Diệp Thiên vừa dứt lời, mọi người bèn nhìn theo hướng hắn chỉ, trông thấy một thanh niên xách theo một thanh niên khác, sau lưng bọn họ có hàng trăm tu sĩ đang bay về phía nhà họ Lăng.
“Là cậu Nam Cung, anh ta dẫn người đến cản buổi đưa tang của chủ nhà họ Lăng!”
“Ồ, cậu Nam Cung xách ai theo thế? Từ Ngạn Bân à? Muốn giết Từ Ngạn Bân trước mặt cô Lăng, để cô Lăng dứt tình với Từ Ngạn Bân sao?”
“Vì muốn có được cô Lăng, anh ta bất chấp tất cả những thủ đoạn kinh tởm nào!”
“Hết cách rồi, ai bảo thế lực nhà Nam Cung to lớn? Nếu là cậu chủ của thế gia khác ngang ngược như thế, phủ thành chủ đã nhúng tay vào việc này lâu rồi!”
“…”
Ngoài cổng nhà họ Lăng, hàng chục nghìn người đang xem kịch vui, thấy Nam Cung Cẩn dẫn người đến, ai ai cũng bắt đầu bàn tán.
“Câm miệng hết cho bổn thiếu gia!”
Khi Nam Cung Cẩn bay đến trên đầu bọn họ, nghe được tiếng bàn tán xôn xao, không nhịn được mà uy hiếp: “Còn lải nhải nữa, tôi giết sạch các người!”
Mọi người lập tức im bặt, câm như hến, không dám nói một chữ nào.
“Hừ!”
Nam Cung Cẩn đắc ý hừ một tiếng, sau đó tiếp tục đi về phía nhà họ Lăng.
“Ồ?”
Khi bay vào nhà họ Lăng, thấy đám người hầu đang dỡ phòng chứa lĩnh cữu xuống, Nam Cung Cẩn không nhịn được mà nhướng mày: “Sao lại dọn dẹp nơi này rồi? Chẳng lẽ thi thể của Lăng Dật Tiên được bí mật vận chuyển ra ngoài để chôn?”
Nghĩ thế, anh ta bèn giơ tay lên, lực hút bao phủ khắp toàn thân một người hầu, người hầu bị hút về phía anh ta rất nhanh.
“Bổn thiếu gia hỏi anh, tại sao lại dọn dẹp nơi này?”
“Lão gia nhà bọn tôi sống lại, không cần chỗ chứa linh cữu nữa thì dỡ xuống.” Người hầu sợ hãi đáp.
“Sống lại?” Mặt mày Nam Cung Cẩn đầy vẻ ngạc nhiên: “Chuyện xảy ra từ khi nào? Sao sống lại được?”
“Ngay… ngay vừa rồi, một công tử đến phúng viếng, đàn một khúc nhạc, lão gia nhà tôi sống lại rồi.” Người hầu nói.
“Chó má con mẹ anh, anh coi bổn thiếu gia là đồ ngốc à?’ Nam Cung Cẩn không tin, chỉ thấy rất vớ vẩn, nào có khúc nhạc nào đàn một cái là người chết sống lại, huống chi còn là người bị đánh vỡ thần hồn mà chết.
“Cậu chủ, cậu nhìn đi, bên phía đài đánh đàn có rất nhiều vây quanh, hình như Lăng Dật Tiên sống lại thật, còn ở đó.” Một tên người hầu nói.
Nam Cung Cẩn nhìn qua, trông thấy bóng người của Lăng Dật Tiên, lập tức cau mày.
“Ha, tên quỷ này sống lại thật à, chuyện quái đản gì đây!”
Anh ta rất kinh ngạc, sau đó ném tên người hầu nhà họ Lăng xuống đất, cảnh cáo: “Không được dọn phòng chứa linh cữu, Lăng Tố Như và Lăng Dật Tiên vẫn chưa biết điều, phòng này vẫn còn dùng được!”
Dứt lời, anh ta túm một thanh niên đang hấp hối, dẫn đám đầy tớ bay về phía đài đánh đàn, nhảy xuống trước đài rất nhanh.
“Ồ, Lăng Dật Tiên, chết rồi sống lại, đúng là kỳ tích đấy.’ Nam Cung Cẩn đánh ra Lăng Dật Tiên, cười lạnh mà rằng.
Lăng Dật Tiên nhìn Nam Cung Cẩn mà hai mắt đỏ bừng, nhưng ông ta vẫn kiêng kị vì nhà họ Lăng, không biết Diệp Thiên có bảo đảm an toàn cho nhà họ Lăng thật hay không, nên chỉ có thể nén lửa giận, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Cậu Nam Cung, nghe nói cậu muốn cản buổi đưa tang của tôi, bây giờ tôi sống lại, cậu không cần đưa tang cho tôi nữa, không phải là cậu nên bỏ qua sao?”
“Ha ha ha!”
Nam Cung Cẩn ngửa mặt cười to: “Ông chưa từng nghe một câu nói, chết mà sống lại thì tai họa đến nơi à? Tôi nói cho ông biết, lần trước tôi có thể khiến ông chết, lần này cũng có thể làm được giống vậy!”
“Nếu Lăng Tố Như không đi theo bổn thiếu gia, không chỉ có ông chết mà cả anh ta cũng chết!”
Nói xong, Nam Cung Cẩn ném Từ Ngạn Bân xuống đất.
“Từ Ngạn Bân!”
Bấy giờ Lăng Tố Như mới thấy rõ người trong lòng mình, cô ta chạy đến đỡ Từ Ngạn Bân đang hấp hối dậy, thấy mắt mũi anh ta sưng vù, mình đầy vết thương, hai hốc mắt cô ta lập tức đỏ bừng.
“Buông ra, cô buông tôi ra!”
Từ Ngạn Bân mở mắt, trông thấy Lăng Tố Như, anh ta đẩy Lăng Tố Như ra như nhìn thấy quỷ vậy, đá chân lùi về sau, vẻ mặt sợ hãi đến mức tận cùng.
Sau đó anh ta quỳ xuống trước mặt cô ta, khóc to: “Tố Như, tôi xin cô, cô đi theo cậu Nam Cung đi, tôi không thích cô, tôi không còn thích cô chút nào nữa cả! Tôi muốn sống, tôi không muốn chết, tôi xin cô đừng hại tôi nữa Tố Như à, thật sự là tôi không chịu nổi nữa, tôi dập đầu với cô cũng được, xin cô tha cho tôi, tha cho tôi đi!”
Anh ta dập đầu bộp bộp dưới đất.
Lăng Tố Như nghe thế, hồn như tan nát, ngơ ngác sững sờ đứng ở đó, lòng đau đến mức nước mắt tuôn trào. Từ Ngạn Bân, anh ta bảo mình đi theo Nam Cung Cẩn? Cô ta không tin được vào tai mình.
Hai người là thanh mai trúc mã, là người trong lòng hồn nhiên từ nhỏ đến lớn, vậy mà anh ta bảo mình đi theo tên súc sinh Nam Cung Cẩn này?
Anh ta điên rồi à?
Nghĩ đến đây, sự áy náy trong lòng cô ta vỡ toang, cười thảm. Cũng đúng, anh ta cũng giống cô ta, đều là quần thể yếu ớt. Trước mặt Nam Cung Cẩn, anh ta hệt như con kiến, không bảo vệ được chính mình, làm sao bảo vệ được cô ta?
“Tôi không hại anh.” Cô ta mỉm cười chua xót: “Từ giờ trở đi, tình cảm của chúng ta cắt đứt hoàn toàn, từ nay về sau chúng ta sẽ là người dưng, anh đi đi.”
“Cảm ơn Tố Như! Cảm ơn Tố Như!”
Từ Ngạn Bân cảm ơn rối rít, sau đó đứng dậy bỏ chạy.
“Đứng lại!”
Nam Cung Cẩn khẽ quát một tiếng, người Từ Ngạn Bân run lên, khóc không ra nước mắt mà nói: “Cậu Nam Cung, cậu còn muốn tôi làm gì nữa!”
“Cô ta chỉ cắt đứt tình cảm với anh, anh còn chưa thuyết phục cô ta theo tôi, nhiệm vụ chưa hoàn thành mà anh đã tưởng mình an toàn rồi à?” Nam Cung Cẩn lạnh lùng nói.
Từ Ngạn Bân hết cách rồi, anh ta nhìn Lăng Tố Như, vài lần muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: “Cậu Nam Cung thật lòng với cô đấy, thế lực nhà bọn họ to lớn, cô gả cho cậu Nam Cung rồi, không ai có thể ức hiếp cô.’
“Tố Như, cô đừng suy xét nữa, cũng đừng đỏng đảnh, đồng ý với cậu Nam Cung, gả cho nhà họ Nam Cung đi.”
Lăng Tố Như cắn môi, cô ta không nói gì, chỉ có nói mắt biểu lộ sự thất vọng của cô ta với Từ Ngạn Bân, và oán hận với Nam Cung Cẩn.
“Vô liêm sỉ! Anh rất vô liêm sỉ!”
Lâm Bá Thiên không nhịn được mắng to: “Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi không dám tin trên đời này lại có người vô liêm sỉ như vậy!”
“Một tên không từ thủ đoạn vì muốn có được một cô gái, một tên không tiếc bán thanh mai trúc mã của mình vào ngực người khác vì mạng sống!”
“Coi như tôi mở mang tầm mắt, tam quan bị các người phá vỡ hết rồi!”
Diệp Thiên cười ha ha.
Tướng thống lĩnh quân lính như Lâm Bá Thiên, tiếp xúc với binh lính cả ngày, nếu không tu luyện, không huấn luyện binh lính thì là đánh giết, rất hiếm khi gặp chuyện như thế này nên cảm thấy cực kỳ ghê tởm. Nhưng người đã dạo chơi khắp nửa cái vũ trụ như hắn thì có kiến thức rộng rãi, chỉ nhìn mà không nói gì.
Vốn dĩ vợ chồng là chim liền cành, tai họa đến nơi thì tự bay, nên hắn có thể hiểu được hành vi của Từ Ngạn Bân.
Tim của Lăng Tố Như là Thất Khiếu Linh Lung nên trên người cô ta có sức hấp dẫn rất mạnh, có thể khiến cho đàn ông khác muốn có cô ta, Nam Cung Cẩn bị hấp dẫn, còn là một tên hư đốn, gây ra chuyện ngày hôm nay cũng chả có gì lạ.
“Mẹ nó ông là ai chứ!”
Nam Cung Cẩn nghe xong, trừng mắt nhìn Lâm Bá Thiên, tức giận nói: “Ông còn nói thêm câu nào nữa, ông có tin là tôi sẽ sai người giết chết ông không!”
“Hừ!”
Lâm Bá Thiên bước lên một bước nói: “Có giỏi thì cậu thử đi, coi ai giết chết ai!”
“Lâm đạo hữu đừng kích động!” Lý Nam Kiệt luống cuống, vội nói với Diệp Thiên: “Diệp đạo hữu, cậu có thân phận gì thì mau lấy ra trấn áp Nam Cung Cẩn, nhà Nam Cung là thế gia Tiên Tôn, nếu không thân phận gì thì sẽ phải đối đầu với nhà Nam Cung, cực kỳ dễ chết đó!”
Anh ta cho rằng Diệp Thiên có bản lĩnh khiến Tiên Vương chết bảy ngày sống lại, chắc chắn là quen biết rất nhiều người có quyền thế, đây cũng là nguyên nhân ban nãy Diệp Thiên có thể đảm bảo cho nhà họ Lăng yên bình.
“Tôi không có thân phận gì.” Diệp Thiên nhún vai cười nói: “Bổn tọa đến đây lần đầu tiên, có thể có thân phận gì chứ?”
“Vậy thì thân phận ở chỗ khác cũng được!” Lý Nam Kiệt nói.
Diệp Thiên cười nói: “Bổn tọa ở hành tinh khác là đại nguyên soái bảo vệ quốc gia, thân phận này khá to đấy, thống lĩnh vài tỷ quân lính đến đây, hình như không có tác dụng gì ở đây đâu?”
Lý Nam Kiệt: “…”
Cậu có là hoàng đế ở hành tinh khác cũng không có tác dụng!
Hơn nữa, hình như tu vi của cậu cũng không cao mà còn làm được đại nguyên soái bảo vệ quốc gia, vậy chắc chắn hành tinh của cậu là một hành tinh nhỏ, có tác dụng gì với hành tinh lớn chứ?
“Ha ha ha!”
Nam Cung Cẩn nghe Diệp Thiên nói xong, không nhịn được cười to: “Một tên thuốc hạ của đại nguyên soái bảo vệ quốc gia ở hành tinh khác mà cũng dám lỗ mãng trước mặt bổn thiếu gia, mày chán sống rồi à?”
“Người đâu!”
Anh ta hét to một tiếng.
“Giết chết ông già này cho tôi! Cho ông ta biết sự lợi hại của tu sĩ Thiên Quý Tinh chúng ta!”
“Vâng thưa cậu chủ!”
Đám đầy tớ lập tức đánh về phía Lâm Bá Thiên.
“Hừ!”
Lâm Bá Thiên hừ lạnh, trợn trừng hai mắt, sát khí khủng bố lập tức bao phủ lấy toàn bộ người ở đó, giây tiếp theo…
Oành oành oành!
Đám người kia tụ nổ xung thành bọt máu.
Khiến tất cả mọi người kinh ngạc ngây ra!