Đợi mưa tên bị đột phá trong nháy mắt, ngọc kiếm thẳng tiến, mà thiên hỏa nguyệt luân hóa thành hai đạo lưu quang, từ hai bên trái phải đồng bộ tấn công đến.
Nhưng ngay khi một kích của Hàn Tam Thiên sắp đắc thủ, chỉ thấy cánh Đại Bàng khẽ nhúc nhích,
một giây sau, nguyên hình dĩ nhiên đã biến mất ngay trước mắt, xuất hiện ở nơi cách xa vài trăm
mét có hơn.
"Tốc độ thật nhanh."
"Nhưng mà, ngươi nhanh, ta cũng không chậm." Hàn Tam Thiên lạnh giọng quát một tiếng, kim quang trên người bùng lên, thái hư thần bộ dưới chân khẽ động, tay cầm ngọc kiếm lần nữa công
tới.
Đại Bàng hơi mở miệng ra, lập tức phun ra ngọn lửa, trực tiếp bao vây Hàn Tam Thiên đang xông về phía
trước.
Nhưng mà chỉ một lát, chỉ thấy một đạo lưu quang
hiện lên, Hàn Tam Thiên trực tiếp từ bên trong ngọn lửa xông ra.
2
Tất nhiên là trong ngọn lửa, Hàn Tam Thiên sớm đã
thôi động Ngũ Hành Thần Thạch, rót năng lượng
vào trong, Ngũ Hành xoay chuyển, giúp đỡ Hàn Tam Thiên ngăn cản ngọn lửa của Đại Bàng.
Đại Bàng lập tức sững sờ, không biết Hàn Tam Thiên làm sao có thể từ trong ngọn lửa vọt ra mà không bị ảnh hưởng chút nào, thời điểm đang thất thần, Hàn Tam Thiên đã dùng ngọc kiếm chém bổ xuống đầu nó.
Đại Bàng lập tức bối rối, nhưng lúc này đã không còn lựa chọn khác, chỉ có thể vội vàng quay đầu
quay người để mà tránh né.
Nhưng tốc độ của nó nhanh, Hàn Tam Thiên thôi động thái hư thần bộ cũng không chậm, khi ngọc
kiếm từ trên không đánh xuống, thiên hỏa nguyệt
luân cũng từ hai bên trái phải cùng nhau tấn công
đến, hai kiếm tụ lại thẳng hướng về phía Đại Bàng.
"Am!"
Theo một tiếng vang thật lớn, kiếm trực tiếp vạch phá cánh và thân Đại Bàng, lưu lại một vết kiếm dài, thiên hỏa nguyệt luân cũng ở ngay vết kiệm đó đốt điện gây tổn thương nghiêm trọng, kéo rộng vết thương có độ rộng lúc đầu chừng mấy centimet, trực tiếp thành gấp đôi.
Cánh thụ thương, thân thể to lớn của Đại Bàng đột nhiên mất đi cân bằng, cong vẹo ngã về phía bên phải, thừa dịp khe hở khi Đại Bàng đang điều chỉnh trọng tâm thân thể, Hàn Tam Thiên đột nhiên vọt lên, gia kiếm bổ vào đầu nó.
Tay nâng, kiếm rơi...
"Ầm!"
"Con mẹ nó, thật là trâu bò!"
Một tiếng vang thật lớn, nương theo là tên ngốc Tế Tệ đột nhiên hô to, cái đầu to lớn của Đại Bàng rơi xuống.
Âm!
Tiếp theo đó, thân thể khổng lồ của nó cũng từ giữa không trung rơi xuống đất, đập xuống khiến khói bụi nổi lên bốn phía, sau đó lăn tròn.
Hàn Tam Thiên cầm kiếm trong tay, lơ lửng giữa
không trung, tựa như chiến thần.
"Hàn Tam Thiên, con mẹ nó người quả soái rồi, lão tử muốn sinh con cho ngươi." Tê Tê hưng phấn rống to.
Đứa con thứ hai của Phượng Hoàng, Kim sí Đại Bàng lúc này thế mà bị Hàn Tam Thiên chém xuống một kiếm, sao lại có thể không soái chứ?
Hàn Tam Thiên lại không kịp hưng phấn, lúc này
quay đầu nhìn về Khổng Tước ở phía sau, mặc dù vừa rồi anh đã dùng tốc độ cực nhanh chém giết Đại Bàng, nhưng Hàn Tam Thiên cũng rõ ràng, thời gian của anh không còn nhiều.