Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1092: Bắt đầu báo thù!






Lúc này, sâu trong núi, bên trong một hang động.

Một bé gái một tuổi mặc quần áo da thú, nép mình trong lồng ngực đầy lông lá mềm mại của Thực Thiết Thú. Thực Thiết Thú giống như một người mẹ, gọt măng tươi cho cô bé ăn.

Cô bé cầm lấy miếng măng đã được Thực Thiết Thú gọt xong, cắn một miếng, vừa nhai vừa dùng giọng điệu ngây thơ non nớt hỏi: “Đại Mao Mao, bà nói mẹ con đang tu luyện. Vậy mẹ con phải tu luyện đến bao giờ mới có thể ra ôm Khả Doanh? Khả Doanh rất muốn được mẹ ôm vào lòng.”

Cô bé đang nói tiếng động vật, trẻ con học ngôn ngữ rất nhanh. Ở cùng Thực Thiết Thú một thời gian là cô bé đã có thể nói được tiếng động vật rồi.

“Đợi con lớn lên rồi, mẹ con sẽ ra ngoài.” Thực Thiết Thú xoa đầu Khả Doanh, nói.

“Vậy Khả Doanh phải ăn thật nhiều măng để mau lớn là có thể gặp được mẹ rồi.” Cô bé có nụ cười hồn nhiên ngây thơ, để lộ ra hai cái răng thỏ trắng trắng xinh xinh, ăn măng trúc một cách ngon lành.

Thực Thiết Thú nhìn dáng vẻ này của cô bé, khóe miệng nhếch lên một cái tựa như rất vui vẻ yên tâm, sau đó nó lại bóc măng cho cô bé.

Đúng lúc này.

“Gào!” Một tiếng gầm của dã thú bỗng vang lên.

Thực Thiết Thú lập tức nhanh nhẹn ôm chặt lấy Khả Doanh, hai con mắt thâm quầng nhìn quanh sơn động, ánh mắt tràn đầy vẻ cảnh giác.

Trong tầm mắt của nó nhanh chóng xuất hiện một con thú có sừng tê giác, hai mắt đỏ lừ, toàn thân phủ một lớp lông dài màu vàng, trông có vẻ là một con yêu thú vô cùng oai vệ.

Có ba con người đang ngồi trên lưng con yêu thú này, đang từng bước xâm phạm lãnh thổ của nó.

“Oa! Một con chó lớn!”

Hai mắt Tiểu Khả Doanh sáng lên, cô bé muốn ra chơi với “con chó lớn” kia, nhưng lại bị Thực Thiết Thú ôm chặt lấy không làm sao mà qua đó được.

“Gừ.”

Thực Thiết Thú trông có vẻ rất đáng yêu, nhưng lại gầm lên một cách rất hung dữ với con yêu thú lông vàng mắt đỏ kia: “Mày là yêu thú gì? Ra ngoài!”

Nói xong, nó còn chộp lấy một thân tre và phóng về phía con yêu thú lông vàng mắt đỏ kia.

Diệp Thiên phất ống tay một cái, hất thân tre đó đi, nhảy từ trên lưng yêu thú xuống, thân thiện chào hỏi Thực Thiết Thú: “Thực Thiết Thú, chào mi. Ta là cha của đứa bé trong lòng mi. Ta sẽ không làm mi và con bé bị thương đâu.”

Đương nhiên là hắn có thể nhận ra Thực Thiết Thú, đây là một loại yêu thú vừa đáng yêu vừa hung dữ. Nó không tranh đoạt gì với thế giới, nhưng lại là cực phẩm trong đám yêu thú. Nếu cùng cấp độ hoặc cảnh giới, thậm chí còn không có loại yêu thú nào có thể đánh bại được Thực Thiết Thú.

Ở quê hương của sự tái sinh, Thực Thiết Thú đã trở thành bảo vật quốc gia.

Nhưng đó là Thực Thiết Thú không có cảnh giới tu vi, còn con Thực Thiết Thú này lại là Thực Thiết Thú cấp cao nhất. Mặc dù nó không lợi hại bằng loại yêu thú hồng hoang lông vàng mắt đỏ này, nhưng trong giới yêu thú, nó vẫn có thể xưng vương xưng bá.

Thực Thiết Thú nghe vậy liền hơi buông lỏng cảnh giác.

“Cha?”

Tiểu Khả Doanh lại gãi đầu, nói: “Mẹ nói, cha của Khả Doanh đã mất rồi mà?”

“Bảo bối nhỏ này dễ thương quá!” Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên đều mềm nhũn trước sự đáng yêu của cô bé.

Diệp Thiên cười một cách hiền từ, đi tới hỏi: “Có phải mẹ con tên là Lăng Tố Như không?”

Tiểu Khả Doanh gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Mặc dù cô bé chỉ mới hơn một tuổi, nhưng những đứa trẻ ở tiên giới đều hiểu chuyện rất nhanh. Từ sớm chúng đã biết được tên của mẹ mình thông qua cách ông ngoại gọi mẹ.

“Vậy thì đúng rồi, cha là cha của con.”

Lúc Diệp Thiên nói xong, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Khả Doanh, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn hơi bẩn thỉu của cô bé.

Còn Thực Thiết Thú, sau khi biết người này là cha của Tiểu Khả Doanh, nó cũng buông cô bé ra.

“Cha là gì?” Tâm trí của Tiểu Khả Doanh vẫn còn non nớt, cô bé biết mẹ từng nhắc đến cha, nhưng không biết ba đại diện cho cái gì.

“Giống như mẹ của con ấy, cha là người đối xử rất tốt với con.” Diệp Thiên cười đáp.

Tiểu Khả Doanh mơ hồ gật đầu, nói: “Vậy cha có thể ôm Khả Doanh giống mẹ không?”

“Đương nhiên là có thể rồi.” Diệp Thiên mỉm cười, ôm cô bé vào lòng, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.

“Hihi!”

Tiểu Khả Doanh vui vẻ bật cười khanh khách, hai mắt cong cong như vành trăng. Người cha này giống mẹ cô bé, đều biết ôm hôn cô bé.

“Khả Doanh, mẹ con đâu?” Diệp Thiên hỏi.

Tiểu Khả Doanh ngây thơ đáp: “Đại Mao Mao nói, mẹ của Khả Doanh đang tu luyện, phải đợi Khả Doanh lớn lên mới có thể ra ngoài gặp Khả Doanh.”

Diệp Thiên nghe vậy liền nhìn sang Thực Thiết Thú.

“Chết rồi.” Thực Thiết Thú nói.

Điều này nằm trong dự đoán của Diệp Thiên, hắn hỏi: “Thi thể còn không?”

“Đi theo tôi.”

Thực Thiết Thú nói xong liền bước ra ngoài.

Diệp Thiên bế Khả Doanh đi theo Thực Thiết Thú ra ngoài. Đi vài dặm đường, đến một khu rừng, Thực Thiết Thú chỉ vào hai ngọn đồi nhỏ được đắp từ đất vàng, nói: “Đây là mộ của mẹ cô bé, đây là mộ của ông ngoại cô bé.”

Thần thức của Diệp Thiên động một cái, hai cỗ gió lốc liền cuốn hết lớp đất phủ ở trên lên. Rất nhanh đã có thể nhìn thấy thi thể của Lăng Tố Như và chủ nhân nhà họ Lăng nằm trong hai cái hố.

Người tu luyện có chân tiên trở lên, chỉ cần thi thể chưa bị hủy hoại thì có thể giữ được nguyên vẹn không bị thối rữa hay phân hủy trong vạn năm, sâu bọ hay kiến cũng không xâm nhập. Vì thế, thi thể của Lăng Tố Như và chủ nhân nhà họ Lăng trước mặt chỉ trông giống như người còn sống đang nằm ngủ, không có một chút mùi hôi thối nào.

“Mẹ! Ông Ngoại!” Khả Doanh lập tức kêu lên.

Diệp Thiên lập tức sử dụng tiên pháp, thử dùng cách ngưng tụ thần hồn. Nhưng vì thần hồn của hai người họ đã bị đánh tan, thời gian cũng đã trôi quá khá lâu nên tụ hồn chỉ có thể tụ ra đom đóm lửa với những đốm sáng dày đặc, không thể khiến những đốm sáng này kết tụ thành hồn được.

“Cha, sao mẹ không nói chuyện với Khả Doanh?”

Tiểu Khả Doanh gọi rất nhiều lần, thấy mẹ không có phản ứng gì liền nhìn sang Diệp Thiên, ngơ ngác hỏi.

Diệp Thiên ra dấu tay, nói: “Mẹ và ông ngoại của Khả Doanh đang tu luyện, Khả Doanh không được nói to làm ồn tới mẹ.”

Hắn không muốn để cô bé biết mẹ mình đã chết, tránh việc cô bé sẽ đau lòng.

Tiểu Khả Doanh gật đầu, ngoan ngoãn ngậm miệng lại không nói gì nữa, đôi mắt to tròn cứ nhìn chằm chằm vào mẹ mình.

“Quỳnh Dao, Lam Duyên, hai em đưa Tố Như đi tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ cho cô ấy.” Diệp Thiên dặn dò.

“Vâng thưa phu quân.”

Hai người họ đáp lời, bế Lăng Tố Như từ trong hố mộ lên, bảo Thực Thiết Thú dẫn bọn họ đi đến nơi có nước.

Diệp Thiên đặt Khả Doanh xuống, gọi Vạn Hồn Huyết Ẩm kiếm ra, chặt vài cái cây làm hai cỗ quan tài. Sau đó hắn chôn chủ nhân nhà họ Lăng vào đó trước.

Sau khi Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ cho Lăng Tố Như xong, đặt vào trong quan tài, Diệp Thiên mới nâng cô ta lên, nói: “Khả Doanh, con nhìn kỹ mẹ con đi, khắc ghi dáng vẻ của mẹ vào trong tâm trí. Như thế, Khả Doanh có thể gặp được mẹ trong giấc mơ.”

Khả Doanh rất ngoan ngoãn ngắm kỹ mẹ mình, vuốt ve khuôn mặt của Lăng Tố Như và hôn lên mặt cô ta một cái, sau đó cô bé mới hỏi: “Cha ơi, hình như mẹ đang rất lạnh.”

“Mẹ con đang tu luyện Hàn Băng đại pháp, vì vậy trên người mẹ rất lạnh, nhưng trong lòng mẹ con có xha và Khả Doanh, mẹ con sẽ không thấy lạnh nữa.”

Khả Doanh nghe hắn nói mà như hiểu như không rồi gật đầu.

Diệp Thiên đặt Lăng Tố Như xuống, sau đó đậy nắp quan tài lại rồi dựng hai tấm bia mộ.

Mộ của vợ hiền Lăng Tố Như!

Một của cha vợ Lăng Thiên Tường!

Sau đó hắn lại sử dụng thuật phong ấn để khiến tàn hồn không thể kết tụ được của hai người họ phong ấn cùng với ngôi mộ.

“Sau khi lấy được Kim Tiên Đại Đạo, anh sẽ lại đến hồi sinh em, để em, anh và Khả Doanh ba người chúng ta được đoàn tụ.”

Diệp Thiên nói xong liền bế Khả Doanh đến ao, tắm rửa cho cô bé, quấn cô bé bằng quần áo của mình, sau đó lại lên lưng yêu thú rời khỏi chỗ đó.

“Gào!”

Thực Thiết Thú ở phía sau vừa đuổi theo vừa gào lên.

“Cha, cha đợi Đại Mao Mao với.” Tiểu Khả Doanh gọi.

Diệp Thiên bảo thú lông vàng mắt đỏ dừng lại để Thực Thiết Thú nhảy lên đầu nó, dùng những chiếc móng đầy lông lá của mình xoa đầu Khả Doanh.

“Mi không nỡ rời xa Khả Doanh, Khả Doanh cũng không nỡ rời xa mi. Vậy ta sẽ dứt khoát để mi đi với bọn ta. Sau này mi có thể chơi cùng Khả Doanh rồi.” Diệp Thiên nói với Thực Thiết Thú.

Thực Thiết Thú gật đầu, ngồi xuống đầu thú lông vàng mắt đỏ, vươn tay ra muốn ôm Khả Doanh. Diệp Thiên cũng chuyển cô bé cho nó. Nó cũng biết yêu thương đứa trẻ này giống như một người mẹ, Khả Doanh cũng thích cái ôm đầy lông lá của nó, cô bé bật cười khanh khách, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc.

Lúc này, ở thành Vũ Lăng.

Một đám người mặc áo choàng đen dày đặc đen kịt một mảng như bao phủ tất cả ào ào đi tới.

“Chúa ơi! Tà Linh giáo đến rồi!”

“Điều động một thế trận lớn như thế, bọn họ đang muốn làm gì vậy?”

“Có phải bọn họ muốn tàn sát người Vũ Lăng chúng ta không?”

“...”

Cả tòa thành bỗng nhiên rơi vào hoảng loạn.

Ngay sau đó có một giọng nói uy nghiêm vang vọng khắp thành.

“Quả nhân là Tà Hoàng dưới trướng của Cậu Diệp. Quả nhân nhận lệnh của Cậu Diệp đến tru di tam tộc nhà họ Nam Cung, nhà họ Khương và nhà họ Bảo. Những người không có liên quan đừng hoảng sợ, hãy ngoan ngoãn ở lại trong thành, quả nhân sẽ không giết người vô tội một cách bừa bãi. Một khi có người trốn khỏi thành, người đó sẽ bị cho vào đối tượng tàn sát, giết sạch không tha!”

Ông ta vừa dứt lời, cả tòa thành lập tức xôn xao như sôi lên sùng sục.

“Trời đất ơi! Cậu Diệp chưa chết ư?”

“Tà Hoàng đã bị Cậu Diệp thu về dưới trướng của mình rồi ư?”

“Những gia tộc tàn sát nhà họ Lăng xong đời rồi! Bọn họ thật sự xong đời rồi.”

“...”

Lúc này, Tà Hoàng ra lệnh: “Đạp Thiên Tà Vương, ông đem mười vạn binh mã canh giữ ở phía Đông thành. Diệt Địa Tà Vương, ông đem mười vạn binh mã trấn thủ ở phía Tây thành. Tiền hộ pháp, cậu đem mười vạn binh mã canh giữ ở phía Nam thành. Hậu hộ pháp, cậu đem mười vạn binh mã trấn thủ ở phía Bắc thành.

“Vâng thưa Tà Hoàng!”

Đám người mặc áo choàng đen dày đặc lập tức đi về bốn phía của thành Vũ Lăng.

“Đại trưởng lão, ông đem một vạn binh mã đến nhà họ Nam Cung. Tam trưởng lão, ông đem một vạn binh mã đến nhà họ Khương. Tứ trưởng lão, ông đem một vạn binh mã đến nhà họ Bào. Nhớ kỹ phải bắt hết người đến đây, Quả nhân muốn tập trung chúng lại một chỗ, chặt đầu trước bếu rếu trước công chúng!”