“Cái gì?” Mọi người đều rất sốc khi nghe tin.
“Trời ơi, những gia tộc đó đều bị điên rồi sao, ngay cả người phụ nữ và con gái của Tôn thượng mà họ cũng dám giết ư?”
“Chết tiệt! Bọn họ thật đáng chết!”
“Nhất định phải tru di tam tộc tất cả những gia tộc đã tàn sát vợ và con gái của Tôn thượng.”
“...”
Các thuộc hạ của Diệp Thiên đều rất phẫn nộ.
Khóe mặt Diệp Thiên co giật một cách dữ dội, trong mắt hắn là ngọn lửa giận cuồn cuộn ngất trời, hai tay nắm lại thành quyền phát ra tiếng răng rắc.
Mặc dù Lăng Tố Như không phải là người phụ nữ mà hắn yêu chiều nhất, nhưng cô ta chắc chắn là người thùy mị, ngoan ngoãn nhất trong số những người phụ nữ của hắn.
Con người cô ta vừa điềm đạm nho nhã, vừa xinh đẹp nết na, lại rất hiểu chuyện, cũng biết chăm sóc người khác. Lúc ở nhà họ Lăng, ngày nào cô ta cũng nấu những bát cháo bổ dưỡng cho hắn. Hơn nữa hắn cũng có được Di Âm Hỗn Độn từ chỗ cô ta.
Huống hồ, cô ta còn sinh cho hắnmột cô công chúa nhỏ. Hắn là người rất yêu thương con gái, hai mẹ con họ đều đã bị người ta giết hại, làm sao mà hắn có thể không nổi điên cho được?
“Huyền Khôi.” Diệp Thiên hít một hơi thật sâu một hơi, nhìn về phía Tà Hoàng.
“Có thuộc hạ!” Tà Hoàng ôm quyền đáp.
“Ông lập tức dẫn theo các đệ tử Tà Linh giáo của mình đến Thiên Khôi Tinh, giết sạch ba đời nhà họ Nam Cung, nhà họ Khương, nhà họ Bảo,... của thành Vũ Lăng!”
“Nhiên tiện, ông cũng giết sạch tất cả những người trong hoàng cung của đế quốc Diệu Nhật cho tôi! Vợ con bổn tọa bị giết hại ngay trên địa giới của ông ta mà ông ta không quản, giữ lại còn có tác dụng gì?”
“Thuộc hạ hiểu rồi ạ, thuộc hạ nhất định sẽ làm rõ chuyện này cho Tôn thượng, báo thù rửa hận cho vợ và con gái Tôn thượng.”
Tà Hoàng nhận mệnh của Diệp Thiên xong lập tức biến thành một luồng ánh sáng lao vút ra hầm mỏ.
“Long Tương, Mã Trường, hai người ở lại đây canh giữ hầm mỏ. Người và ngựa còn lại cùng bổn tọa lên đường xuất phát đến Thiên Khôi Tinh, giải vây cho Lan Lăng Vương.”
“Vâng thưa Tôn thượng!”
Ngay tức khắc, Diệp Thiên, Quốc Trượng, đại tướng Thành Quyền và hơn ba trăm vị Tiên Tôn cùng Viên Hữu Tri, tất cả cùng ra khỏi hầm mỏ, hướng về phía cổng dịch chuyển và sử dụng máy gia tốc cấp cao để tăng tốc.
Bọn họ nhanh chóng ra khỏi cổng dịch chuyển, tiến vào cổng dịch chuyển của Thiên Khôi Tinh, đến chiến trường bằng tốc độ cực nhanh.
...
Lúc này, ở Thiên Khôi Tinh, cách một trăm nghìn kilomet bên ngoài thành Lan Lăng.
“Lan Lăng Vương, đại quân của các người chỉ còn lại chưa tới tám tỷ người, mà đại quân của hoàng triều Thời Quang chúng tôi lại có tám mươi tỷ người, hơn nữa các người còn đang bị chúng tôi bao vây. Nếu các người vẫn tiếp tục không chịu đầu hàng thì các người sẽ bị tiêu diệt trong vòng ba ngày. Không muốn chết thì mau mau đầu hàng đi!”
Thái sư của hoàng triều Thời Quang, Ký thống soái cao giọng hét lên,
Để “nuốt” được năm mươi tỷ quân của Lan Lăng Vương, hoàng triều Thời Quang đã phải trả giá bằng thương vong của đại quân gần hai trăm tỷ người.
Nếu muốn tiêu diệt được khoảng bảy tám tỷ quân còn lại, ít nhất bọn họ cũng phải trả giá bằng mạng sống của hai ba mươi tỷ quân. Thân là một thống soái, có thể khuyên được kẻ địch đầu hàng mới là thượng sách.
“Các tướng sĩ! Mọi người có sợ không?” Lan Lăng Vương hô to.
Một khoảng im lặng chết chóc.
Đã chiến đấu đến nước này, quân địch có hàng tỷ hàng chục tỷ tiếp viện, chi viện mà bọn họ không có bất cứ quân tiếp viện nào. Bọn họ giống như một cái bánh, bị kẻ địch cắn nuốt từng miếng từng miếng một.
Bây giờ đã không có bất cứ kế sách hay nào, có thể sống thêm một ngày đã là một điều rất xa xỉ rồi, làm gì có chuyện bọn họ không thấy sợ hãi chứ?
“Hahaha!” Thống soái của quân địch bật cười ha hả.
“Lan Lăng Vương, chút xíu binh lính còn lại của ông đều đã sợ rồi, họ không muốn chiến đấu nữa, ông vẫn không cho họ tìm một con đường sống, vẫn muốn đẩy họ vào lò luyện hay sao?”
Ông ta vừa dứt lời, binh linh trong quân đội của Lan Lăng Vương lập tức hét lên: “Lan Lăng Vương, không phải là chúng tôi sợ chết, thực ra trận chiến này không có bất cứ cơ hội chiến thắng nào, nhưng hễ còn có thể nhìn thấy một tia hy vọng, chúng tôi sẵn sàng chiến đấu đến giọt máu cuối cùng.”
“Đúng vậy thưa Lan Lăng Vương. Chúng tôi đều là binh lính thân cận của ông, đã cùng ông trải qua vô số những trận đại chiến. Từ trước đến nay chúng tôi chưa bao giờ sợ chết, nhưng chúng tôi thật sự không cam tâm bị nuốt gọn như này. Như vậy quá không công bằng đối với chúng tôi. Nếu có quân chi viện, chúng tôi có chết cũng sẽ chiến đấu đến cùng!” Lại có một binh sĩ hét lên.
“Chúng tôi cần viện binh! Chúng tôi cần hi vọng!” Tất cả các binh sĩ đều cao giọng hô lên.
Lan Lăng Vương nhắm hai mắt lại một cách tuyệt vọng.
Lấy đâu ra viện binh?
Lấy đâu ra hy vọng bây giờ?
“Thôi bỏ đi.” Ông ta bất lực nói: “Bổn vương biết mọi người đều là người giỏi giang gan dạ. Sự đã đến nước này, bổn vượng không muốn để các người chết một cách vô ích, các người hãy bỏ vũ khí xuống, giơ tay đầu hàng kẻ thù đi. Trong từ điển của bổn vương không có hai từ “đầu hàng”, bồn vương muốn đấu với bọn chúng đến hơi thở cuối cùng!”
Các binh lính đều bật khóc.
Không có ai bỏ vũ khí trong tay mình xuống cả.
“Đi đi! Các người mau đi đi!” Lan Lăng Vương thúc giục: “Chúng ta sẽ không có viện binh đâu, bổn vương không mong muốn từng người trong số binh lính của mình lại nằm xuống. Mọi người mau đi đi, hãy sống cho tốt, đừng để quân Lan Lăng bị tuyệt chủng!”
Nhưng không ngờ, ông ta vừa dứt lời, ngay lúc đại quân hàng tỷ người đang chuẩn bị hạ vũ khí xuống thì trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một cái đỉnh khổng lồ bằng vàng, phóng ra lực hút vô cùng đáng sợ, hút hết quân địch vào trong đỉnh như hút bụi.
“Lan Lăng Vương, ông nhìn kìa!” Có người hét lên.
Lan Lăng Vương và tất cả mọi người lập tức nhìn lên trên, tinh thần họ cũng lập tức trở nên phấn chấn.
Ngoài một đội quân đông đảo ra còn có các đại quân khác xuất hiện dày đặc. Bọn họ giương cao ngọn cờ của đế quốc Long Tượng, xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề.
Ngay sau đó, một giọng nói trầm trầm vang lên.
“Tôi vẫn là đại tướng quân Trương Huyền Bát, là người dưới trướng của Cậu Diệp Diệp Bắc. Nghe tin nhạc phụ và phu nhân của Tôn thượng bị vây khốn, bởi vì thời gian cấp bạch nên bọn tôi đã đem theo một tỷ quân đến đây cứu viện. Tiếp sau đó, Tôn thượng nhà chúng tôi sẽ dẫn quân mã đến chi viện tiếp. Mọi người đừng nản lòng nhụt chí mà hãy anh dũng giết địch. Chỉ cần máu của mọi người chưa cạn thì Tôn thượng nhà chúng tôi sẽ đến cứu sống mọi người!”
Ông ta vừa dứt lời, đại quân dưới trướng của Lan Lăng Vương lập tức trở nên phấn chấn.
“Haha! Viện binh tới rồi! Tốt quá rồi! Viện binh tới rồi!” Bọn họ vô cùng vui vẻ.
Thượng Quan Quỳnh Dao còn mừng rơi nước mắt, giơ cao cờ lên và hô lớn: “Các tướng sĩ! Chúng ta không còn phải chiến đấu một cách cô độc nữa rồi! Chúng ta có quân cứu viện rồi! Phò mã gia của các người – phu quân của bổn công chúa sắp tới đây giúp chúng ta rồi! Tất cả hãy mau sắp xếp lại đội hình quân ngũ đi, hãy yên tâm vì trận chiến này chúng ta tất thắng!”
Hướng mà cờ chiến của quân đội Lan Lăng chỉ chính là chiến trường của mọi người! Hãy sắp xếp đội hình quân ngũ, đánh một trận oanh tạc vang dội cho tôi!”
Lúc hét đến cuối, cô ta cũng vỡ giọng luôn.
“Uy vũ!”
“Uy vũ!”
“Uy vũ!”
Toàn quân cao giọng hô lên, sĩ khí lập tức dâng trào đến cực điểm.
Ngay sau đó!
Ầm ầm ầm!
Hỏa lực đã bao trùm quân địch.
“Đánh vào miệng đỉnh! Tập trung hỏa lực, đánh vào miệng đỉnh!”
Thống soái bên địch hét lên, miệng đỉnh này đã “nuốt chửng” cả triệu quân của ông ta trong nháy mắt, không đập vỡ nó thì toàn quân sẽ bị nuốt sạch.
Ngay sau đó.
Ầm ầm ầm!!!
Hỏa lực tập trung dồn dập đánh vào kim đỉnh.
“Bắn phá mạnh mẽ ác liệt cho bổn tướng quân!”
Đại tướng Huyền Bát cũng không có thời gian đi dạy họ bày binh bố trận, ông ta vừa dùng công pháp ngăn chặn hỏa lực của kẻ địch vừa hò hét, tránh cho việc kim đỉnh chịu lực công kích quá lớn sẽ bị nổ tung.
May là hỏa lực của kẻ địch yếu hơn ông ta tưởng rất nhiều, không thể đánh vỡ pháp bảo cấp tám của ông ta trong một chốc một lát được một cách dễ dàng được.
“Bắn phá! Bắn phá ác liệt vào cho tôi! Đánh vỡ miệng đỉnh đi!” Thống soái bên địch hò hét đến khản cả cổ.
Bảo đỉnh bị nã pháo quá nhiều nên đã nhanh chóng xuất hiện những vết nứt.
Ngay lúc đại tướng Huyền Bát chuẩn bị thu đỉnh lại thì kính Nhất Diện Bát Lăng bay tới, bảo vệ trước miệng đỉnh, chống lại hỏa lực cho miệng đỉnh.
Ngay sau đó, kính Bát Lăng mở ra, Thiên Lôi Địa Hỏa lập tức bắn ra như tia laze, bắn lên người quân địch trong phạm vi hàng nghìn dặm khiến bọn chúng lập tức bị tiêu diệt một lượng lớn.
“Haha!” Đại tướng Huyền Bát vui mừng khôn xiết: “Tôn thượng đến rồi! Đại quân Lan Lăng được cứu rồi! Quân địch chết chắc rồi!”
Quả nhiên, ông ta vừa dứt lời, hàng chục bóng người vút qua không trung với tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức mắt thường khó có thể nhìn thấy được. Bọn họ tránh hỏa lực, lần lượt xuyên qua những chỗ có quân địch.
Vòng vây của quân địch tức khắc nổ tung, tan thành từng mảnh.
Mà Thống soái của quân địch – người đang đứng trên đài chỉ huy của đại trướng cách đó không xa còn chưa kịp hét lên đã thấy một con mãnh thú với thân người tỏa đầy hỏa lực lao đến.
“Không!”
Cuối cùng ông ta cũng hét lên.
Bùm!
Cũng đúng khoảnh khắc ông ta bật ra tiếng hét này, con yêu thú đã húc vào người ông ta khiến ông ta bị văng lên, sau đó một đạo kiếm quang đã vút tới từ sau lưng con yêu thú và trong nháy mắt, đầu của thống soái quân địch đã bị chặt xuống. Sau đó cái đầu ấy còn bị một thanh kiếm khổng lồ xiên rồi giơ lên cao.
“Đầu của đại tướng quân chỉ huy quân đội của hoàng triều Thời Quang đang ở đây, ai không muốn chết thì bỏ hết vũ khí xuống, giải tán đội hình, hai tay giơ lên ôm đầu rồi quỳ xuống!”
Lời vừa thốt ra, hàng chục tỷ quân địch nhìn thấy cái đầu bị giơ lên cao kia liền lập tức biến sắc.
“Chúa ơi! Thái sư đã bị chặt đầu rồi!”
“Trời đất ơi! Đó không phải là Cậu Diệp sao? Anh ta đã lấy đầu của thống soái chúng ta trong hàng tỷ quân ư?”
“Anh ta quá mạnh! Cậu Diệp quá mạnh! Chúng ta thua chắc rồi! Mau đầu hàng đi!”
“...”
Quân địch đông đảo lập tức ào ào bỏ vũ khí xuống, đội hình cũng trở nên tán loạn, bọn họ giơ hai tay lên đầu và quỳ xuống.
Ngay sau đó, một trận chiến đã kéo dài hơn một năm đã kết thúc với sự đầu hàng của hoàng triều Thời Quang.
“Hahaha!”
Đại quân Lan Lăng Vương vui mừng đến phát điên, nhảy nhót hoan hô vang trời.
“Phò mã gia uy vũ thần dũng!” Không biết là ai đã hét lên như vậy.
Ngay tức khắc, tất cả binh lính đều hô vang khẩu hiệu này: “Phò mã gia uy vũ thần dũng!”
“Hahaha!”
Lan Lăng Vương rất vui sướng, ông ta còn cười không ngậm được miệng lại, không nói ra được thành lời.
“Phu quân!”
Đúng lúc này, Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên bật khóc nhào tới.
Diệp Thiên bỏ thanh kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm ra, nhảy từ trên lưng yêu thú xuống và dang rộng vòng tay.
Giây tiếp theo, hai luồng gió tay tưởi xộc vào mũi anh, hai người đẹp mặc áo giáp đã bị máu tươi nhiễm đỏ nhào vào lòng anh, ôm lấy anh.
“Huhu... phu quân. Em tưởng sẽ không được gặp lại anh nữa.”
“Huhu... phu quân. Một năm qua, không có ngày nào là em không nhớ đến anh.”
“Huhu... phu quân, anh không chết, tốt quá rồi.”
“Huhu... bọn em lại có phu quân rồi!”
Hai người đẹp đã không còn khí thế kiêu hùng như vừa rồi chiến trường vừa rồi mà thay vào đó là vẻ phong tình vạn chủng của phụ nữ.
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Trên đường đến đây anh đã lo lắng hai người cũng đã xảy ra chuyện. Bây giờ vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp của hai người, anh rất vui, cũng thấy rất hạnh phúc.”
Diệp Thiên an ủi họ một hồi.
Sau đó hai người đẹp mới lau nước mắt, nở nụ cười ngọt ngào đã lâu không thấy xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của họ.
“Quỳnh Dao, Lam Duyên, hai người về tắm rửa sạch sẽ trước đi. Anh vẫn còn một người vợ và một đứa con gái đang gặp nạn, anh phải đi xem xem. Hai người đợi anh quay về nhé.” Diệp Thiên nói.
“Vâng?”
Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên sửng sốt, sau đó họ đều bày tỏ thái độ muốn đi xem người chị em đang gặp nạn kia.
Vì thế Diệp Thiên kéo hai người bọn họ lên lưng thú, gọi Di Âm Hỗn Độn ra, khởi động Vạn Vật Phục Tô, cưỡi yêu thú đi.
Không lâu sau đó, bọn họ từ cổng dịch chuyển tiến vào Thiên Quý Tinh.
Diệp Thiên bắt đầu tìm kiếm huyết mạch theo bản năng, kết quả là anh đã tìm được một huyết mạch di truyền thuộc về mình.
“Tốt quá rồi!” Diệp Thiên vui mừng khôn xiết, lao về hướng huyết mạch đó một cách mạnh mẽ.