Cho dù phủ khăn voan vải đỏ, nhưng vẫn không cách nào lấn át được dáng người tuyệt vời của nàng, khiến người ta không cần nhìn mặt cũng đã có thể nhận ra được đây thật sự là một mỹ nữ tuyệt thế.
"Tân nương lên kiệu." Sau khi hai lễ quan ở phía sau Phương Khôn nhẹ giọng hô to, vài kiệu phu nhấc kiệu đỏ tinh xảo lên, bước nhanh về phía trước
Kiệu hạ xuống, hai lễ quan nhấc màn lên, nhóm người Đông Cúc dìu tân nương vào trong kiệu.
Hàn Tam Thiên ở xa xa đang tựa người vào
thân cây, nhìn qua tình cảnh này trong lúc nhất thời đúng là thương cảm đầy cõi lòng, ngay cả loại người như Phương Khôn cũng có thê tử, còn anh thì sao?
Cũng có.
Anh chậm rãi nghiêng đầu nhìn qua cái bóng trong nước, hình ảnh phản chiếu trên đó chỉ có đơn độc mỗi hình bóng của anh, đúng là cô đơn.
Nghênh Hạ, ngươi ở đâu?
Cho dù trong thư có viết thế nào đi nữa, nhưng tâm ta vẫn như cũ.
"Nâng kiệu."
Theo hai lễ quan cao giọng quát một tiếng, cỗ kiệu chậm rãi nâng lên, tiếng kèn vui vẻ vang lên, mà ở cửa Nam bên kia thành, trống cũng kịp thời vang lên, đội ngũ đón dâu do Phương Khôn dẫn đầu hướng về phía hậu viện cửa Nam xuất phát.
"Hô." Thở dài ra một hơi, chậm rãi buông xuống tâm tình buồn bực của mình, vô luận như thế nào, đường ở trước mắt, cho dù có khó đi nhưng Hàn Tam Thiên vẫn muốn tiếp tục.
Chỉ khi anh hoàn thành xong chuyện ở Phần Cốt Chi Thành thì mới có tư cách nói điều kiện với Lục Nhược Tâm, Nghênh Hạ nơi đó có lẽ mới có được chuyển biến tốt.
Nghĩ tới đây, tâm tình chán chường dần dần được quét sạch sẽ, động lực một lần nữa tràn ngập toàn thân.
"Ta cũng nên đến đó rồi." Nhớ đến chuyện này, Hàn Tam Thiên lắc đầu, quay người cũng hướng về phía đại điện.
Y theo quy củ, đoàn rước dâu cần phải đi xuyên qua toàn thành, không thể đi qua cùng một con đường, sau đó phải tiến vào
từ cửa lớn hướng chính đông, mới tính là cưới hỏi đàng hoàng.
Cho nên, cho đội ngũ đón dâu về đến thì còn cần một chút thời gian, khi Hàn Tam Thiên đi tới chính điện, mặc dù cũng có không ít người đang ngồi, nhưng cũng thưa thớt chưa đầy tiệc.
Hôm nay và hôm qua khác biệt, hôm qua anh là nhân vật chính, đương nhiên khi xuất hiện liền sẽ bị Phương Biểu giới thiệu, đến. lúc đó vạn người chen chúc, là điều mà Hàn. Tam Thiên không muốn.
Nhưng hôm nay, nhân vật chính là người
khác, từ trên xuống dưới trong nhà họ Phương cũng vội vàng xoay quanh, gần như khó có người chào hỏi anh.
Huống hồ, Hàn Tam Thiên vẫn đang chờ lễ vật của Phương Khôn, bởi vậy cũng chọn
một vị trí ngồi ngoài điện, không muốn đi vào trong cướp đoạt danh tiếng người khác, cũng không ngồi xa như hôm qua, chôn vùi trong đám người.
Khách mời không nhiều, người hầu kịp thời đưa lên một chén trà ngon, vừa phẩm vị vừa nhìn chung quanh, đã thấy Tê Tê mang theo bốn mỹ nữ, đang trong điện cười nói vui vẻ, hắn lúc này cũng nhìn thấy Hàn Tam Thiên, đổi mạng nhìn anh vẫy gọi, ra hiệu anh vào trong ngồi.
"Tên ngốc này. ." Hàn Tam Thiên cười khổ một tiếng, không muốn di chuyển.
Lại làm sao biết, Tê Tê vẫy tay mấy lần, thấy Hàn Tam Thiên không động đậy, quýnh lên tự mình mang theo bốn mỹ nữ đi tới: "Ta đang gọi người mà người không thấy sao, người mù hả?"
"Bàn bên ngoài và bên trong chẳng lẽ có món ăn gì khác biệt? Nơi nào không phải là đồ ăn? Huống hồ, hôm nay trời trong gió nhẹ, ngồi ở bên ngoài hóng gió không phải
cũng rất tốt sao?" Hàn Tam Thiên cười nói.