"Ngươi gọi ta phải không?" Hàn Tam Thiên hỏi.
"Nơi này có người khác sao?" Đại mỹ nữ khẽ cắn môi son, hàm răng hơi lộ ra.
Hàn Tam Thiên cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: "Cái này không giống như giọng điệu dùng để gọi ân nhân cứu mạng."
"Cái gì mà ân nhân cứu mạng, người..."
"Nếu như không phải mới vừa rồi ta giúp người, hiện tại, người sẽ không thể đứng ở chỗ này lý luận với ta, mà hẳn là ở dưới thân hai người bọn họ khóc
thút thít, không phải sao?" Hàn Tam Thiên nói
xong, quay người đi xuống dân núi.
Đại mỹ nữ nhất thời sắc mặt ửng đỏ, nàng thật sự không nghĩ tới Hàn Tam Thiên nói chuyện trực tiếp
như thế, nhưng mà Hàn Tam Thiên nói những lời này, nàng cũng không phải là không rõ.
Nhìn xem Hàn Tam Thiên càng đi càng xa, đại mỹ
nữ mặc kệ nhiều như vậy, vội vàng đuổi theo.
Nhưng có lẽ là do bầu không khí vừa rồi, đại mỹ nữ một mực không biết làm sao mở miệng.
Ước chừng trôi qua mấy phút, đại mỹ nữ cuối cùng không nhịn được nữa: "Nè, người dự định đi như
vậy vậy sao?"
Hàn Tam Thiên cũng không quay đầu lại, đáp: "Từng nghe nói qua, được người ta cứu, đương nhiên phải lấy thân báo đáp, nhưng ta không nghe nói, cứu người cũng phải lấy thân báo đáp."
"Ta..." Đại mỹ nữ lập tức nghẹn lời, khuôn mặt nhỏ
đỏ bừng.
Lại cùng đi vài bước, đại mỹ nữ khẽ cắn hàm răng: "Hai người kia tội ác tày trời, người vừa rồi tại sao không đuổi theo bọn hắn?"
"Giặc cùng đường chó đuổi, người chưa từng nghe qua sao? Lại nói, người là do người đánh chạy, muốn đuổi theo cũng là người đuổi, không phải
sao?"
Đại mỹ nữ lần nữa chán nản, cả người bị tức đến
sắp thổ huyết, người là nàng đánh chạy không sai,
thế nhưng nếu không có Hàn Tam Thiên chỉ đạo, nàng căn bản chỉ có bị hai người kia đánh mà thôi.
"Ngươi người này thật là kỳ quái, nói ngươi không phải người tốt nhưng vừa rồi rõ ràng đã giúp ta, nhưng nói ngươi là người tốt thì đối mặt với những kẻ cùng hung cực ác kia, ngươi cũng không để ý không nghe thấy, thả hổ về rừng, sau này không biết liệu sẽ còn nhiều người gặp phải độc thủ của bọn họ hay không." Nhìn qua bóng lưng Hàn Tam Thiên, đại mỹ nữ lầu bầu nói.
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, anh cũng không muốn cho hai tên ác nhân cơ hội chạy trốn, nhưng vấn đề là anh có thể làm thế nào?
Nếu không phải nha đầu này có nội lực tốt, khiếm khuyết chính là kinh nghiệm kém, lấy tình huống Hàn Tam Thiên trước mắt không cách nào vận khí, chỉ sợ ngay cả nàng anh cũng không giúp được,
chớ đừng nói chi là làm chuyện khác.
Đột nhiên, Hàn Tam Thiên ngừng thân, đại mỹ nữ phản ứng trễ, trực tiếp chạm vào, trán vừa vặn đập vào phía sau gáy Hàn Tam Thiên, nhất thời đau đến che đầu.
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ vô cùng, cũng không biết là đại tiểu thư nhà nào, kinh nghiệm đánh nhau không đủ vẫn lỗ mãng như thế, thế mà cũng dám ở ma tộc hành tẩu giang hồ.
"Ngươi làm gì đột nhiên dừng lại vậy chứ?" Đại mỹ
nữ xoa xoa cái trán, phiền muộn tới cực điểm,
"Người cũng đi rồi, ngươi cũng không có việc gì, cho nên người có phải cũng nên đi hay không?"
Hàn Tam Thiên không để ý tới nàng, lạnh nhạt mà
nói.
"Ngươi..." Đại mỹ nữ dùng tay chỉ Hàn Tam Thiên, trong lúc nhất thời tức nói không ra lời, có mỹ nữ ở bên cạnh như vậy, bao nhiêu người đàn ông cầu mà không được, nhưng tên ngốc này, lời nói không nói hai câu, thế mà liền muốn đuổi mình đi.