Đám người rõ ràng sững sờ, quay mắt nhìn lại, âm thanh này phát ra lại là lời nói của Phương Không
Lúc này tân nương đã bị Đông Cúc ép cong nửa người, Phương Khôn lại ngạo nghễ mà đứng như cũ.
"Thiếu gia, ngài là. ." Lễ quan không hiểu.
Tuy nói động tác của tân nương hơi chậm, quả thật làm cho không khí có chút xấu hổ, nhưng vấn đề là Phương thiếu gia từ đầu tới đuôi đều ngẩng đầu đứng đó, nếu bàn về bất mãn, cũng phải là tân nương chứ làm gì. đến phiên hắn?
Phương Biểu nhíu mày, chăm chú nhìn chằm chằm con trai, đã đến lúc này rồi mà tiểu tử súc sinh này lại đột nhiên kêu dùng, rốt cuộc là vì sao?
Phương Khôn bất chấp mưa gió đứng bất động, lạnh nhạt cười một tiếng, sau đó hắn chậm rãi mở miệng: "Đã gọi là bái thiên địa, vậy thì phải bái thiên trên đỉnh đầu, quỳ xuống bái địa."
"Ở bên trong điện này, cho dù chân chạm đất nhưng đỉnh đầu không thấy trời, thì làm sao tính là bài thiên địa?" Phương Khôn cười nói.
"Ta đề nghị nếu đã bái thiên địa, đương nhiên phải nhìn trời mà bái, nhìn đất mà hành lễ, nên dời bước đến ngoài điện."
Đám người sững sờ, mặc dù chưa bao giờ thấy qua yêu cầu hiếm thấy như thế, nhưng tinh tế nghĩ lại thì lại có cảm giác chuyện này vô cùng có đạo lý.
Bái thiên địa đương nhiên phải bài trời và đất, bên trong điện này không thấy trời, xác thực theo một ý nghĩa nào đó mà nói, không tính là lễ bái thiên địa. Nghĩ tới đây, sau khi đám người kinh ngạc, lại nhao nhao tràn ngập tán thưởng với Phương công tử đánh vỡ quy củ thông thường này.
"Tương lai hoang mạc chi giới có loại anh hùng thiếu kiệt này, tiền đồ sẽ vô lượng."
"Không sai, người bảo thủ không chịu thay đổi chắc chắn sẽ tự trói mình, điểm này, Phương thiếu gia thật sự đã tạo được đột
phá."
"Từ xưa đều nói Trường Giang sóng sau xô sóng trước, kẻ này, đáng mừng, thật sự đáng chúc mừng."
Một đám người rất nhanh nghị luận ầmĩ dưới đài, nhưng vô luận như thế nào đều là đang cực lực tán dương Phương Khôn.
Lúc đầu Phương Biểu đối với lời này của con trai mình vẫn có phần hơi kinh ngạc và bất mãn, nhưng khi thấy mọi người dưới đài phản ứng lại thì không khỏi mỉm cười.
Sinh con được như Phương Khôn, không hổ là con của mình.
Liền ngay cả Sài lão tiên sinh lúc này cũng không khỏi có chút xác nhận, xem như ấn tượng đối với hắn lại bắt đầu chậm rãi hướng chuyển biến về phía tốt.
Chỉ là, Phương Khôn thật sự nghĩ như vậy sao?
Hiển nhiên cũng không phải.
Ra ngoài thiên địa chỉ là một bộ phận trong kế hoạch của hắn mà thôi, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không nghĩ tới, vô tâm trồng liễu liễu xanh um, dưới cơ duyên xảo hợp vậy mà khiến cho cả sảnh đường lớn tiếng khen hay.
Có lẽ, đây chính là con người, khi mọi người cho là hắn đúng thì hắn làm cái gì cũng đúng, coi hắn sai thì dù làm cái gì, đương nhiên cũng là phạm sai lầm.
"Tốt, hôn lễ, cử hành ngoài điện." Phương Biểu nhẹ giọng cười một tiếng.
Đúng lúc, Bằng Thần cũng đang ngồi ở bên ngoài, Phương Biểu một mực vẫn sầu lo chuyện Băng Thần không tiến vào, hắn lại xấu hổ khi phải đi mời, Phương Khôn nói ra lời này ngược lại là có thể thuận tiện đi ra bên ngoài, ngay trước mặt Băng Thần cử hành cuộc hôn lễ này.
Cho dù mọi người khả năng không biết chuyện này, nhưng trong tương lai chỉ cần xem như đề tài lúc nói chuyện nói ra, đến lúc đó vẫn là nhà họ Phương hắn lợi hại.
Có Phương Biểu tỏ thái độ, Phương Khôn âm thầm vui vẻ, một bang gia quyền của nhà họ Phương và lễ quan bắt đầu thu xếp khách khứa dời bước, sau khi toàn bộ đám người đến nơi, Phương Biểu an tọa trước cửa điện, lúc này Phương Khôn đứng ở trước người Phương Biểu, chờ đợi công tác chuẩn bị hoàn thành, hai mắt lại vô tình nhìn về phía Hàn Tam Thiên.