Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1014: Tôi muốn trái tim của cô!






Đột nhiên quan tài nổ tung, chủ nhà họ Lăng bỗng nhảy lên, khiến đám vợ túc trực bên linh cữu của chủ nhà họ Lăng vô cùng sợ hãi, bọn họ thét chói tai, hoảng sợ chạy ra khỏi phòng để linh cữu, ai cũng tưởng người này chết oan, oán khí nặng quá cho nên xác chết vùng dậy.

Ở Thiên Quý Tinh thường hay xảy ra chuyện này, có vài người lúc chết mang oán niệm quá lớn, trong vài tình huống đặc biệt, sẽ dẫn đến xác chết vùng vậy.

Tình hình quái lạ vừa rồi không phải là điều kiện để xác chết vùng dậy à?

Khi còn sống, chủ nhà họ Lăng là Tiên Vương, sau khi vùng dậy sẽ còn ghê gớm hơn Tiên Vương nhiều, đây cũng là nguyên nhân khiến vợ con ông ta sợ hãi, hơn nữa đó không còn là người nữa mà là cương thi không có tình cảm, gặp ai là cắn ngay, bất kể là vợ con hay con gái, không tha một người nào, nên bọn họ sợ là chuyện bình thường.

“Mình sống lại rồi?”

Chủ nhà họ Lăng nhìn xung quanh, mặt đầy vẻ hoang mang, sau đó, ông ta nhéo cánh tay mình, cảm thấy đau đớn, ông ta lập tức vui mừng: “Mình sống, vậy mà mình sống lạirồi, hay quá, ha ha! Ha ha ha!”

Ông ta vừa thốt ra, tiếng thét chói tai bên ngoài lập tức im bặt, mọi người tập trung nhìn về phía chủ nhà họ Lăng.

“Hình như xác chết vùng dậy đâu có nói chuyện?” Có người nghi ngờ nói.

“Chẳng lẽ lão gia sống lại thật à?” Bà Lăng cũng rất ngạc nhiên nghi ngờ.

“Cha!”

Bấy giờ, Lăng Tố Như đi vào phòng chứa linh cữu, thấy chủ nhà của nhà họ Lăng đứng lên cười to điên cuồng, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của cô ta lập tức chuyển thành sợ hãi vui mừng, sau đó cô ta lao vào trong.

“Cha, cha sống lại thật rồi, hay quá!”

Lăng Tố Như đứng trước quan tài, ngẩng đầu nhìn chủ nhà của nhà họ Lăng, vui đến mức khóc. Ông ta nghe vậy mới ngừng cười, nhảy xuống khỏi quan tài, ôm con gái mình vào ngực. Hai cha con ôm nhau khóc một hồi, chủ nhà họ Lăng hỏi: “Tố Như, sau khi cha đi rồi, tên súc sinh Nam Cung Cẩn kia có ức hiếp con hay không?”

Lăng Tố Như lau nước mắt, lắc đầu nói: “Sau khi cha bị đánh chết, có rất nhiều chủ nhà thế gia ở thành phố Vũ Lăng đến đây, Nam Cung Cẩn không dám ngang ngược cướp con đi trước mặt nhiều người như thế.”

“Nhưng mà anh ta nói, nếu con không theo anh ta, anh ta sẽ không để cha được chôn cất tử tế, vốn dĩ là hôm nay con định đi theo tên súc sinh đó, để cha được chôn cất tử tế, may là có một công tử họ Diệp đến đây, tự xưng là chủ nhân của Di Âm Hỗn Độn, đàn một bài bằng Di Âm Hỗn Độn, cha đã sống lại ngay.”

“Cái gì?”

Chủ nhà họ Lăng cực kỳ hiếp sợ: “Cha sống lại là vì chủ nhân của Di Âm Hỗn Độn lấy nó ra để đàn một bài?”

Ông ta cảm thấy chuyện này rất hoang đường!

“Đúng vậy cha ơi.” Lăng Tố Như nói: “Thật ra cũng không phải là anh ta đàn, anh ta không hề nhúc nhích, chỉ ngồi xuống chỗ đánh đàn, khúc nhạc êm tai vang lên từ Di Âm Hỗn Độn, sau đó đột nhiên có hiện tượng kỳ lạ xảy ra, trăm hoa đua nở, cha đã sống lại.”

“Thì ra là thế!” Chủ nhà họ Lăng hiểu ra, bùi ngùi cảm thán: “Cậu Diệp này là cao nhân!”

“Cậu ta ở đâu?”

“Đang ở chỗ đánh đàn.”

“Con đi với cha qua đó.”

Hai cha con dìu nhau đi ra khỏi phòng chứa linh cữu.

“Lão gia!”

“Cha!”

“Gia chủ!”

Ông ta vừa đi ra khỏi phòng linh cữu, vợ con và người hầu lập tức chạy đến xung quanh, nhất là những người vợ của ông ta, bọn họ lao vào người ông ta ôm chặt, vui mừng khóc rống, ông ta không thể an ủi hết.

“Ha! Thế mà chủ nhà họ Lăng sống lại thật!”

Trước đài đánh đàn, Lý Nam Kiệt nhìn thấy cảnh chủ nhà họ Lăng bị cả đám người bao vây từ xa, không nhịn được mà nói.

“Diệp đạo hữu, cậu đúng là thần tiên, đây là huyền cơ của Di Âm Hỗn Độn mà cậu nói không?”

“Đúng.” Diệp Thiên gật đầu: “Thật ra Di Âm Hỗn Độn là một pháp bảo, năm đó khi bổn tọa tạo ra nó, đã thêm chín khúc nhạc vào trong.”

“Khúc thứ nhất là để giết thiên hạ, khi khúc nhạc vang lên, là mưa hoa lê lớn, có thể giết chết ngàn quân vạn ngựa trong vô hình, khúc thứ nhất là phòng thủ vững chắc, nhạc vang lên, trỗi dậy trong hư không, chống đỡ vạn địch, khúc thứ ba làm vạn vật sống lại, khúc thứ tư mê hoặc lòng người, khúc thứ năm ruột gan đứt từng đoạn… khúc thứ chín là cứu khổ độ ách.”

“Chín khúc này, bổn tọa có thể phát động chỉ bằng một ý nghĩ, không cần đàn. Khúc nhạc ban nãy chính là khúc vạn vật sống lại trong chín khúc đó.”

Lý Nam Kiệt nghe xong, vội giơ ngón tay cái lên, tấm tắc ngợi khen: “Thì ra Diệp đạo hữu là một đại sư luyện khí, đúng là pháp bảo này huyền diệu khó hiểu, thảo nào Diệp đạo hữu nói nó có huyền cơ che giấu, coi như hôm nay tôi mở mang tầm mắt rồi!”

“Không trách được mọi người không biết nó là pháp bảo, vì không ai hiểu khúc nhạc mà Diệp đạo hữu sử dụng phải không?”

“Đúng vậy.” Diệp Thiên gật đầu: “Không hiểu kích phát, không hiểu kích hoạt, nó cũng giống như đàn bình thường mà thôi. Chỉ khi làm được hai điều này thì nó mới là pháp bảo.”

“Tuyệt! Thuật luyện khí của Diệp đạo hữu thật sự rất cao siêu!” Lý Nam Kiệt lại ca tụng, rồi hỏi: “Vậy không biết pháp bảo này có phẩm gì, cấp mấy?”

Diệp Thiên cười ha ha: “Lát nữa bổn tọa giết vài người bằng nó, đạo hữu biết ngay thôi.”

“Cậu Diệp muốn lấy Di Âm Hỗn Độn giết người?”

Tiếng nói của Lăng Tố Như vang lên, cô ta và chủ nhà họ Lăng đi đến dưới đình trong sự bao bọc của cả nhóm người.

Diệp Thiên mỉm cười: “Có giết người hay không thì không phải chuyện cho cô quyết định, dù gì người tìm cô gây sự sắp đến rồi, bổn tọa còn cần phải làm một giao dịch với cô.”

Hắn là Tiên Tôn, tinh thần cực kỳ mạnh mẽ, có thể phóng ra xa trong phạm vi vài tỷ lý, gió thổi cỏ lay gì đó, chỉ cần hắn muốn là hắn có thể thấy rõ được.

“Giao dịch gì?” Lăng Tố Như hỏi, cô ta biết người tìm mình gây sự mà Diệp Thiên nói là ai.

Diệp Thiên nghiêm túc nói: “Để nhà Nam Cung không dám đụng đến nhà họ Lăng, đổi lấy trái tim cô.”

Lăng Tố Như nghe xong, mặt đỏ lên, ngại ngùng cúi đầu nói: “Nếu cậu Diệp có thể đảm bảo được sự bình yên của nhà họ Lăng, tôi đây cam lòng lấy thân báo đáp.”

Một khúc nhạc của Diệp Thiên có thể khiến người chaa đã chết của cô ta sống lại, đủ chứng minh Diệp Thiên không tầm thường, còn cô ta thì sớm muộn gì cũng gả cho Nam Cung Cẩn, còn không bằng gả cho Diệp Thiên, ít nhất Diệp Thiên cứu cha cô ta, không phải người xấu xa như Nam Cung Cẩn.

“Trời ạ!”

Lý Nam Kiệt mất bình tĩnh: “Diệp đạo hữu, cô Lăng cam lòng lấy thân báo đáp luôn rồi, bây giờ cậu ôm người đẹp về, tôi ghen tỵ chết mất!”

“Khụ khụ…”

Diệp Thiên sặc, hắn giải thích: “Trái tim mà tôi muốn không phải kiểu đó, mà là tim trong ngực cô, có thể cầm lấy ra được ấy.”

Tim Thất Khiếu Linh Lung có thể lấy để luyện đan, tăng tu vi lên, mặc dù Đóa Đóa có nhưng đó là con gái bảo bối của hắn, không thể lấy đi luyện đan được, còn Lăng Tố Như ấy à, có mà không dùng thì để làm gì?

“Cái gì?”

Diệp Thiên vừa dứt lời, tất cả mọi người sợ ngây ra.

“Cậu Diệp muốn lấy tim của con gái tôi?” Chủ nhà họ Lăng nói với vẻ không tin nổi.

Diệp Thiên gật đầu.

“Trời ơi!” Lý Nam Kiệt đau đớn nói: “Diệp đạo hữu, cậu giậm chân giận dữ à, cô Lăng đẹp như thế kia, cậu không cần người ta lấy thân báo đáp thì thôi mà lại còn muốn tim của người ta, cậu điên rồi, người không tim thì khác gì người chết, chẳng phải là giết người ta rồi sao?”

“Không sao cả.”

Lăng Tố Như nói: “Chỉ cần cậu Diệp có thể bảo vệ an toàn nhà họ Lăng, đừng nói là tim, cho dù lấy mạng tôi ra đổi, tôi cũng đồng ý.”

“Quyết định như vậy.” Diệp Thiên nói.

“Đừng!” Chủ nhà họ Lăng sốt ruột: “Cậu Diệp, cho dù cậu chướng mắt con gái tôi cũng đừng phá hủy nó chứ!”

“Tôi không phá hủy cô ta.” Diệp Thiên nói: “Bổn tọa cấy ghép cho cô ta một trái tim khác, cô ta có thể sống sót, không chết được, ông yên tâm đi, từ trước đến nay bổn tọa không sử dụng thủ đoạn độc ác.”

“Thật ư?”

Chủ nhà họ Lăng mừng rỡ. Chỉ đổi trái tim thôi, con gái cũng không chết, còn có thể bảo vệ sự an toàn của nhà họ Lăng, giao dịch này có lời.

“Bổn tọa lừa ông làm gì?” Diệp Thiên trợn trắng mắt, chỉ về một phía: “Thấy không, người đến gây sự với ông tới rồi, nếu không có bổn tọa ở đây, nhà họ Lăng các người tiêu chắc.”