “Anh còn biết em chịu thiệt, thiếu chút nữa làm em tức chết anh có biết hay không. Bởi vì anh, em phải đánh Ninh Đinh một lần, con khóc đến thương tâm, làm em đau lòng muốn chết.”

Diệp Thiên cười cười: “Anh hiểu mà.”

Nói xong, anh ôm Ninh Đinh vào trong ngực, hung hăng hôn mấy cái, khiến cô nhóc vui cười khanh khách.

Hai ngày sau.

Trải qua sự câu thông của các hoàng đế bốn triều, nhất trí quyết định đồng ý Diệp Thiên chinh chiến ngoài hành tinh, cướp đoạt tài nguyên tu luyện.

Thứ nhất, Mục Linh Hy và Diệp Thiên đã có con, bọn họ cũng không dám bức Diệp Thiên diệt hoàng triều Kim Khuyết, sợ bức ép Diệp Thiên đến đường cùng, anh ta sẽ trả thù lại, vậy thì phiền toái.



Thứ hai, Diệp Thiên và Mục Linh Hy đã có con, theo lý mà nói mục Cảnh Thiên là cha vợ Diệp Thiên. Anh không giúp đỡ cha vợ, đã là cám ơn trời đất rồi, chỗ nào còn dám vọng tưởng Diệp Thiên diệt hoàng triều Kim Khuyết chứ?

Thứ ba, chinh chiến ngoài hành tinh, cướp đoạt tài nguyên tu luyện quả thật không tệ, cứ như vậy không chỉ có thể khai thác bản địa tài nguyên tu luyện, còn có tài nguyên tu luyện cướp được từ ngoài hành tinh, đối với thực lực tu sĩ bản địa tăng lên có rất nhiều.

Bởi vì các loại nguyên nhân, bọn họ đều đồng ý quyết định của Diệp Thiên.

Mười ngày sau, Diệp Thiên dẫn theo mười vạn chiến hạm Tinh Không, mỗi chiếc chứa ba trăm triệu đại quân, tổng cộng hơn ba mươi tỷ đại quân, rời khỏi Tử Hà tinh, đến Thiên Quý Tinh.

Ngay cả Mục Toàn Cơ, cũng bị anh dem đi.

Hoàng triều Kim Khuyết có hai Tiên Tôn đại viên mãn, nếu không mang theo một người, những triều sẽ không yên lòng. Dù sao đại quân cơ hồ đều bị lôi đi, nếu hoàng triều Kim Khuyết động thủ, chỉ dựa vào hai Tiên Tôn đại viên mãn cũng có thể mang đến đại nạn cho bọn họ.

Cho nên đề nghị Diệp Thiên mang theo một người.

Diệp Thiên cũng vui vẻ dẫn đi, Mục Cảnh Thiên cũng đồng ý để anh dẫn người đi.

“Thần Diệp Hy, lúc đó may mắn mà có kế sách của em, anh mới có thể thu được nhiều đại quân như vậy.” Trên giường, Diệp Thiên ôm Thần Diệp Hy mừng rỡ nói.

Nếu dựa theo suy nghĩ ban đầu của anh, giúp hoàng triều Kim Khuyết diệt bốn triều còn lại, như vậy thương vong sẽ rất lớn, đoán chừng lúc về nhiều lắm là chỉ có thể dẫn về mười mấy tỷ đại quân.

Mà một khi giúp bốn triều còn lại, ngoại trừ hoàng triều Kim Khuyết binh lực tổn thất nhiều ra, hoàng triều Võ Hoàng còn đỡ, chỉ có ba triều cơ hồ không có tổn thất nhiều binh lực, mới có thể có được nhiều đại quân như vậy.

“Kế sách cao minh đến đâu, cũng phải cần người cao minh đi áp dụng, nếu như không có anh, em coi như là biện pháp cũng làm đến nơi đến chốn được.” Thần Diệp Hy vừa cười vừa nói.

Diệp Thiên sủng nịnh xoa đầu của cô: “Em thông minh lanh lợi, tính tình lại không tranh không đoạt, là loại hình anh thích nhất.”

“Hì hì.”

Thần Diệp Hy vui vẻ cười.

Nhưng rất nhanh, tinh thần cô liền chán nản, ôm chặt lấy Diệp Thiên, hỏi: “Có phải là sau khi trở về, lại chuẩn bị xuất chinh không?”

“Ừ.” Diệp Thiên nói: “Lấy tốc độ này, phải đến Thiên Quý Tinh ba năm, như vậy tính từ lúc xuất phát đến khi trở về, bọn mình đã dùng hết năm năm.”

“Nếu như tính mười năm, hai năm đầu xuất binh, nhiều nhất chỉ cần đợi thêm hai năm, nên xuất chinh.”

Trong lòng Thần Diệp Hy bất an, hỏi: “Đến lúc đó anh có thể dẫn em đi cùng được không?”

Diệp Thiên thở dài một hơi: “Anh cũng muốn dẫn em đi lắm. Có em bên cạnh, làm quân sư bày mưu hiến kế cho anh, nhưng thật sự không được, mọi người đều phải ở Trái Đất.”

Quân sư nói qua, chiến sự thất bại không liên quan đến Trái Đất, cho nên anh cảm thấy, Trái Đát là an toàn nhất. Phải đem người trân quý nhất ở lại Trái Đất.

Thần Diệp Hy biết Diệp Thiên không hi vọng các cô mạo hiểm, cho nên cũng chỉ có thể nghe theo sắp xếp của anh.

Bởi vì chiến hạm Tinh Không chở quá nhiều người nên tốc độ có chút chậm, chạy được ba năm, mới đến Thiên Quý tinh.

“Hú Hú Hú!”

Khi mười ngàn chiến hạm Tinh Không đến đại bản doanh ỏ Thiên Quý Tinh, mấy chục ngàn quân trong đại bản doanh sôi trào.

“Tôn thượng mang đại quân trở về!”

Từng người hò reo.

Bọn người Quốc Trượng Gia chạy ra, nhìn thấy nhiều chiến hạm Tinh Không như vậy, cao hứng ghê gớm.

Rất nhanh, Diệp Thiên cùng Thần Diệp Hy, mẹ con Mục Linh Hy, Mục Toàn Cơ, từ huấn luyện chủ hạm bay xuống. Sắp xếp Tà Hoàng đi chào hỏi những đại quân xong thì bọn họ.

“Ha ha, tôn thượng lần này thu hoạch tương đối khá nha!”

Quốc trượng Gia thoải mái cười to.

“Có Tam phu nhân trí tuệ cộng thêm thực lực của Tôn Thượng, thu hoạch không phong phú mới là lạ.” Lâm Bá Thiên cười nói.

“Ha ha!”

Đám người thoải mái cười to.

“Nhiều đại quân như vậy, đây là muốn đánh chiếm tinh vực nào vậy?” Mục Toàn Cơ chấn kinh hỏi.

Đã đến nơi này, Diệp Thiên cũng không giấu giếm nữa, nói: “Đánh đánh cả tinh hà trong trung tâm vũ trụ.

“Cái gì!”

Mục Toàn Cơ xém chút bị hù chết: “Diệp Thiên, cậu không lầm chứ, muốn đánh chiếm tất cả?”

Ông đã từng đi qua, cũng biết đánh chiếm thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ là ý gì.

Diệp Thần liền thẳng thắn với ông ta, làm Mục Toàn Cơ kinh hãi gần chết, mới biết được thì ra Diệp Thiên đã từng chính là Diệp Bắc Minh tông tại nghịch thiên trong thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ!

Hai ngày sau, Diệp Thiên, Thần Diệp Hy, mẹ con Mục Linh Hy, Quốc Trượng Gia, Lâm Bá Thiên, sáu người một thú trở về Trái Đất. Mục Toàn Cơ ở lại Thiên Quý Tinh tiếp nhận huấn luyện bài binh bố trận. Tu vi của ông ta thế mà lại là Đại thống lĩnh, không hiểu bài binh bố trận sao mà được?

Trở lại Trái Đất, Diệp Thiên sắp xếp thoả đáng cho mẹ con Mục Linh Hy, phân phó Tần Lạc tuyết chăm sóc, rồi nhanh chóng thông qua cửa truyền tống về Tử Vi Tinh.

Anh muốn biết tình hình Tử Vi Tinh gần đây như thế nào.

Thông qua nghe ngóng, anh mới biết được bảy môn phái vẫn còn đang đánh khí thế ngất trời. Thiên Đạo giáo và Thần Đạo giáo liên thủ, đã chiếm đoạt tất cả địa bàn của Vô Cực giáo, Chân Võ giáo cũng bị chiếm đoạt một nửa địa bàn.

Mặc dù nhiều lần tổ chức đàm phán, nhưng đều không có thành công.

Hai năm này rất loạn, Diệp Thiên cơ hồ cách ba ngày đều sẽ đi một chuyến đến Tử Vi Tinh, hiểu rõ tình hình chiến đấu.

Đầu tiên là Thần đạo giáo sợ Thiên Đạo giáo binh lực nhiều, sau khi diệt năm môn phái thì muốn nuốt luôn Thần Đạo giáo, liền liên thủ với năm môn phái diệt Thiên Đạo giáo.

Sau đó, Thiên Đạo giáo bị đánh rất thảm, Thần Đạo Giáo dùng chút cơ hội thở dốc rồi quật khởi.Năm môn phái lại liên thủ Thiên Đạo giáo đánh Thần Đạo giáo.

Cứ như thế lặp đi lặp lại, tiêu hao rất lớn.

Nên xuất chinh thôi!

Sau khi hiểu rõ binh lực bảy đại môn phái cộng lại, đã chỉ còn khoảng mười tỷ, trong đó binh sĩ học binh pháp Bắc Minh giáo lại không đến ba tỷ người.

Từ Thien Quý Tinh đến cửa lớn phía tây của thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ cần phải tốn hao hơn một năm. Trong một năm này, đủ để bảy môn phái hao tổn một chút binh lực.

Hiện tại mười tỷ đại quân đã hoàn tất huấn luyện, có thể đi hạ lệnh xuất chinh!

Thế là, Diệp Thiên trở lại Trái Đất.

“Quốc Trượng Gia, Lâm Bá thiên, hai ngươi một người đi Thiên Quý tinh, một đi Thiên Quyền tinh, gặp gỡ đại quân hai bên, chờ bản tọa tới hạ lệnh xuất chinh!”

Diệp Thiên trở lại Tuyết Thần tông, hạ lệnh cho Quốc Trượng Gia và Lâm Bá Thiên.

“Tuân lệnh! Tôn thượng! Rốt cục cũng đợi đến ngày xuất chinh rồi!”

Quốc Trượng Gia và Lâm Bá Thiên đều rất kích động. Lúc này rời khỏi Trái Đất, chuẩn bị cho việc đại quân xuất chinh.