Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 3316: Điều này thực để người phải hô lên một tiếng biến thái.






Thậm chí có thể nói bây giờ anh còn đứng ở đây đã vượt xa khỏi kế hoạch lúc đầu.

Khi anh vận khí, địa chi phong ấn sẽ rất nhanh sẽ





có hiệu lực, trước khi địa chi phong ấn phát tác, Hàn Tam Thiên chỉ có thể mau chóng đánh bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Nhưng thời gian dài như thế, hiển nhiên đã vượt qua tính toán của Hàn Tam Thiên, huống chi anh chém giết Đại Bàng có thể đã thôi động thể nội tới cực điểm, phong ấn nhất định đã bị thúc đẩy rất lớn.

Mà kỳ quái là, phong ấn đến bây giờ còn chưa xuất hiện, nhưng Hàn Tam Thiên không nghĩ nhiều như vậy, tóm lại anh còn chưa bị bong ấn thì liền sẽ không từ bỏ, chuyện gì có thể làm đều sẽ làm.

Nhìn xem Hàn Tam Thiên quay đầu, Khổng Tước vốn định công kích Hàn Tam Thiên, lúc này chậm



rãi dừng thân, có chút thối lui mấy mét giữa không

trung sau, phần đuôi chậm rãi mở ra, đồng thời, lưu

quang đủ bảy màu sắc cũng lưu chuyển bên trong phần đuôi của nó.

"Khanh khách!"

Chợt nghe có một tiếng Khổng Tước kêu to, lưu quang bảy màu lao thẳng tới Hàn Tam Thiên bên này, Hàn Tam Thiên vô thức chặn lại, lại phát hiện phương hướng của những lưu quang cuối cùng lại không hướng về phía bên mình, mà là Đại Bàng trên

đất bên cạnh cách đó không xa.

Lúc này Hàn Tam Thiên nhướng mày, thời điểm

quay mắt nhìn lại, chỉ thấy trên thân Đại Bàng bị lưu

quang bảy màu bao vây đột nhiên tán phát kim



quang, ngay sau đó đầu vốn đã rơi xuống một lần

nữa quay về thân thể, một giây sau, thân thể nó khẽ động, đứng lên, hướng về phía Hàn Tam Thiên, há mồm hét lên một tiếng.

"Keng!"

Một giây sau, Đại Bàng đột nhiên hướng về phía Hàn Tam Thiên lao đến.

"Cái gì?" Hàn Tam Thiên cau chặt lông mày, nó rõ ràng đã bị anh một đao chém xuống, lại có thể trong nháy mắt khôi phục, điều này thực để người phải hô lên một tiếng biến thái.

Trong lòng vội vàng, Hàn Tam Thiên tranh thủ thời gian dựng ngọc kiếm lên trực tiếp đứng vững ngăn



cản, nhưng dù vậy, vẫn bị Đại Bàng kéo đi mấy mét.

Sau khi miễn cưỡng ổn định thân hình, Hàn Tam Thiên tức giận quát một tiếng, tám đạo kim thân đột nhiên mở ra, lật tay một cái lui bước kéo dài khoảng cách với Đại Bàng, cầm kiếm vọt thẳng về phía nó chém tới.

Tám đạo kim thân chủ yếu để phòng ngự, cho dù giữa hai bên cách nhau rất gần, nhưng Hàn Tam Thiên cũng không sợ hãi móng vuốt nó lợi lại, tám đạo thân thể vung kiếm đại khai đại họp, đánh nhau với Đại Bàng đến độ người chết ta vong.

"Keng!"

Đại Bàng nổi giận gầm lên một tiếng, hiển nhiên



chưa từng gặp qua đấu pháp không muốn sống như thế, mở rộng đôi cánh tó, mấy đạo lông vũ như tiễn mang theo gió lốc khí thế đánh về phía Hàn Tam Thiên, nhưng cùng lúc cũng thông qua việc này để thoát thân, tạm lánh sự tấn công sắc bén của Hàn Tam Thiên.

Lúc này Hàn Tam Thiên nào còn có thể quan tâm đến cung tiễn lông vũ của nó, nếu đã mở ra tám đạo kim thân, cũng sẽ cùng với Hàn Tam Thiên ắt phải từ bỏ phòng thủ, trực tiếp tấn công một kích thật mãnh liệt.

Bởi vậy, Hàn Tam Thiên trực tiếp chặt xuống một kiếm.

Đại Bàng bối rối, cho dù biết rõ Hàn Tam Thiên



chiến đấu như không muốn sống nữa, đã cố ý tránh đi, nhưng từ đầu đến cuối lại không ngờ được Hàn Tam Thiên có thể không cần mang đến loại trình độ này, lập tức cuống quýt nhanh chóng thối lui, nhưng thủy chung khó mà hoàn toàn kéo dài khoảng cách.