Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 3044: Soái khí bức người.




Mặc dù anh không ưa mỹ nữ, nhưng nơi này phong cảnh không tồi, hơi dựa vào trên thân cây bên dòng suối, thấy đáy nước có cá bơi thành đôi thành đàn đang chơi đùa, thấy bạch hạc trong nước dựa sát vào nhau, ngay cả chim chóc trên cây bên cạnh cũng kết bạn gắn bó.



Núi sông đẹp đẽ như thế, nếu như có Tô Nghênh Hạ ở đây nữa thì tốt biết bao nhiêu.

"Ngày cưới, đều có đôi có cặp, ngay cả tên ngốc Tê Tê bây giờ cũng có bốn mỹ nữ làm. bạn." Như đang đối thoại với con cá trong nước, Hàn Tam Thiên ung dung mà nói.

Mà lúc này, theo tiếng chuông ở cửa Tây vang lên, Phường Khôn khoác áo hỉ, chân đạp tuấn mã, mũ quan chỉnh tề, cả người uy phong lẫm liệt, trong tiếng hoan hô của rất nhiều bách tính mà nhà họ Phương đã sớm an bài, dẫn theo mười mấy đội xe phía sau chậm rãi tiến vào phủ đệ, trên xe chiêng trống vang trời, nữ hầu vung hoa lễ xuống, bên trong hoa lễ không chỉ có các loại cánh hoa tươi, thậm chí bên trong còn có lá vàng, trông rất đẹp mắt, lại thể hiện cho hôn lễ thế kỷ xa hoa và phú quý của nhà họ Phương.

"Còn không phải sao, hôm nay thiếu gia nhà họ Phương khí vũ hiên ngang, soái khí bức người."

Không ít bách tính vui vẻ hô to, Phương Khôn ngồi trên lưng ngựa nghe đến mức vô cùng dễ chịu, trên mặt cũng khó lòng kiểm chế nở nụ cười nhàn nhạt.

Chuyện đêm qua khiến hắn vô cùng phiền muộn, không biết phụ thân nghe tiện nhân Hàn Tam Thiên nói lời gièm pha gì, vậy mà thật sự muốn đại nghĩa diệt thân, cũng may là cuối cùng phụ thân vẫn thả hắn ra.

Mà khi đó Sài lão đã rời đi, Phương Khôn hỏi

phụ thân vì sao mà phụ thân cũng không trả lời, đêm qua trở về nghĩ một đêm, sợ là Hàn Tam Thiên đã nói gì đó ngay trước mặt Sài bão, mặc dù Sài lão tiên sinh danh vọng cực cao, nhưng dù sao cũng là tiền bối một phương, khả năng nghe Hàn Tam Thiên gièm pha cho nên nhất thời tin là thật, bởi vì nổi giận, thậm chí đã thay đổi chú ý thu nhận hắn làm đồ đệ.

Phụ thân ngại đối mặt với Sài bão, chỉ có thể làm bộ công bằng liêm chính, giữ lại gia pháp.

Điểm này cũng hoàn toàn có thể giải thích vì sao phụ thân phạt hắn vô tình như vậy, nhưng sau khi Sài lão rời đi thì lại thả hắn ra.

Nhưng cũng may là Phương Khôn vẫn tin tưởng, dựa vào bản thân, hôm nay đại hôn cộng thêm Băng Thần đã trở về vào nửa đêm hôm qua, hôm nay cũng sẽ tham gia hôn lễ, Phường Khôn hắn sẽ càng thêm vinh quang.

Khi đó cho dù Sai lão bất mãn, cũng sẽ tan thành mây khói, Phương Khôn vẫn có thể một lần nữa bái hắn làm thầy, nhà họ Phương cũng sẽ càng thêm phát triển không ngừng, hết thảy cũng sẽ thuộc về Phương Khôn hắn.

Người dám khiến cho Phương Khôn hắn không thoải mái thì tất nhiên hắn sẽ đoạt lại. gấp bội.

Nhớ tới đây, nụ cười của Phương Khôn mang theo một loại hư vinh được người nâng đỡ, càng nhiều hơn chính là vẻ âm u lạnh lẽo.

Sau khi đi qua một con đường dài ở phía tây, đội ngũ đón dâu chậm rãi từ cửa hông đi vào trong nội viện, cũng một đường hướng về phía gian phòng tân nương đi đến.

Mà lúc này Hàn Tam Thiên đang dựa người vào thân cây bên suối, nghe thấy phía sau chiêng trống ồn ào náo động, quay mắt nhìn lại, Phương Khôn cùng một đám người đang một đường đi đến cửa phòng tân nương.

Ở bên trong cửa phòng, Đông Cúc và Lục Châu nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Dựa theo quy củ của hoang mạc chi giới, Phương Khôn nhẹ gõ cửa phòng ba lần, vung xuống mấy hồng bao, lại lấy chân đá cánh cửa, bên ngoài pháo đốt vang, tân nương được bọn người Đông Cúc nâng đỡ chậm rãi đi ra...