Hôn lễ bắt đầu từ khâu này sẽ do nhà họ Phương đảm nhiệm nhiều hơn, mục đích thì
đương nhiên không cần nói cũng biết.
Phương Biểu thật vui vẻ gật đầu, đứng dậy, cười nói: "Cảm tạ các vị đến tham gia hôn lễ của khuyên tử, đây không chỉ biểu thị cho khuyên tử đã trưởng thành, càng mang ý nghĩa lão phu cũng sẽ đi vào hàng ngũ về hưu."
"Hôn lễ là việc nhỏ, nhưng có thể mời chư vị đến đây kì thực mới là đại sự, cũng là phúc của nhà họ Phương ta, các bậc anh hào trong hoang mạc chi giới tụ họp lại ở nhà họ Phương, đã vạn năm không thấy cảnh này, quả thực khiến Phương mỗ vui vẻ vạn
phân."
"Đặc biệt là Sài lão tiên sinh và tứ đại gia tộc đều phải những người quan trọng đến đây, đối với nhà họ Phương mà nói thật sự là rồng đến nhà tôm."
Tuy là nói chuyện, hoặc nói là đang phố trương thanh thế của nhà họ Phương, có thể mời các loại khách quý đến đây.
Sài lão tiên sinh và thành viên của tứ đại gia tộc bị điểm tên cũng nhao nhao mỉm cười gật đầu, đối ứng với nhà họ Phương.
"Nhà họ Phương thật sự là khí phái."
"Nhà họ Phương không hổ là đệ nhất gia tộc."
Phương Biểu đương nhiên rất nhanh đã gây nên xì xào bàn tán, nhưng đây chính là đều mà nhà họ Phương mong muốn nhất.
"Nhưng chuyện chân chính khiến nhà họ Phương đã mạnh càng thêm mạnh, thậm chí có thể so sánh với hào quang nhật nguyệt, đó chính là có một vị, chỉ là hắn làm người khiêm tốn, không thích náo nhiệt, bởi vậy dù tham gia hôn lễ lần này nhưng không nguyện ý lộ thân phận, với cách nói của hắn chính là không muốn cướp đoạt danh tiếng của khuyên tử" Phương Biểu
tiếp tục cười nói.
Lời này vừa nói ra, đám người càng thêm nghị luận không ngừng, đồng thời ngắm nhìn bốn phía tìm kiếm, hiển nhiên, mọi người đều biết, người khiêm tốn trong
miệng Phương Biểu chính là chỉ Bằng Thần tận nhiệm chưa ai nhìn thấy mặt.
Nhưng cũng chính là bởi vì chưa hề nhìn thấy mặt, cho nên rất nhiều người tìm một vòng, vẫn không biết Bằng Thần đến tột cùng là người phương nào.
"Chư vị không cần tìm, cho dù Băng Thần đang ở bên trong hôn lễ, nhưng vẫn giống
2
như hôm qua." Phương Biểu nhẹ nhàng cười một tiếng, một lời nói khiến mọi người đều thở dài không thôi.
Dù sao thì lại không thể nhìn thấy Băng Thần nữa rồi.
"Gia chủ, giờ lành đã đến." Lễ quan nhẹ giọng nhắc nhở.
Phương Biểu gật gật đầu, sau đó nhìn tất cả mọi người, chắp tay hành lễ: "Tốt, Phương mỗ muốn lặp lại lần nữa, Phương mỗ đại diện cho người của nhà họ Phương cảm kích mọi người đã nhiệt tình đến đây."
Vừa mới nói xong, tiếng vỗ tay vang lên, Phương Biểu cũng trong tiếng vỗ tay chậm rãi trở lại chỗ ngồi của mình, lúc này lễ quan hắng giọng một chút, mở miệng: "Từ xưa đến nay nhân duyên gặp nhau, nhận phúc đức của đất trời, lĩnh lệnh của phụ mẫu, cho nên, người mới thành đôi, bái thiên địa, tạ phụ mẫu, từ nay về sau có được hạnh phúc hòa thuận."
"Chư vị, ta tuyên bố, hôn lễ chính thức bắt đầu."
Sau lễ lời nói lễ nghi đã xong, dàn nhạc chờ đợi ngoài điện cũng theo đó tấu lên hỉ nhạc, trong lúc nhất thời chiêng trống vang trời, vô cùng náo nhiệt.
"Tân hôn là niềm vui, ông trời tác hợp, tân lang tân nương nghe lệnh, bái thiên địa."
"Nhất bái thiên địa." Một tiếng hô to, tân lang tân nương bái thiên địa.
Chỉ là Phương Khôn không động, tân nương cũng chậm chạp đứng tại chỗ không hề động.
Mọi người lập tức xấu hổ vô cùng, Đông cúc không hoài nghi chút nào nếu như nàng không mau nhắc tân nương bái lễ, chỉ sợ không có quả ngon để ăn.
Đông cúc tranh thủ thời gian nhẹ nhàng dùng tay vịn Tô Nghênh Hạ, nhỏ giọng vội la lên: "Thiếu phu nhân tương lai, bái đường đi."
Nhưng Tô Nghênh Hạ lại không đáp lại chút nào, Đông cúc rơi vào đường cùng, trên tay âm thầm dùng sức, cưỡng ép Tô Nghênh Hạ xoay người.
Nhưng ngay khi Tô Nghênh Hạ đang bị cưỡng ép phải cúi người xuống...
"Chờ một chút."